Công Lược Trái Tim

Chương 243



Chương 243: Ngoan, sẽ không bị dọa tới ngốc đâu

Trong lòng cậu không ngừng nhắc nhở bản thân, đó đều là giả, nếu như cậu sợ thì chính là mắc lừa kẻ xấu.

Cậu không thể sợ.

Cậu sải bước kiên định tới trước giường, nắm lấy cái chăn rồi hất mạnh ra, bên dưới không có gì, cậu quay người nhìn Tông Cảnh Hạo đang đứng trước cửa: “Em con đâu?”

Lúc Tông Cảnh Hạo dẫn cậu tới đã sai người vứt đi rồi.

Lâm Hi Thần có thể dũng cảm như vậy, anh cũng cảm thấy an ủi, tự hào.

Anh đi vào, đặt bàn tay to lớn lên đỉnh đầu cậu, yêu chiều xoa đầu cậu bé: “Con là đứa bé dũng cảm.”

“Đương nhiên rồi ạ.” Lâm Hi Thần ngẩng đầu ra vẻ kiêu hãnh: “Con là con của mami, đương nhiên con phải dũng cảm rồi, con nói rồi, sau này lớn lên sẽ bảo vệ mami, nhưng…”

Khi họ lên thì hình như mami đang tức giận thì phải.

Làm sao đây?

“Hình như mami tức giận rồi.” Lâm Hi Thần chớp mắt.

Tông Cảnh Hạo nhìn thấy nói: “Đi thôi.”

Anh đưa Lâm Hi Thần xuống lầu đưa cậu bé tới phòng ăn tới cùng Thẩm Bồi Xuyên, rồi đi tìm Lâm Tân Ngôn.

Lâm Tân Ngôn vẫn đứng trên cầu thang, cô mâu thuẫn, cô rối bời.

Có một chút hối hận vì khi nãy không cản họ lại.

Nhìn thấy Lâm Tân Ngôn, Tông Cảnh Hạo dừng bước rồi lại sải bước chậm rãi mà chắc chắn: “Em phải tin con trai của chúng ta.”

Lâm Tân Ngôn quay đầu nhìn người đàn ông đứng đó không xa, đương nhiên cô tin tưởng con trai của mình, nhưng nó mới chỉ có năm tuổi!

“Tông Cảnh Hạo, anh mất trí rồi à?!” Cô xông tới vừa đấm vừa đá anh, anh vẫn đứng yên không động đậy như một ngọn núi kiên cố, mặc cho cô giải tỏa tâm trạng.

Lâm Tân Ngôn hơi kích động, hai tay múa loạn xạ, Tông Cảnh Hạo sợ cô làm tổn thương chính mình nên nắm lấy hai tay cô, ôm vào lòng: “Bình tĩnh một chút.”

“Anh bảo thằng bé đi xem, đây là tổn thương lần thứ hai, anh bảo em làm sao bình tĩnh? Bị dọa tới ngốc thì em sẽ hận mình cả đời!”

Tông Cảnh Hạo nhẹ nhàng xoa lưng cô, nói giọng trầm thấp: “Ngoan, đừng sợ.”

Bàn tay và giọng nói của anh như thể có ma lực khiến Lâm Tân Ngôn ở trong lòng anh từ từ bình tĩnh lại.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh sắp khóc, Lâm Tân Ngôn có thể nhìn thấy rõ ràng từng lớp lông măng trên làn da trơn bóng trên mặt anh: “Thằng bé sao rồi?”

“Không sao.” Tông Cảnh Hạo nhẹ nhàng trách móc: “Sau này tin anh, anh tự biết chừng mực.”

Lâm Tân Ngôn rủ mắt xuống giải thích: “Không phải em không tin anh, mà chỉ là…”

“Không tin con trai em?” Tông Cảnh Hạo ngắt lời cô.

Tông Cảnh Hạo biết cô lo lắng sợ con bị tổn thương.

“Nó là con trai, nếu muốn trưởng thành thì phải đối mặt, người thực sự có máu có thịt, có những lúc lòng người còn đáng sợ hơn búp bê nhiều, thằng bé phải học cách đối mặt, khắc phục điều đó, bảo vệ quá mức chưa chắc là tốt cho con.”

Ý của Tông Cảnh Hạo cô hiểu chỉ là cô xót con.

“Lần sau muốn làm gì thì có thể được em đồng ý trước không?” Lâm Tân Ngôn không sắt đá như Tông Cảnh Hạo.

Hình như nhận thấy được trong lời nói của mình có chỗ không hợp lý nên cô vội vàng bổ sung: “Em nói là chuyện liên quan tới con, có thể bàn bạc qua với em không.”

Cô không muốn Tông Cảnh Hạo hiểu lầm, cô còn muốn can thiệp cả chuyện công việc của anh.

Tông Cảnh Hạo mỉm cười, chân mày sáng rực, cố ý nói: “Nếu như anh không bàn bạc với em thì sao?”

Lâm Tân Ngôn giơ tay giả bộ muốn đánh anh: “Em đánh anh…”

Tông Cảnh Hạo nắm lấy tay cô, hôn nhẹ lên lòng bàn tay: “Đánh vào đây.”

Anh lấy tay cô đặt lên má.

Lâm Tân Ngôn chỉ nói thôi, khuôn mặt của đàn ông sao có thể dễ đánh như vậy.

Cô rụt tay về: “Đừng đùa.”

Tông Cảnh Hạo không đùa cô nữa, bởi vì cơn giận vì chuyện búp bê đã vơi đi không ít nên lúc này bầu không khí thoải mái hơn nhiều. Anh khoác vai cô: “Chắc đói rồi chứ, đi ăn chút gì thôi.”

Quả thực Lâm Tân Ngôn cũng cảm thấy đói vì sắp một ngày không ăn rồi.

Sau khi cửa hàng thời trang bị đập phá, Diêu Thanh Thanh đã sắp xếp dọn dẹp rồi. Khoảng thời gian này cũng không tìm việc mà ở trong nhà.

Bạch Dận Ninh tới chỗ cô ở liền tìm thấy cô.

Cô đang xách đồ ăn, hình như là vừa đi mua đồ về, nhìn thấy Bạch Dận Ninh liền ngây ra một lát rồi mới vội chạy qua: “Sao cậu lại tới rồi?”

Bạch Dận Ninh cười mỉm: “Tới thăm cậu, dạo này khỏe không?”

Diêu Thanh Thanh mỉm cười: “Rất tốt.”

Bầu không khí tĩnh lặng.

Khi trò chuyện, sợ nhất là hai người đều không nói gì.

Không khí rất gượng gạo.

“Bây giờ mới ăn cơm?” Bạch Dận Ninh nhìn túi đồ trong tay cô liền lên tiếng hỏi.

“Ừm.” Diêu Thanh Thanh cúi đầu.

“Không mời tôi vào trong ngồi sao?” Bạch Dận Ninh cười.

“Tôi mong còn không được.” Diêu Thanh Thanh đi nhanh lên phía trước dẫn đường.

“Chỉ có một mình cậu sống ở đây sao?” Lúc vào thang máy, Bạch Dận Ninh hỏi.

Diêu Thanh Thanh gật đầu: “Đúng vậy, lớn rồi nên rất ít khi về nhà ba mẹ nuôi, họ cũng không tốt với tôi lắm nên không thích về, trước đây mở một shop thời trang nên cũng còn ít tiền để chuẩn bị tìm việc gì đó làm.”

“Như vậy rất tốt.” Bạch Dận Ninh hơi hối hận vì tới tìm cô, trước đây khi ở trại trẻ mồ côi, cô là một cô bé rất đơn thuần, có quan hệ tốt nhất với anh, sau khi được nhận nuôi cô sống không tốt nên tới khi họ gặp lại, anh giúp đỡ cô một chút nên cuộc sống mới dễ dàng hơn.

Sao cô có thể làm ra chuyện đó chứ?

“Hôm nay cậu tới là có chuyện gì?” Diêu Thanh Thanh nắm chặt túi ni lông.

“Không có, tới thăm cậu không được sao?” Bạch Dận Ninh vẫn nở nụ cười.

Diêu Thanh Thanh cũng tươi cười: “Cậu có thể tới tìm tôi, đương nhiên tôi rất vui. Nếu như có việc gì cần tôi giúp thì cứ nói thẳng cho tôi biết.”

Lúc nói, thang máy đã dừng lại.

Cao Nguyên đẩy Bạch Dận Ninh ra khỏi thang máy, Diêu Thanh Thanh đi trước mở cửa.

Cô sống trong chung cư đơn, căn nhà tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi mà còn được quét dọn rất sạch sẽ.

“Nhà có hơi nhỏ.” Diêu Thanh Thanh đặt đồ đạc lên bàn rồi rót nước cho Bạch Dận Ninh.

“Cảm ơn.” Bạch Dận Ninh nhận lấy cầm trên tay nhưng không uống mà nhìn căn phòng một lượt, cuối cùng chăm chú đưa ánh mắt về khung ảnh trên tủ đầu giường.

Đó là ảnh chụp chung của anh và cô lúc nhỏ.

Anh còn nhớ, nó được chụp vào ngày Bạch Hồng Phi nhận nuôi cô.

Diêu Thanh Thanh đi tới lấy khung ảnh nhìn người trong đó mà cười nói: “Lúc đó, cậu nhỏ biết mấy, tôi cũng nhỏ biết mấy, nếu như không xa nhau thì tốt biết bao.”

Trong lòng Bạch Dận Ninh khẽ khuấy động, không phải vì Diêu Thanh Thanh mà bởi cuộc sống ngày trước.

“Không ngờ là cô ấy còn giữ.”

Bạch Dận Ninh rất ngạc nhiên, anh vẫn có thể nhận ra dáng vẻ của mình khi ở trại trẻ mồ côi.

Ngón tay Diêu Thanh Thanh nhẹ nhàng đặt trên khuôn mặt của cậu bé trong tấm hình: “Sau khi tôi được nhận nuôi, mỗi ngày tôi đều sắp không chịu đựng nổi, tôi nhìn cậu ấy mới có dũng khí sống tiếp.”

Rõ ràng trong lời nói của cô có hàm ý nhưng Bạch Dận Ninh lại giả vời không hiểu: “Tôi còn có chuyện nên đi trước đây, có chuyện gì cần giúp đỡ có thể liên hệ tôi.”

“Xin lỗi, tôi…” Lúc này Diêu Thanh Thanh mới ý thức được khi nãy mình vừa nói gì.

Cô hơi hối hận.

“Không sao.” Bạch Dận Ninh không hề để trong lòng, anh không thể hồi đáp nên giả vờ không hiểu.

Anh chỉ coi cô là bạn, là người thân.

Không còn suy nghĩ nào khác.

“Tôi tiễn cậu.” Diêu Thanh Thanh đặt tấm hình xuống mà có chút bất lực.

Bạch Dận Ninh thoáng nhìn người trong anh, rõ ràng bức ảnh đã được xử lý qua, bức ảnh khi đó không được ép, nếu không thì đã không thể giữ lâu như thế.

“Ảnh như vậy đừng để ở đầu giường.”

Diêu Thanh Thanh nhìn anh muốn nói rồi lại rồi: “Được.”

“Đi thôi.”

Cao Nguyên đẩy anh ra khỏi phòng, Diêu Thanh Thanh tiễn họ tới thang máy thì Bạch Dận Ninh xua tay: “Không cần tiễn nữa, về đi.”

Diêu Thanh Thanh không đi vẫn đứng trước thang máy.

Rất nhanh sau đó cửa thang máy đóng lại cắt đứt tầm nhìn của cô, Cao Nguyên mới nói lên suy nghĩ trong lòng: “Cô Diêu rất lương thiện, tôi thấy không phải cô ấy làm.”

Sắc mặt Bạch Dận Ninh buồn bã.

Anh tìm Tông Cảnh Hạo không chỉ dựa vào suy đoán, mà anh cũng tin Diêu Thanh Thanh không phải người làm chuyện này.

“Cậu phái người giám sát xem ngày ngày cô ấy ở nhà làm gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.