Lời nói mang theo quan tâm, đặt ở tình huống bình thường sẽ chỉ làm người ta cảm thấy cô ta đáng yêu.
Nhưng lời này Bạch Tiêu Tiêu vừa nói ra, khí thế trên người Mộc Linh Nhiên bỗng chốc lạnh xuống, đông cứng lại.
"Cô đi ra ngoài đi"
"Tôi không sao, cô đi ra ngoài đi" Thấy Bạch Tiêu Tiêu bộ dáng như bị xúc phạm, Mộc Linh Nhiên cũng cảm thấy mình có chút thô lỗ, có lẽ Bạch Tiêu Tiêu không biết gì cả, hắn chỉ là có chút nghi ngờ...từ lúc trước cũng vậy, hắn đã sớm nghi ngờ gần hắn có gián điệp của kẻ địch, chỉ là chưa tìm được là ai.
"Vậy là tốt rồi" Bạch Tiêu Tiêu thở dài nhẹ nhõm một hơi, có chút thẹn thùng mà nói "Tôi chỉ cho rằng anh lập được công huân như vậy, sẽ có lãnh đạo tới an ủi."
"Tôi..." Vừa thấy biểu tình Mộc Linh Nhiên, Bạch Tiêu Tiêu liền cảm thấy không thích hợp.
"Không có việc gì, chỉ là tôi bị quá kích, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, cô ra ngoài đi."
Thấy Bạch Tiêu Tiêu ánh mắt chớp liên tục, ngữ khí cũng có chút ậm ừ, Mộc Linh Nhiên ánh mắt mau chóng trầm tĩnh xuống.
【đinh -- hảo cảm độ với nữ chính -10, tổng hảo cảm độ 10! 】
Bạch Tiêu Tiêu cũng có chút tâm sự nặng nề, lần này chưa nói được câu nào tử tế đã bị đuổi đi, rốt cuojc là cái gì sai, cô ta đã sai ở đâu chứ?
Bạch Tiêu Tiêu nhớ rằng Mộc Linh Nhiên đạt được công huân trọng đại từ kiếp trước.
Nhưng hiện tại, Mộc Linh Nhiên lại suy nghĩ rằng Bạch Tiêu Tiêu là gián điệp, bỏi vì nhiệm vụ lần này của Mộc Linh Nhiên được bảo mật tuyệt đối.
Vậy mà Bạch Tiêu Tiêu lại biết được. Ý tứ của Bạch Tiêu Tiêu cũng rõ ràng là biết hắn đi đâu, làm gì, hình như còn xác định hắn đã hoàn thành nhiệm vụ.... nhưng mà...
Nghĩ đến kết quả nhiệm vụ lần này, Mộc Linh Nhiên trong lòng liền có một loại cảm giác bi khuất, rồi lại như là bất lực.
Nhắm hai mắt lại, nước mắt từ trong khóe mắt lăn dài trên mặt.
Nhưng rồi rất nhanh, Mộc Linh Nhiên nhổm người dậy, tìm điện thoại di động. Bạch Tiêu Tiêu này, hắn cảm thấy cô ta có vấn đề.
Những chuyện cơ mật bị lộ lần này, rất có khả năng, chính Bạch Tiêu Tiêu làm gián điệp cho kẻ địch, tiết lộ thông tin cho đối phương.
Thông tin này hết sức quan trọng, ngay sau gửi tin nhắn ra ngoài, Mộc Linh Nhiên nhanh chóng xóa tin nhắn, rút sim ra rồi bẻ đi, lại thay sim dự phòng trong ốp điện thoại vào.
Vân Y lúc ấy cũng đang nằm viện, chính là phòng ngay bên cạnh phòng Mộc Linh Nhiên.
Nghe thấy âm thanh trong phòng Mộc Linh Nhiên, cô liền đi ra.
Đi tới cửa thì vừa vặn nhìn thấy thân ảnh Bạch Tiêu Tiêu phi ra ngoài.
Thấy Bạch Tiêu Tiêu sắc mặt không tốt, không biết vì cái gì, Vân Y lại có một loại sung sướng khi người gặp họa.
Haiz, đây chính là vấn đề muôn thuở giữa nữ chính và nữ phụ.
"Mộc Linh Nhiên, anh sao rồi?" Vân Y vừa vào tới cửa, liền mở miệng.
Chỉ là, lời hỏi han này không được Mộc Linh Nhiên chú trọng lắm. Trọng điểm hắn để ý nằm ở chỗ khác.
"Tiểu Y, lớn rồi không thèm gọi Mộc ca ca nữa sao, hồi chúng ta cònnhỏ em toàn gọi tôi như vậy mà.""
Hắn nhớ luôn có một Vân y đuổi theo sau lưng hắn
"Mộc ca ca, muội muốn ăn kẹo""
"Muội sau này phải làm cô dâu xinh đẹp của Mộc ca ca, cô dâu xinh đẹp"
"Mộc ca ca, bọn họ đây là làm gì? Ôm ôm sao? Muội cũng muốn ôm Mộc ca ca..."
Nghĩ đến cảnh tượng trước kia, Mộc Linh Nhiên trong lòng ấm áp, chỉ là lại nghĩ tới việc mình ở Tam Giác Vàng gặp được tao ngộ, lại có chút bất an.
"Bởi vì chúng ta đều đã trưởng thành, loạn luân là không đúng."