Vân Y đưa tay định kéo Lục Vũ Thần vào bên trong, tay giơ trong không trung lại buông xuống, lỡ người trong trà lâu thấy được, lại nói với Lạc Thư Cẩn cô sờ soạng nam nhân khác, hắn lại cho rằng cô là người nhưu thế nào.
“Ta vẫn đói bụng, được không? Ta ăn nhiều, tiêu hóa tốt.” Vân Y sao có thể nói ra, vừa rồi cô một chút dồ cũng chưa ăn được. Quỷ hẹp hòi Lạc Thư Cẩn không hiểu đến thương hương tiếc ngọc sao có khả năng chủ động gọi đồ đến đãi khách?
Vân Y thật sự hoài nghi tên này ở nhà chắc cũng chỉ cơm trắng rau luộc cầm hơi mỗi ngày.
“Được được được.” Lục Vũ Thần bị Vân Y lớ n tiếng rống giận, cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy tính cách Vân Y không câu nệ tiểu tiết, rất đáng yêu.
Nếu Vân Y biết được suy nghĩ trong lòng Lạc Thư Cẩn thì chắc chắn sẽ tránh xa hắn mười vạn dặm, lão đại, đừng hứng thú với ta có được không?
Mà Lạc Thư Cẩn trong lòng lúc này có chút rối rắm, bởi vì vừa rồi, nghe Vân Y nói, tim hắn bỗng nhảy lên bình bịch, đập rất mau.
Cho dù biết là cô đang đùa giỡn, nhưng Lạc Thư Cẩn cảm thấy mặt có chút nóng, nếu thật sự phải kết hôn... Lạc Thư Cẩn cảm thấy nếu đối phương là nàng, có lẽ hắn thật sự có thể chấp nhận.
Chỉ là, một giây sau, ý nghĩ này của Lạc Thư Cẩn lại bị thủ hạ đến báo tin, đập tan thành mây khói.
Bởi vì người kia nói...
Sau khi hắn rời khỏi cửa hàng, nàng lại cùng một nam tử khác, vào trà lâu ăn cơm.
Nghe thấy tin tức này, Lạc Thư Cẩn cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Nữ nhân xấu xa, vừa mới cùng hắn thổ lộ tâm ý, giờ lại cùng nam tử khác vui vui vẻ vẻ ăn cơm?
Lạc Thư Cẩn không biết, hắn lúc này không giống như phẫn nộ, mà lại giống nhu ăn phải giấm chua hơn, hương vị ê ẩm dào dạt trong thư phòng.
【 đinh -- công lược hảo cảm độ +5, tổng hảo cảm độ 45, ký chủ cố gắng không tồi, cố lên! 】
Vân Y đang ăn cơm, nghe hệ thống thông báo cũng không phản ứng lại, cô đang bận ăn, đói muốn chết rồi.
Nhìn động tác ăn cơm cửa Vân Y, nhanh như vậy, nhưng cũng không mất đi phong phạm ưu nhã của quý nữ, Lục Vũ Thần cảm thấy như là “tú sắc khả nhan”, ngắm người đẹp thì không ăn cơm cũng được.
Mỹ nữ chính là mỹ nữ, nếu là những người khác làm hành động này, chỉ sợ Lục Vũ Thần đã sớm một chân đá bay.
“Ngươi nhìn ta làm gì? Ăn đi?” Vân Y ngước lên thấy Lục Vũ Thần chống cằm nhìn chằm chằm vào mặt mình.
Ha ha.
Đừng nói hắn gục ngã dưới diện mạo nguyên chủ rồi nha.
Nếu thật sự là như vậy, quả thật có chút phiến toái.
Lục Vũ Thần là giáo chủ Ma giáo, tính cách có thể tóm gọn bằng hai chữ, bạo ngược.
Hiện tại nhìn không ra.
Nhưng trong cốt truyện, Lục Vũ Thần gặp được Nhan Ngọc Lam thì bị nàng ta hấp dẫn, hai người ở bên nhau, ban đầu cũng rất vui sướng khoái hoạt, nhưng một ngày, không hiểu Lục Vũ Thần bị cái gì kích thích, đi bắt Nhan Ngọc Lam, đem nàng ta cầm tù, cuối cùng Nhan Mạc Qua phải xuất động đến tư binh mới có thể cứu Nhan Ngọc Lam trở về.
Nhìn ánh mắt có chút say mê của Lục Vũ Thần, Vân Y cảm thấy hắn yêu thích người khác cũng thật dễ dàng, chỉ mời hắn một bữa cơm thôi mà lại thành ra thế này.
Cô vội vàng buông chén đũa xuống, “Ta đi nhà xí một chút.”
Rồi hừng hực chạy ra ngoài, Lục Vũ Thần thấy Vân Y như vậy, cũng giống như thật sự cần đi, cũng không để ý.