Viên Hàm Dục bị mẹ mình trừng, không khỏi khó hiểu. Cái này là sao? Hắn nhớ bản thân không có chọc gì tới mẹ mà?
Liếc nhìn ba mình một cái, không lẽ, nguyên nhân do ba mình?
Viên Hàm Dục sờ sờ mũi, đi lấy đồ ăn cho Vân Y.
Cũng không biết cô có đói bụng không, Viên Hàm Dục trực tiếp kéo Vân Y đi lấy đồ ăn.
"Ăn". Viêm Hàm Dục có chút cứng đơ, khó thích ứng mà đem khay đồ ăn trong tay đưa cho Vân Y.
Vân Y nhìn hắn, có chút kinh ngạc nhưng lại mở miệng cự tuyệt. "Tôi không có đói bụng, không cần".
Viên Hàm Dục không dao động, vẫn cầm khay thức ăn để trước mặt cô.
Đối với hành động của hai người, ba mẹ cả hai ở một bên quan sát, đặc biệt là mẹ Viên, bà biết Vân Y thích con trai của bà.
"Tiểu Y à, sau này nếu có gả cho Hà......". Mẹ Viên còn chưa nói xong đã bị Vân Y cắt ngang.
" Dì". Đột nhiên Vân Y lớn tiếng gọi mẹ Viên, làm bà cùng ba người kia sợ hãi nhìn cô.
"Ah? Có...chuyện gì?". Mẹ Viên không biết tại sao Vân Y lại phản ứng mạnh như vậy.
Có chút khó hiểu, nhìn mẹ Vân với ý cầu cứu.
Mẹ Vân cũng không biết tại sao, chẳng qua, nhìn đến khuôn mặt Vân Y có chút hồng, sau đó, cô dậm chân đi mất.....
Nhìn thấy Vân Y chạy đi, đột nhiên trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Mẹ Viên nhìn đứa con trai ngốc nhà mình, đẩy một cái.
"Con còn không mau đuổi theo? Tiểu Y của chúng ta đang thẹn thùng kìa."
Thẹn thùng?
Viên Hàm Dục tuy rằng không hiểu vì sao cô thẹn thùng. Chỉ là, nhìn bóng dáng chạy đi của Vân Y, suy nghĩ một lát liền đuổi theo.
Vân Y đang ở phía sau hoa viên của biệt thự, phía xa xa là ánh đèn lấp lóe từ trên tháp rọi xuống, những ngôi sao sáng nhấp nháy trên bầu trời tĩnh mịch.
Mà nhìn lại nơi này, tâm tình Vân Y có chút phức tạp. Không biết bao giờ cô mới có thể không làm nhiệm vụ nữa, khôi phục lại tự do của chính mình.
Lúc Viêm Hàn Dục đi đến liền nhìn thấy bóng lưng cô tịch của Vân Y.
" Vân Y?". Viên Hàm Dục nhìn cô như vậy không khỏi động tâm, tiến lên một bước.
【Đinh -- Độ hảo cảm +5, tổng độ hảo cảm là 55*, ký chủ cố lên!】
[*] Thật ra trong bản convert là 50 điểm. Mà đợt trước đã 50 rồi. T nghĩ là do nhầm nên sửa lại là 55.
Vân Y lập tức che dấu bi thương trên mặt, mặc dù cô không để ý mấy đến Viên Hàm Dục có nhìn thấy không.
"Cô, có sao không?" Viên Hàm Dục quan tâm hỏi làm cho mắt cô có chút đỏ, không phải là chức năng của hệ thống, mắt cô, đỏ thật.
Nghe giọng nói ấp áp xen lẫn quan tâm, đôi tai của cô đỏ lên, Viên Hàm Dục nhìn thấy, thật sâu xa nhìn vào sườn mặt của Vân Y.
"Ừm."
Viên Hàm Dục hơi cong môi, không nói gì, đứng bên cạnh Vân Y, trầm mặc nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời.
Khi mẹ Viên và mẹ Vân đến, nhìn thấy bóng dáng của hai người. Mẹ Viên lên tiếng.
"Xem ra, hai nhà chúng ta sắp có chuyện vui rồi" Mẹ Viên rất thích Vân Y, tấm lòng của cô đối với con trai bà sao bà lại không rõ chứ.
"Đúng vậy, Tiểu Y nhà tôi đã trưởng thành thật rồi." Mẹ Vân đối với con gái của bà là yêu thương vô cùng.
Nếu không, bà sẽ không để Vân Y một mình đơn ngoài chỉ vì theo đuổi một người đàn ông.