Công Lược Trái Tim

Chương 158



Chương 158: Cô chưa kết hôn nhưng đã mang thai

Nội dung chính là cuộc nói chuyện giữa Hà Thuỵ Lâm và Lâm Tân Ngôn.

Còn có bức ảnh mà Hà Thuỵ Lâm đã gửi cho Lâm Tân Ngôn.

Thời gian gửi tin đầu tiên có lẽ là khi LEO đi show thời trang, nội dung là: [Có muốn biết người đàn ông trong buổi tối sáu năm trước là ai không?]

Tay Tông Cảnh Hạo run run, lúc đó cô một mình chạy lên tầng hai ngồi khóc, có phải là vì cô nhận được tin nhắn này?

Tin thứ hai là vào buổi tối.

Hình như là lúc anh đến đón cô, anh nhớ lại, lúc Lâm Tân Ngôn ngồi lên xe thì cô ấy nhận được tin nhắn, sắc mặt cô liền thay đổi, cô còn nói dối anh là Tần Nhã nhắn tin cho cô.

Anh lật lại xem từng cái một.

[Cô nhận tiền mà bán bản thân mình, còn mang thai ngoài ý muốn, cô không muốn biết ba của đứa trẻ là ai à?]

[Cô là ai, cô có mục đích gì, sao cô lại biết chuyện này?]

[Người lúc đó.]

[Khi nào muốn gặp tôi thì để lại liên lạc, nghe nói cô còn sắp mở cửa hàng, chúc mừng cô.]

[Con của cô rất đáng yêu, nó rất giống cô và cũng giống ba của nó.]

Xem xong tin nhắn, anh biết Lâm Tân Ngôn vì sao lại lấy cớ là có chuyện rồi rời đi.

Anh biết cô có lẽ đã đoán được đó là một cái bẫy nhưng vẫn bị lừa.

Đối phương rất hiểu cô, biết cô quan tâm hai đứa trẻ.

Nên đối phương mới nhắc đến hai đứa trẻ khiến cô hoảng loạn.

Tay của anh không ngừng run lên.

Thẩm Bồi Xuyên không dám nói gì, anh đi đến bên cạnh gọi điện: “Thêm người đi tìm, lùng sục mọi ngóc ngách, tìm chiếc xe đó nhanh nhất có thể.”

“Rõ.”

Tiếng bên đó đáp lại, Thẩm Bồi Xuyên dập máy, anh xoay đầu lại nhìn Tông Cảnh Hạo.

Sắc trời dần tối lại, ánh đèn không còn lập loè nữa, con hẻm đầy ngõ ngách loằng ngằng, bầu không khí mờ ám bao trùn, anh nhẹ bước đi đến.

“Cậu có cần về trước không, chỗ này đã có cấp dưới của tôi, cậu đã một đêm không ngủ rồi, tôi sợ người nhà cậu lo lắng.”

Thẩm Bồi Xuyên không dám nói anh tìm cả đêm rồi nên về trước đã, nên đành phải nói lòng vòng: “Hai đứa trẻ cũng ở nhà, một đêm không thấy mẹ đâu, không biết chúng nó có nhạo lên không.”

Nghĩ tới Lâm Nhuỵ Hi và Lâm Hi Thần, Tông Cảnh Hạo cong người lại, anh cảm thấy bản thân mình không thở nổi nữa, miệng thì cứng như bị hòn đá đè chặt, không thở được.

Thẩm Bồi Xuyên lo lắng: “Cảnh Hạo…”

Tông Cảnh Hạo giơ tay biểu thị anh ấy đừng nói nữa, anh không ngẩng đầu mà chỉ trầm giọng nói: “Phiền cậu rồi.”

“Không phiền, chúng ta là gì chứ, tôi nhất định sẽ dốc hết sức tìm thấy tung tích của cô ấy thật nhanh.”

Tông Cảnh Hạo tắt màn hình điện thoại, bỏ vào túi áo, sau đó mới xoay người lên xe.

Thằng bé Lâm Hi Thần vừa tỉ mỉ vừa nhạy cảm, Lâm Tân Ngôn một đêm không về, thằng bé nhất định sẽ lo lắng nên anh phải về an ủi hai đứa nhỏ đã.

Lúc này trên đường rất yên tĩnh, những quán ăn sáng lề đường mới bắt đầu mở cửa kinh doanh.

Sương sớm mờ mờ làm người khác khẽ ớn lạnh.

Lúc chiếc xe sắp đi đến biệt thự, anh lại quay đầu xe đi đến khách sạn tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, lấy lại tinh thần cho thật tốt rồi mới quay về biệt thự.

Chiếc xe dừng lại bên ngoài biệt thự, anh nhìn liếc qua thì bây giờ đã là bốn giờ sáng.

Hiện giờ mọi người chắc vẫn chưa dậy, mà vẫn đang ngủ, anh nhẹ nhàng đi vào trong nhà, đẩy cánh cửa vừa dày vừa lớn ra.

Trong phòng rất yên tĩnh, ánh đèn ngủ mờ mờ, anh nhẹ chân bước vào, chuẩn bị mở cửa phòng xem hai đứa trẻ thì phát hiện, trên ghế sofa có một bóng người nho nhỏ.

Anh đi qua đó mới biết người đó chính là Lâm Hi Thần, trên người cậu bé không đắp mền, cơ thể bé nhỏ nằm co lại trên chiếc sofa.

Anh cong người ôm cậu bé lên, vừa mới động vào cậu bé thì nó đã tỉnh lại.

“Mami của cháu đâu rồi?” Lâm Hi Thần tỉnh dậy, câu đầu tiên là hỏi về Lâm Tân Ngôn.

Mắt của cậu bé vẫn chưa mở hẳn, giọng nói dịu nhẹ ngái ngủ.

Yết hầu của Tông Cảnh Hạo thắt lại, y hệt như trái tim anh lúc này: “…Mẹ con nhận được một thiết kế, khách hàng yêu cầu gấp nên cô ấy ở lại làm, ba ở với con một đêm, hiện giờ cô ấy đã ngủ ở cửa hàng rồi nên mới bảo ba đến để trông các con.”

Lâm Hi Thần dụi dụi mắt: “Thật không ạ?”

“Thật.” Tông Cảnh Hạo ôm cậu bé lên: “Ba ôm con vào phòng ngủ nhé.”

Vì cả đêm Lâm Tân Ngôn không thấy tung tích nên Lâm Hi Thần cũng không ngủ, lúc này chắc cậu cũng hơi buồn ngủ rồi, cậu bé bất giác dựa vào lòng của Tông Cảnh Hạo, như vậy sẽ thoải mái hơn, cậu bé lại gật gù đáp: “Mami của cháu có bận cũng sẽ tranh thủ thời gian buổi tối để ở bên cháu và em gái, lần này lại khác.”

Bước chân của Tông Cảnh Hạo chợt sững lại, cả người anh cứng đờ.

Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng mình anh nhắm mắt lại, giống như vô thức nói ra, nhưng lại cứa từng nhát vào tim anh.

Anh khàn giọng nói: “Vậy à?”

“Đúng vậy, mami chưa từng nói như vậy nhưng cháu biết, mami thấy chúng cháu không có ba nên mới yêu thương cháu và em gái hơn, chắc là mami muốn bù đắp tình cảm cho chúng cháu.”

Tay của ông Cảnh Hạo đột nhiên nắm chặt lại.

“A, đau.”

Tông Cảnh Hạo nhanh chóng bỏ tay ra, vừa rồi anh hơi bị mất kìm chế, nên lỡ ôm chặt Lâm Hi Thần, làm nó đâu, anh khẽ nói: “Ba xin lỗi.”

Lâm Hi Thần không để ý, lúc sau thì nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Cậu bé mệt rồi.

Tông Cảnh Hạo đặt cậu bé lên giường, Lâm Nhuỵ Hi đáng lẽ phải ngủ trên giường nhưng cũng không thấy đâu.

Giường rộng rãi nhưng lại trống không.

Tông Cảnh Hạo đặt cậu bé xuống, đắp mền cho nó, Lâm Hi Thần khẽ động, cậu bé tìm một tư thế ngủ thoải mái cho mình.

Tông Cảnh Hạo đứng bên giường nhìn cậu bé, nó dường như rất mệ, khuôn mặt nhỏ bé nằm trọn trong chiếc gối, để lộ ra một đường nét rõ ràng, đôi má trắng mịn, sống mũi khá thẳng, đôi môi nho nhỏ hồng hồng khẽ mở.

Nhìn dáng vẻ của cậu bé, chắc nó đã ngủ say rồi.

Anh xoa khuôn mặt của cậu bé, động tác rất dịu dàng…

Cọt kẹt.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Trang Tử Khâm đứng ở ngoài cửa: “Tôi có thể nói với anh vài câu không?”

Tông Cảnh Hạo gật đầu, anh thu tay lại rồi xoay người ra khỏi phòng, Trang Tử Khâm ngồi trên sofa trong phòng khách.

“Ngôn Ngôn cả đêm không về, con bé ở bên cậu à?” Trang Tử Khâm hỏi.

“Vâng ạ.” Vì không để Trang Tử Khâm hoài nghi, anh tỏ ra rất đỗi thản nhiên.

Giống như chưa hề phát sinh ra chuyện gì.

“Tôi rất bất ngờ.” Đến bây giờ Trang Tử Khâm cũng không hiểu, Lâm Hi Thần và Lâm Nhuỵ Hi sao có thể là con của Tông Cảnh Hạo được.

“Năm đó tôi và con trai gặp phải tai nạn rất nghiêm trọng, chúng tôi không có tiền, sau này Ngôn Ngôn tìm đâu được một khoản tiền để cứu mạng tôi, con trai tôi không được trị kịp thời nên nó đã qua đời trong vụ tai nạn đó…Sau này tôi mới biết, sao con bé lại có được số tiền đó, nó nói nó đi điều tra, tối hôm đó là người bản địa, tôi không muốn có hiểu làm gì, anh có muốn đi xác nhận lại…?

“Không cần.” Anh ngắt lời Trang Tử Khâm, anh kiên định nói: “Không cần các nhận lại nữa, chúng chính là con của cháu.”

Hiện giờ anh cũng biết Lâm Tân Ngôn lúc đó vì sao lại cần tiền, thì ra…

Anh cúi đầu: “Cháu xin lỗi đã để cô ấy một mình, để cô ấy chăm sóc bọn trẻ một mình lâu như vậy.”

Trang Tử Khâm ngấn lệ: “Tôi cũng đã từng khuyên nó, nó chưa kết hôn mà mang thai, việc đó đối với một người phụ nữ mà nói rất….”

Trang Tử Khâm bối rối, bà không biết hình dung như thế nào: “Tôi thậm chí còn ép nó, không cho phép nó sinh nhưng có không chịu nghe…tôi cũng hết cách, chỉ còn cách đồng ý, tôi không xứng làm một người mẹ, tôi đã để nó chịu khổ đi theo tôi.

Bà mím chặt môi, hai vai bà khẽ rung lên.

“Anh định làm như thế nào.”

Bà không biết Tông Cảnh Hạo có thái độ gì với con gái mình.

Có thích cô hay không, hay anh còn suy nghĩ nào khác?

Tuy con là của bọn họ nhưng bà vẫn hi vọng con gái được hạnh phúc, hi vọng con gái được sống cùng người đàn ông yêu thương cô, và cô cũng yêu thương người ấy.

Như vậy mới hạnh phúc.

Nếu hai người chỉ vì những đứa trẻ mới ở bên nhau, như vậy chưa chắc sẽ hạnh phúc.

“Ngôn Ngôn chăm sóc hai đứa nó lớn, chúng cũng quen ở bên Ngôn Ngôn…”

“Cô muốn nói cái gì ạ?” Tông Cảnh Hạo ngẩng đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.