Công Lược Trái Tim

Chương 667



Chương 667: Không xứng với chú Bồi Xuyên
Mặc dù vẻ mặt cau mày của Tống Nhã Hinh nhanh chóng được che giấu, nhưng Lâm Nhụy Hi vẫn nhìn ra, lúc đầu cô bé khá vui vẻ, nhưng bây giờ nụ cười trên mặt cũng giảm đi: “Cô à, cô không vui sao?”
Nếu không, tại sao cô ta lại cau mày?
Tống Nhã Hinh nhanh chóng nở nụ cười: “Không có, cô rất thích cháu, cô bé, cháu tên là gì?”
“Tên cháu là Lâm Nhụy Hi.” Cô bé chớp mắt nói.
“Ồ.” Tống Nhã Hinh quay lại nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Tại sao anh lại đưa con bé đi cùng?
“Anh chủ yếu là đang đưa cô bé về nhà, tiện đường đón em luôn.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Tống Nhã Hinh: “…”
Bạn gái của anh ấy không bằng con của người bạn sao?
“Bồi Xuyên.”
“Hả?” Thẩm Bồi Xuyên liếc cô ấy một cái, tiếp tục chuyên tâm lái xe, hỏi: “Sao vậy?
Tống Nhã Hinh kìm nén sự không hài lòng của mình và nói: “Không có gì, nhưng em không ngờ bạn của anh lại giàu như vậy.”
Chiếc xe này đáng giá rất nhiều tiền.
Cô không ngờ rằng vòng bạn bè của Thẩm Bồi Xuyên giàu có như vậy.
Thẩm Bồi Xuyên mỉm cười, bởi vì Tống Nhã Hinh đã nói đúng ,Tông Cảnh Hạo thật sự giàu có.
“Chú Bồi Xuyên, hôm nay chú có bận không?” Lâm Nhụy Hi vươn vai: “Nếu chú không bận, chú dẫn cháu đi chơi đi.”
Tống Nhã Hinh quay nhìn lại cô bé: “Chú Bồi Xuyên của cháu phải đi làm, làm sao có thời gian đi chơi với cháu chứ?”
Lâm Nhụy Hi dựa vào ghế nói: “Cháu hỏi chú Bồi Xuyên, chứ cháu không hỏi cô, cô trả lời thay chú Bồi Xuyên làm gì vậy? Thật là không có lễ phép.”
Tống Nhã Hinh lập tức trầm mặt xuống, Thẩm Bồi Xuyên nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, ánh mắt anh ấy tối sầm lại một chút, trầm giọng nói: “Cô bé vẫn là một đứa trẻ.”
Tống Nhã Hinh điều chỉnh sắc mặt, nói: “Em biết, em cũng đã nói cái gì đâu, anh lại còn bao che khuyết điểm, anh phải bảo vệ em mới đúng.”
Lâm Nhụy Hi từ phía sau nhìn Tống Nhã Hinh bĩu môi, không hiểu sao lại không thích cô ta, cảm thấy người cô này đạo đức giả.
Rõ ràng là đã tức giận vậy mà lại nói không có.
Hừ!
“Anh định mời bạn bè đi ăn tối ở đâu? Em biết một chỗ không tồi, và đồ ăn ở đó rất ngon.” Tống Nhã Hinh nói.
“Vậy thì em quyết định đi.”
Thẩm Bồi Xuyên không quan tâm đến điều này.
Tống Nhã Hinh nghiêng người tựa đầu vào vai anh ấy: “Bồi Xuyên, anh thật là tốt.”
Anh ấy thực sự là một người đàn ông tốt, hôm qua anh ấy đã đồng ý với cô ta và hôm nay giới thiệu cô ta với bạn bè của mình, đây là một kiểu công nhận và làm cho cô ta có cảm giác an toàn.
Giống như có nhiều bạn trẻ hiện nay, con gái luôn nói với con trai, anh có dám gửi anh bọn mình cho bạn bè xem không?
Thẩm Bồi Xuyên không thích ứng với cách tiếp cận của cô ta, cảm thấy không được tự nhiên, nhưng không đẩy ra, anh ấy cũng không cảm thấy mình là tốt, nhưng nếu như đã đồng ý rồi, anh ấy phải thừa nhận thân phận của người kia.
Lâm Nhụy Hi nhìn chằm chằm Tống Nhã Hinh, trong lòng nghĩ rằng người cô này thực sự đáng ghét, cô bé vẫn còn đang ngồi đây, không để ý hình tượng gì, thật sự không rụt rè chút nào.
Cô bé ghét Tống Nhã Hinh một cách không thể giải thích được, bất kể nhìn như nào cô bé cũng không thuận mắt Tống Nhã Hinh.
Tống Nhã Hinh hỏi: “Bồi Xuyên, điện thoại của anh đâu?”
“Trong túi quần.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Cô ta đưa tay tìm điện thoại trong túi quần, khi chạm vào Thẩm Bồi Xuyên, anh ấy rất nhanh kéo tay cô ta ra: “Để tôi lấy cho em.”
Tống Nhã Hinh tay cứng đờ một chút, cô ta cười nói: “Em chỉ muốn lưu số của em vào điện thoại anh thôi, anh thật nhạy cảm.”
Thẩm Bồi Xuyên không nói gì, lấy điện thoại ra đưa cho cô ta.
Tống Nhã Hinh cầm lấy điện thoại và hỏi: “Mật khẩu là gì?”
“Không có mật khẩu.” Anh ấy không quen đặt mật khẩu cho điện thoại di động của mình.
Tống Nhã Hinh vuốt ngón tay mở màn hình, và cười hỏi: “Anh nghĩ xem nên lưu số em tên là gì? Bạn gái được không?”
Thẩm Bồi Xuyên nhẹ nhàng nói: “Tùy ý em, cái gì cũng được.”
Tống Nhã Hinh liếc anh ấy một cái, cảm thấy anh ấy không vui vẻ lắm, hỏi: “Anh không vui sao?”
“Không có.” Thẩm Bồi Xuyên đáp.
Tống Nhã Hinh không quan tâm: “Nhà hàng Giang Nam có được không? Em định bảo là chọn địa điểm đấy.”
Thẩm Bồi Xuyên ừ một tiếng, rất nhanh đã đến chỗ làm của Tống Nhã Hinh, xe dừng lại, cô ta mở cửa bước xuống, nói: “Anh lái chậm một chút, khi nào có thời gian rảnh gọi cho em.”
Thẩm Bồi Xuyên nói được.
Khi xe chạy đi, Lâm Nhụy Hi hỏi: “Chú Bồi Xuyên, Cô này có phải là bạn gái của chú không?”
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Đúng vậy.”
“Không xứng với chú.” Lâm Nhụy Hi nói, chú Bồi Xuyên đáng yêu như vậy, người cô này lại không đáng yêu chút nào, và có chút chán ghét.
Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy buồn cười: “Cháu thì biết cái gì mà xứng hay không xứng chứ? Hơn nữa chú cũng không tốt.”
“Ai nói là chú không tốt? Chú Bồi Xuyên là tốt nhất.” Lâm Nhụy Hi phản bác.
“Phải vậy không?”
“Đương nhiên rồi, chú không nhìn thấy khi có cô ấy ở đây, bầu không khí của chúng ta không tốt? Cô ấy không có ở đây thì chúng ta thoải mái hơn, có đúng không chú Bồi Xuyên?” Lâm Nhụy Hi nói.
Thẩm Bồi Xuyên nghĩ về điều đó một chút, giống như đúng là như vậy, khi có cô ta ở đây bầu không khí thật sự có chút không thoải mái.
“Có lẽ cô ấy không quen với chúng ta, chỉ cần đợi cho đến khi cô ấy quen là tốt hơn thôi.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Lâm Nhụy Hi lắc đầu: “Chú Bắc Xuyên, chú nói chú Tô Trạm là kẻ ngốc, nhưng cháu nghĩ chú mới là kẻ ngốc.”
Thẩm Bồi Xuyên tức giận cười: “Cháu mồm mép tốt như vậy, lớn lên cẩn thận không tìm được bạn trai.”
“Cháu không cần có bạn trai, về sau cháu sẽ ở cùng ba mẹ.” Lâm Nhụy Hi hiên ngang ngửa đầu lên.
Về đến biệt thự, Thẩm Bồi Xuyên ôm cô bé xuống, vừa vào cửa lập tức Đại Bạch vẫy đuôi chạy ra, Lâm Nhụy Hi nhìn chằm chằm nó dưới chân: “Cháu muốn xuống.”
Thẩm Bồi Xuyên đặt cô bé xuống.
Lâm Nhụy Hi ôm chú chó, Tông Khải Phong đang uống trà, nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên đưa cháu gái về, hỏi: “Sao lại là cháu đưa nó về?”
“Cảnh Hạo có việc, vậy nên cháu đi về trước.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Tông Khải Phong đến sờ đầu cháu gái, quan tâm hỏi: “Bên ngoài có nóng không.”
Lâm Nhụy Hi lắc đầu, ngẩng đầu lên nói: “Ông nội ơi, hôm nay cháu nhìn thấy bạn gái của chú Bồi Xuyên.”
“Ồ? Bồi Xuyên có bạn gái rồi à?” Tông Khải Phong ngạc nhiên, nhưng thật sự vui mừng cho Thẩm Bồi Xuyên.
“Đúng vậy, nhưng cháu lại không thích cô ấy, cô ấy rất thích giả bộ, cháu thấy chú Bồi Xuyên cũng không nhiệt tình với cô ấy.”
Tông Khải Phong bế cháu gái lên cười nói: “Cháu lớn hơn một chút, thì mới biết được có nhiệt tình hay không nhiệt tình.”
“Sao cháu lại không biết chứ? Cháu cũng không ngốc.”
Tống Khải Phong nhìn cháu gái đùa giỡn: “Đúng vậy, cháu gái của ông thông minh nhất, không biết là giống ai đây.”
Lâm Nhụy Hi ôm cổ ông nội và nói: “Giống ông nội”.
Tông Khải Phong cười càng to hơn, còn Trình Dục Ôn, người chơi cờ với Tông Khải Phong, ghen tị nói: “Nhìn ông cười kìa.”
Tông Khải Phong không giận: “Tôi vui vẻ nên cười to, ông quan tâm tôi cười làm gì.”
Ở nhà có hai đứa trẻ, hai người già không còn cô đơn nữa, hay cãi cọ, ồn ào.
Cả biệt thự tràn ngập tiếng nói cười.
Tập đoàn Vạn Việt.
Rời khỏi sân bay, Tông Cảnh Hạo đưa Lâm Tân Ngôn đến công ty.
“Anh đến làm việc, còn kéo em theo làm gì?” Lâm Tâm Nhiễm cảm thấy không nói nên lời, anh bảo Thẩm Bồi Xuyên đưa con gái về, cô nghĩ anh có việc gì cần phải làm, nhưng không ngờ lại đi đến công ty cùng anh.
“Em không muốn sao?” Tông Cảnh Hạo mở hồ sơ ra, Lâm Tân Ngôn đóng nó lại cho cô cầm nó lên để tự mình xem: “Đương nhiên là em không muốn, anh có trả lương cho em đâu.”
Tông Cảnh Hạo ôm lấy eo cô, để cô ngồi trên đùi anh: “Hiện tại anh đều là của em, còn chưa hài lòng sao?”
Lâm Tân Ngôn lật qua mấy lần, hoàn toàn xem không hiểu, đơn giản cũng không nhìn ra, đóng lại ném lên bàn, đùa giỡn nói: “So sánh anh với tiền thì em càng thích tiền hơn.”
“Phải không?”
Tông Cảnh Hạo bóp vào đùi cô qua lớp vải mỏng, Lâm Tân Ngôn cảm thấy có chút đau rít lên và nhìn anh chằm chằm: “Em nói thật, anh còn không muốn nghe sao?”
“Đương nhiên không muốn nghe, tiền có thể làm cho em thoải mái sao?” Tông Cảnh Hạo tiến đến cười nói: “Nếu không, bây giờ anh chứng minh cho em thấy anh hữu dụng hơn tiền được không?
Lâm Tân Ngôn đẩy mặt của anh ra: “Đây là công ty, đừng có lộn xộn như thế.”
“Vậy thì em nói xem, em thích tiền hay thích anh?” Tông Cảnh Hạo không bỏ qua.
“Em thích anh.” Lâm Tân Ngôn ôm mặt anh và hôn:“Anh nói đi, tại sao lại mang em đến đây.”
Tông Cảnh Hạo nghiêm túc lại: “Đám cưới của chúng ta, có rất nhiều nhân viên trong công ty không đi, anh đưa em đến đây để cùng mọi người gặp mặt.”
Đám cưới không thể chứa quá nhiều người, chỉ có nhân viên cấp cao mới đi, bây giờ mang Lâm Tân Ngôn đi giới thiệu với mọi người một chút.
Lâm Tân Ngôn mở to đôi mắt trong veo, khóe môi cô hơi nhếch lên, lông mi cong cong như trăng lưỡi liềm, nâng cằm nói: “Hóa ra là anh gọi em đến đây chỉ là muốn giới thiệu cho nhân viên của anh biết, chứ không phải là không thể rời ra xem sao? Cũng không phải là nhớ em sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.