Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ

Chương 509: Nhà giàu số một thiên hạ rất keo kiệt (47)



【 đinh -- công lược hảo cảm độ +5, tổng hảo cảm độ 80, ký chủ nhanh lên, nỗ lực hơn nữa. 】

“Được.”

Vân Y nói một đọan lời nói giống như thổ lộ mà Lạc Thư Cẩn kia nghe xong cũng chỉ một câu nhàn nhạt.

“Được.”

Người này chi tiền bủn xỉn, cảm tình cho người khác cũng bủn xỉn, đến lời nói biểu đạt lòng mình cũng bủn xỉn, ôi.

Nếu không phải Vân Y có thông báo của hệ thống, thông báo hảo cảm tăng lên thì Vân Y đã cho rằng Lạc Thư Cẩn thật sự không có chút cảm giác nào với mình.

“Để ta đưa cô trở về.” Một phen lăn lộn, Vân Y cùng Lạc Thư Cẩn đã không còn tâm tình mùa đua ngựa.

Bất quá Lạc Thư Cẩn cũng còn xem như là nam nhân, đưa cô về nhà.

Thời điểm bọn họ đi trên đường, đi vào một con hẻm nhỏ, thân mình Lạc Thư Cẩn đột nhiên căng lại, ngừng bước.

Vân Y có chút nghi hoặc nhìn về phía Lạc Thư Cẩn, không rõ vì sao hắn làm gì mà đột nhiên ngừng lại.

“Có người tới.” Lạc Thư Cẩn vừa nói xong thì một bóng hình thình lình xuất hiện trước mặt bọn họ

Đây chẳng phải là trung khuyển bên người nữ chính, Mộ Lương.

Nhìn thấy người này, Vân Y có chút phiền não, người này ăn đòn chưa đủ sao? Một chiêu kia của Lục Vũ Thần, nếu Vân Y đoán không sai, cũng đã gây ra thương tích lớn cho Mộ Lương, hẳn là còn chưa bình phục được mấy phần.

Vân Y không thể không thừa nhận một chiêu kia của Lục Vũ Thần lợi hại.

Nhưng mà hiện tại, bên cạnh không có Lục Vũ Thần, mà Lạc Thư Cẩn là thương nhân, Vân Y nhìn thân mình mảnh mai thư sinh của Lạc Thư Cẩn, hình như trong truyện cũng không nói đến việc người này có võ công nha.

Chỉ là trái lại với suy nghĩ trong đầu Vân Y, trong chớp mắt, đã thấy hai bóng người lao vào nhau.

Lạc Thư Cẩn từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm, Mộ Lương thấy vậy cũng nghiêm túc đáp trả, kiếm trong tay cầm chắc thêm vài phần.

Lạc Thư Cẩn cùng Mộ Lương đồng thời xoay chuyển kiếm trong tay, kiếm quang như sét đánh hướng về phía đối phương, tiếng gió phần phật như bị xé rách.

Vân Y đứng ngoài cơ hồ chỉ thấy hai bóng người hòa vào nhau, cơ hồ tạo thành một điệu nhảy phi thường mỹ lệ, tiếng  vũ khí va vào nhau leng keng như chuông bạc.

Nhưng mà sau một hồi, người áo đen rơi xuống, cũng chính là Mộ Lương.

Hắn quỳ rạp trên mặt đất, khóe môi trào ra máu tươi uốn lượn, Lạc Thư Cẩn yên lặng đứng trước mặt hắn, vẻ mặt phiền muộn đan xen lạnh nhạt.

Vân Y cảm thấy Mộ Lương có chút đáng thương, gặp phải người không nên gặp, mù quáng đến ngu xuẩn.

Bất quá, đáng thương là đáng thương, đồng tình là đồng tình, nhưng không thể tha cho hắn thêm lần nữa.

Nhìn Mộ Lương vẫn còn quỳ rạp trên mặt đất, nhìn Lạc Thư Cẩn, “Giết hắn.”

Vân Y cũng không phải là không suy xét xem liệu lời này của cô có thể làm Lạc Thư Cẩn cảm thấy cô quá tàn nhẫn.

Nhưng đối với tình huống lần này, cách duy nhất để loại bỏ đối tượng cuối cùng trong hậu cung nữ chính, chính là giết hắn.

Ngược lại, Vân Y cũng cảm thấy nếu Lạc Thư Cẩn đã mang một thân võ công này trong người, cộng thêm việc hắn làm ăn lớn như vậy mà vẫn giữ được mạng, không thể loại bỏ khả năng hắn đã từng giết người. Với 80 hảo cảm hiện tại, mượn tay hắn giết một mạng này, vẫn là có thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.