Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ

Chương 439: Anh trai, xin đừng (9)



Trên mặt đất toàn là ảnh chụp, còn có bài tờ báo được cắt ra.

Nhìn vào, toàn là ảnh khiến người ta giật mình mở to mắt.

Trong ảnh có Âu Dương Tuyết và một người khác đi cùng nhau vào khách sạn, còn có ảnh cô ta bước ra ngoài vào buổi sáng hôm sau.

Tuy rằng ảnh mờ, như cắt từ camera an ninh, nhưng quần áo, trang điểm, còn có dấu vết hỗn độn trên người.

Sau đó còn có một bài báo, có vẻ như nói về người đàn ông ở cùng cô ta đêm hôm đó.

Vân Gia Ý rời đi, Vân Y sau đó cũng đuổi theo Vân Gia Ý, để lại vợ chồng Vân gia và vợ chồng Âu Dương gia trước phòng bệnh.

Vân Y theo sau lưng Vân Gia Ý nhưng mà tên này đi cũng rất nhanh, cho nên cô đành phải cho anh ta chạy trước, sau đó ra chặn trước đầu xe Vân Gia Ý.

Cô gọi lớn "Anh trai"".

Vân Gia Ý kéo cửa sổ xuống, đôi mắt lãnh đạm nhìn Vân Y.

"Có việc gì sao?"

"Anh trai, nếu tiện đường, có thể đưa em đi về nhà không?" Vân Y lúc này chưa tìm được cách nào kéo gần khoảng cách với nam phụ, lúc này chỉ mong là không chọc nhầm vào người hắn.

Hai tháng qua, thật sự không thể tăng chút hảo cảm nào bởi vì cô căn bản không gặp đươc Vân Gia Ý.

Đã sớm bị hệ thống phun tào quá nhiều lần, lúc này cô chỉ biết gắt gao lôi kéo Vân Gia Ý, bằng không, sáu tháng còn lại cũng không đủ để hoàn thành nhiệm vụ. Đã làm được nhiều thế này rồi mà thất bại, có chút tiếc nuối.

Vân Gia Ý nghe Vân Y nói lời này, nhìn chằm chằm vào cô khoang một phút đồng hồ, đôi mắt bình tĩnh nhưng lại mặt nước yên bình trước cơn bão, căn bản là không cho người ta nhìn ra suy nghĩ tron glofng hắn.

"Lên xe"

Vân Y lập tức ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ.

Vân Y biết tâm tình Vân Gia Ý không tốt, cho nên cũng không nói gì, lẳng lặng ngồi ben cạnh hắn, thi thoảng lại dùng ánh mắt yếu đuối chột dạ đảo qua mặt Vân Gia Ý vài lần.

Mà Vân Gia Ý là loại người gì?

Đối với ánh mắt của Vân Y, tuy rằng cô em gái này rất hay dùng loại ánh mắt này nhìn mọi vật, nhưng Vân Gia Ý vẫn nhận ra điều gì đó.

"Sao em lại biết đứa trẻ trong bụng Âu Dương Tuyết, không phải là của tôi?"

Vân Gia Ý không quên lời vừa rồi cảu Vân Y trong bệnh viện. Cô nói hắn không phải là người chịu trách nhiệm. Như vậy, cô đã sớm biết?

Ánh mắt sắc bén quét về phía Vân Y hơi thở áp bách dồn về phía cô.

"Bởi vì... bởi vì ngày hôm đó... Âu Dương tiểu thư trở về từ bên ngoài, trên cổ vẫn còn dấu hôn." Vân Y lo lắng thấp thỏm, lắp bắp nói, sau đó vội vàng cúi đầu.

Nghe Vân Y nói vậy, thân mình Vân Gia Ý như cứng đờ lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.