Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ

Chương 507: Nhà giàu số một thiên hạ rất keo kiệt (45)



Lúc này người trong trại nuôi ngựa cũng bị âm thanh kia thu hút, đem tầm mắt nhìn qua.

Tuy rằng Vân Y cũng bị nhiều người biết đến, nhưng lúc này cô đã đem người dán chặt trên lưng ngựa, căn bản nhìn không ra là ai với ai.

Một ít người ngồi trên đài quan sát, một ít khán giả lạnh mặt nhìn lướt qua rồi quay đi tiếp tục làm chuyện của chính mình.

Lạc Thư Cẩn thúc ngựa, nhanh chóng đuổi kịp đến bên cạnh Vân Y, cô lúc này đã hoảng đến mức mặt mũi trắng bệch, hai mắt nhắm tịt, chân kẹp chặt lấy lưng ngựa, tay ôm lấy cổ con ngựa.

Lạc Thư Cẩn duỗi dài roi, vung về phía Vân Y, hắn la lớn “Buống tay”.

Vân Y có lẽ là sợ hãi khẩn trương, vẫn gắt gao ôm lấy ngựa, nhất quyết không buông ra, hắn đành kéo gần khoảng cách hai người, sau đó khống chế Xích Thố, ôm lấy Vân Y.

Thời điểm Lạc Thư Cẩn ôm Vân Y xuống, chân cô vãn còn run run.

Con mẹ nó trò này quá mạo hiểm rồi.

Lạc Thư Cẩn cho rằng Vân Y vẫn còn sợ hãi, tay vẫn ôm lấy nàng, “Đừng sợ nữa, có ta.”

Nhìn bộ dáng hoa lê đái vũ của nàng, Lạc Thư Cẩn căng thẳng, có chút đau lòng, lại hơi hơi bất đắc dĩ.

Bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, chờ nàng khóc xong, hắn mới hỏi, “Không biết cưỡi ngựa, còn bắt ta dẫ cô đến đây chơi, hả?”

Bị hỏi như vậy, nàng cúi đầu, chậm rãi nói, “Bởi vì ta nghe người khác nói ngươi rất thích cưỡi ngựa đua ngựa, cho nên ta chỉ là, muốn cùng ngươi làm chuyện mà ngươi yêu thích, vậy thôi.”

Nàng vừa nói mặt càng cúi gằm thêm, hai tai đỏ hồng, Lạc Thư Cẩn càng nhìn càng thấy buồn cười, lại có chút cảm động, cô nương chỉ là muốn cùng hắn làm chuyện mà hắn thích...

【 đinh -- công lược hảo cảm độ +10, tổng hảo cảm độ 70, ký chủ cố lên a. 】

“Hừ,  không biết cưỡi ngựa thì đừng có làm ra trò mất mặt xấu hổ như vậy.” Âm thanh trào phúng vang bên tai, “Còn không biết xấu hổ ôm ôm ấp ấp trước mặt bàn dân thiên hạ, các người còn ra thể thống gì chứ? Còn dám nói ta?”

Vân Y còn đang vùi đầu trong lòng ngực Lạc Thư Cẩn thì bị thanh âm kia cắt ngang, ngẩng đầu nhìn lên thì vừa vặn nhìn thấy Lạc Thư Cẩn cũng đang nhìn cô.

Lại nhìn về phía âm thanh đáng ghét kia, Nhan Ngọc Lam....

Mà Nhan Ngọc Lam cất tiếng châm chọc Vân Y, khuôn mặt khắc nghiệt còn có ngữ khí đay nghiến đầy thù hằn, làm Giản Dịch Dương có chút bừng tỉnh, nàng, vì sao lại biến thành cái dạng này?

Rõ ràng, người hắn thích là tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên, có chút kiêu căng không hiểu chuyện.

Chính là hiện tại, ở trước mắt chính mình, lại là một nữ tử…… không màng luân lý đạo đức, cùng nam tử khác thân thân mật mật, còn khắc nghiệt châm chọc người khác, biểu tình oán hận còn mang theo điểm vặn vẹo. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.