Công Lược Trái Tim

Chương 987



Chương 987: Đừng đi.

Trong phòng tối tăm, có một bóng người đứng ở phía sau cánh cửa, nương nhờ ánh đèn ngoài phòng khác chiếu vào, cô bé nhìn thấy được diện mạo của đối phương.
Bàn tay nắm chặt nắm cửa, vốn tưởng rằng mình rất kiên cường, đối mặt với bố mẹ cũng có thể thong dong thoải mái, thế nhưng khi nhìn thấy bọn họ rồi, cảm xúc lại không kiềm chế được mà tuôn trào ra, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Bố!”
Tông Cảnh Hạo vốn cũng không định trách cô bé gì cả, đã trải qua chuyện lần này, cô bé chắc chắn sẽ trưởng thành hơn.
“Bố, con sai rồi.” Lâm Nhụy Hi nhào vào lòng anh, vốn không muốn khóc trước mặt bố mẹ, chỉ là cảm xúc không phải thứ con người có thể khống chế được.
Cô bé không khống chế được chính mình, những chua xót trong suốt một năm này như một cuộn phim chạy lại từng cảnh trong đầu, rõ ràng như vậy, khắc sâu như vậy.
Tông Cảnh Hạo vỗ lưng cô bé, thấp giọng nói: “Là do bố không tốt.”
Cả đời này, cái anh sai nhất chính là tin tưởng Giang Mạt Hàn, anh tự tin rằng sự xuất sắc của con gái mình sẽ khiến Giang Mạt Hàn yêu cô bé, thế nhưng không ngờ lại bị chệch khỏi suy nghĩ của anh như vậy.
Chuyện này không thể trách ai cả, cô bé nguyện ý thừa nhận lỗi lầm của mình, cũng nguyện ý gánh vác hậu quả, lại càng không muốn bố mẹ tự trách bản thân.
Tông Cảnh Hạo nâng tay lau nước mắt bên khóe mắt cô bé, trong tâm cảm thấy thật may mắn, may mắn con gái không bị sao cả.
Lâm Tân Ngôn ngồi trên giường, mặt quay ra phía cửa sổ, đưa lưng ra ngoài, quần áo trên người vẫn chưa đổi thành đồ ngủ, Tông Cảnh Hạo cũng như vậy, thì ra là hai người căn bản không ngủ mà vẫn luôn chờ cô bé.
Vừa mới nghe thấy cửa phòng không mở ra lập tức, là bọn họ tự trách bản thân mình không bảo vệ tốt cho con gái, không dám đối mặt với con gái, cũng sợ nhìn thấy con gái không khống chế được cảm xúc của mình.
Lâm Nhụy Hi ngồi ở bên giường, một bóng người ẩn hiện trong bóng tối, mặc dù không nhìn rõ nhưng Lâm Nhụy Hi vẫn có thể thấy được bả vai cô hơi run lên.
Cô bé đi qua đứng ở đầu giường, khóc thút thít gọi một tiếng: “Mẹ ơi.”
Lâm Tân Ngôn cũng không đáp lại, bởi vì chỉ cần cô mở miệng thì người khác sẽ nhận ra rằng cô đang khóc.
Con gái phải chịu tủi hờn như vậy, trong lòng cô rất đau.
Chỉ là cô lại không muốn để con gái biết tâm trạng của mình vào lúc này.
Lâm Nhụy Hi chạy đến ôm cô, muốn nói lời xin lỗi nhưng lại không thể nói ra, bởi vì giờ phút này, bất cứ lời nào cũng đều là vô nghĩa.
Điều duy nhất có thể là ôm chặt lấy nhau, cho nhau ấm áp, sau đó khóc một hồi để giải tỏa nỗi lòng.
Trên tầng.
Thẩm Hâm Dao không ngủ, chỉ sợ đêm nay không ai có thể ngủ được, cô ấy xuống giường, mở cửa phòng ngủ của Trang Gia Văn ra.
Trong phòng không bật đèn, nhưng cũng không kéo rèm cửa, ánh sáng từ đèn đường ngoài cửa sổ lọt vào một chút sẽ không khiến người ta cảm thấy căn phòng quá tối tăm.
Cô ấy ôm gối đầu đứng ở ngoài cửa: “Em không ngủ được.”
Trang Gia Văn không ngủ, ngoài cửa có tiếng động nhỏ là cậu lập tức chú ý đến, nương chút ánh sáng nhìn về phía cô ấy: “Không ngủ được thì đếm cừu đi.”
“Đếm cừu cũng không ngủ được.” Ngữ khí của Thẩm Hâm Dao có phần làm nũng.
Trang Gia Văn nằm dịch vào trong, chừa cho cô ấy một phần giường: “Lại đây, anh ôm em ngủ.”
Thẩm Hâm Dao ôm gối đầu chạy tới, xốc chăn lên rồi chui vào trong chăn, gối đầu cũng không cần mà trực tiếp ném xuống cuối giường rồi gối lên tay Trang Gia Văn.
Trang Gia Văn vỗ vai cô ấy: “Cục cưng ngoan, cục cưng ngoan ngủ…”
Thẩm Hâm Dao che miệng cậu lại: “Em không phải trẻ con, anh mới là cục cưng ngoan, hôm nay chị còn gọi anh là tiểu bảo đấy.”
Người lớn như vậy mà còn bị gọi là tiểu bảo, quả thật là quá buồn cười.
Nghĩ như vậy, cô ấy bật cười.
Trang Gia Văn bị người chọc trúng chỗ đau, nghiêm khắc nói: “Không được gọi anh như vậy.”
“Lúc nhỏ anh chính là tiểu bảo, tất cả mọi người đều gọi anh như vậy ưm…”
Cô ấy còn chưa nói xong đã bị người chặn miệng, chặn miệng giống như cô đã chặn Trang Gia Văn, chỉ là cách ngăn chặn không giống nhau, cô là dùng tay, còn Trang Gia Văn lại dùng miệng.
Chẳng mấy chốc, hai người đã hôn lấy nhau nhau, ôm nhau triền miên hôn sâu.
Tuổi tác hai người xấp xỉ nhau, đều trẻ tuổi như vậy, củi khô bốc lửa, nhiệt tình quá mức hiển nhiên sẽ có khát vọng thân mật thêm một bước, hai người buông đối phương ra, kịp thời dập tắt ngọn lửa kia.
Đều nằm thẳng ở trên giường.
Trong phòng đều là tiếng hồng hộc thở dốc.
Một lát sau, cả hai đều bình ổn lại, Trang Gia Văn nhìn trần nhà nói: “Nửa đêm em đi vào phòng anh, không sợ anh không khống chế được chính mình à?”
“Em tin tưởng anh.” Thẩm Hâm Dao nói với ngữ khí tin tưởng mười phần.
Trang Gia Văn cười nói: “Đến anh cũng không tin nổi chính anh nữa kìa.”
“Em có thể tin được anh.” Thẩm Hâm Dao nghiêng người ôm cậu: “Anh nói chị nhìn thấy bố mẹ thì có khóc không?”
“Không biết.” Trang Gia Văn vỗ cô ấy: “Không còn sớm nữa, mau ngủ đi.”
“Không biết làm sao mà hôm nay không buồn ngủ chút nào.” Thẩm Hâm Dao nhìn cậu: “Anh có ngủ được không?”
Trang Gia Văn nói: “Không ngủ được.”
Hôm nay nhất định là một đêm mất ngủ.
“Vậy mà anh còn kêu em ngủ.” Thẩm Hâm Dao oán giận.
Trang Gia Văn cười, bàn tay vuốt tóc cô ấy, nói: “Buổi sáng em đi ra từ phòng anh, không sợ người lớn nhìn thấy à?”
Thẩm Hâm Dao được bố mẹ dạy bảo rất yêu bản thân mình, trong hoàn cảnh bình thường, có người lớn ở, cô ấy sẽ không bao giờ làm bất kỳ hành vi nào quá đáng.
Hơn nữa cô ấy là cô cô bé rất hiếu thuận và thiện lương.
Thẩm Hâm Dao từ trên giường ngồi dậy, nói: “Em chỉ muốn xem anh đã ngủ chưa, em sẽ trở về phòng ngay.”
Thật ra cô muốn ở bên Trang Gia Văn, đêm anh chắc chắn anh có tâm sự, dù sao người gặp chuyện không may chính là chị ruột của anh, hiện giờ có thể an toàn trở về, có cảm giác nhưng cũng có may mắn.
Lúc này, cô rất muốn ở bên cạnh.
Cô ấy ôm lấy gối đầu của mình muốn về phòng, kết quả lại bị Trang Gia Văn kéo vạt áo ngủ: “Đừng đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.