Vân Y lục lại trong ký ức của nguyên chủ, cô ấy đã học qua, nên Vân Y khẳng định bản thân không có vấn đề gì.
Vì thế, buộc chặt lại ván trượt tuyết, hai tay lấy sức kéo gậy truợt tuyết, đứng ở đỉnh núi tuyết, nhìn về phía dưới chân không xa, chính là phần dốc núi tuyết.
Nhìn dốc núi kia, trên mặt lộ vẻ tràn đầy đắc ý và tự tin, Viên Hàm Dục đứng ở bên cạnh Vân Y, dưới chân hắn cũng là ván trượt tuyết.
"Tôi đi trước." Vân Y hô một tiếng, hai tay dùng sức.
"Hưu ——"
Cảm nhận gió tuyết thổi qua bên tai mình, ở dưới chân tựa như đi trong gió, thật thích a a a a!!!
Trong lòng Vân Y thoải mái, tâm trạng vô cùng tốt, thế nên cô dang hai tay cảm nhận phong cảnh thiên nhiên ——
"Phanh."
"Ai da?" Vân Y giật mình kêu lên một tiếng, làm Viên Hàm Dục dời tầm mắt về phía cô, thấy một màn như vậy, trong mắt hiện lên ý cười.
Bởi vì Vân Y rất vui vẻ, nên không cẩn thận mà đụng vào một gốc cây...
Cô đau đến mức thiếu chút nữa đã nước mắt lưng tròng, xấu hổ mà vuốt cái mũi của mình, đờ mờ, cũng không biết có bị gãy không nữa.
Vân Y thầm than thở, bên kia Viên Hàm Dục hơi dùng sức, trượt đến chỗ của Vân Y, vừa đến nơi thì nhìn thấy dáng vẻ nhe răng trợn mắt của cô.
"Đau không?" Viên Hàm Dục hỏi xong liền bị Vân Y trợn mắt liếc một cái.
Đau không?
Anh thử từ đỉnh núi trượt xuống, dưới tác động của trọng lực, đụng vào cây thử xem!!!
"Anh cảm thấy sao? Hừ." Vân Y ngạo kiều quay đầu đi, ý đồ không để ý đến Viên Hàm Dục.
Viên Hàm Dục thấy Vân Y như vậy, ngồi xổm xuống, "Ngoan nào, đừng quậy, lát nữa tôi dạy em được không?"
Vân Y chu miệng, "Ai cần anh dạy?"
Bộ dạng ngạo kiều của Vân Y làm Viên Hàm Dục buồn cười, cô ấy, là đang... Làm nũng với mình?
"Vậy, tôi chơi cùng em được không?" Viên Hàm Dục vừa hỏi, Vân Y lập tức gật đầu, được được được được.
Viên Hàm Dục đứng lên, Vân Y lập tức đưa tay về phía hắn.
Viên Hàm Dục ngơ ngẩn, không hiểu động tác này của Vân Y có nghĩa là gì, thông cảm, trước đây người ta chưa từng có bạn gái.
"Kéo tôi dậy chứ." Vân Y hờn dỗi, lại lần nữa xem thường trừng mắt một cái.
"À." Viên Hàm Dục từ từ hiểu ra, lập tức kéo Vân Y đứng dậy.
Dùng sức một cái, Vân Y đứng lên liền va vào người Viên Hàm Dục.
Hai người chạm nhau lập tức khẩn trương, vẻ mặt Vân Y ngượng ngùng nhìn về phía Viên Hàm Dục, nhanh chóng đẩy hắn ra một bên.
Cũng không biết ai ra tay trước, bởi vì kỹ thuật trượt tuyết của Vân Y quá kém, Viên Hàm Dục liền kéo tay Vân Y, hướng dẫn cô trượt tuyết cùng hắn.
Vân Y được Viên Hàm Dục hướng dẫn, rất nhanh có thể nắm được trọng tâm, tự nhiên không cần Viên Hàm Dục dẫn nữa, có thể tự trượt tuyết.
"Hàm Dục, không bằng chúng ta đấu một trận, xem ai tới chân núi bên kia nhanh hơn." Vân Y vui vẻ, phấn chấn chỉ vào chỗ cáp treo ngồi ngắm cảnh nói.
Viên Hàm Dục nhìn theo ngón tay của Vân Y, rồi quay đầu lại nhìn cô, trong mắt có chút thâm trầm, không biết là suy nghĩ cái gì, "Được."
"Tôi đếm đến ba liền bắt đầu." Vân Y mặt mày hớn hở, "Một, ba!"
Nháy mắt, Vân Y nhanh chóng trượt xuống, Viên Hàm Dục bị chiêu này của Vân Y mà trở tay không kịp, sửng sốt trong trong lát.
Sau đó mới đuổi theo...
Vân Y đứng ở lối vào bên kia của núi Anpơ*, hai tay chống nạnh, nhìn về phía trước, cười ha ha.
(*): Anpơ là một trong những dãy núi lớn nhất, dài nhất châu Âu, kéo dài từ Áo, Ý và Slovenia ở phía Đông, chạy qua Ý, Thụy Sĩ, Liechtenstein và Đức tới Pháp ở phía Tây. Dãy núi được hình thành hơn hàng trăm triệu năm khi các mảng châu Phi và Á-Âu đâm hút nhau. Sự va chạm làm cho các đá trầm tích biển nâng lên bởi các hoạt động đứt gãy và uốn nếp hình thành nên những ngọn núi cao như Mont Blanc và Matterhorn. Mont Blanc kéo dài theo ranh giới của Pháp-Ý, và với độ cao 4.810 m (15.781 ft) nên là ngọn núi cao nhất dãy Anpơ.