Cộng Sinh Chỉ Anh Và Em

Chương 1: 1: Chờ Đợi Thứ Mình Muốn Thì Bao Lâu Cũng Được




Bắc Uyên mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm, cửa sổ đã đóng, máy sưởi đã bật, tuy vậy cái lạnh thấu xương ấy vẫn làm cho Khinh Nhi không thể nào yên giấc.

Tuy đã ngủ nhưng vẫn luôn mơ thấy ác mộng, mơ thấy cái đêm mà cô đã tát cậu bạn mình, chạy tất tưởi đi trong đêm mưa giá rét, khóc thật nhiều, chạy thật nhanh tìm kiếm lối thoát nhưng dường như không gian khi ấy mãi mãi chỉ toàn là bóng đêm không thể nhìn thấy ánh sáng nơi cuối đường.
"Reng reng reng" tiếng chuông báo thức đã làm cô thức tỉnh đôi mắt mệt mỏi, chỉ muốn làm thêm một giấc.

"Ting" tiếng tin nhắn vang lên.

Là của Trương Liên bạn cùng trường đại học cô gửi tới.
[Xin cậu đừng đến trễ nữa, hôm nay mình không điểm danh được cho cậu đâu.]
[Tiết lão Minh đó:(( mình cũng sợ lắm.]
Lão Trần Thanh Minh? Là ổng ư, người được mệnh danh là ông thầy khó tính nhất ở đại học Bắc Uyên Hoa Mỹ.

Khinh Nhi và ông ấy đã từng có xích mích chỉ vì cô lỡ làm đổ nước vào người ông ấy và đi trễ tiết ổng vài lần nên từ đó đã bị ghim rồi...
Khinh Nhi thở dài mệt mỏi bò dậy, cô đã rời xa nhà từ sớm, vừa lên đại học đã quyết định chuyển từ Nam Hạn sang Bắc Uyên để học.

Sau đó kiếm được việc làm trong một quán game VR (thế giới ảo) mới mở với tiền lương kha khá và vì chỗ làm khá xa ký túc xá nên cô quyết định thuê luôn một căn phòng nhỏ gần đấy cho tiện việc đi làm.

Còn đi học chịu khó lội xa xí cũng không sao vì trường học cũng gần hơn so với ký túc xá.
Vì thế theo lịch bảy giờ ba mươi vào học thì sáu giờ cô đã phải dậy chuẩn bị từ sớm.


Nhưng vì giấc ngủ tối qua nên cô đã nằm rề rà trên giường tới sáu giờ ba mươi mới mò dậy.
Chuẩn bị xong xuôi ra khỏi nhà thì điện thoại trong người cô vang lên.

Là quản lý chỗ làm gọi tới.
"Giang Khinh Nhi đúng không?"
"Vâng là tôi." Khinh Nhi lập tức đáp.
"Thời gian thử việc của cô đã được thông qua, do cô xin làm partime vì lịch học, nên cô phải gửi lịch học của mình qua phía này để chúng tôi xem xét sắp xếp lịch cho cô trước."
"Vâng ạ." Khinh Nhi khẩn trương đáp, sau khi cúp máy liền gửi ngay lịch học qua cho quản lý và tiếp tục lên đường.
Đến cửa hàng thường ngày hay mua bánh mì kẹp, vì hôm nay dậy khá muộn hơn so với thường ngày nên khách ở nơi này cũng đông hơn hẳn, phải đứng xếp hàng tầm năm sáu người nữa mới tới cô.
"Xin lỗi quý khách thẻ này không dùng được ạ."
Tiếng của phục vụ vang lên, là đang nói với một người phụ nữ mang thai khá lớn tuổi và xách theo rất nhiều đồ, có vẻ là rất gấp, thấy phục vụ nói thế người này cũng hấp tấp luống cuống quay qua quay lại làm rớt rất nhiều đồ.

Người đằng sau chỉ đứng nhìn và than thở sự chậm chạp ấy mà chẳng ai có ý định đi ra giúp đỡ, thấy thế Khinh Nhi định bước ra giúp thì một bóng người cao lớn đứng trước cô bước ra.

Người này mặc một cái vest xanh đen, bên trong mặc thêm một áo thun trắng rất thanh lịch, vì chỉ thấy bóng lưng thẳng tấp nên cô nghĩ người này trông có vẻ rất được trai.
Anh bước tới giúp người phụ nữ nhặt đồ sau đó đưa một vé ăn miễn phí của quán cho người phụ nữ ấy.
"Chị có thể dùng cái này, đây là phiếu ăn miễn phí một lượt, tôi vừa mới nhận được cách đây không lâu vẫn còn hạn."
"Sao tôi có thể nhận chứ." người phụ nữ kia e ngại đưa tay lên tỏ vẻ từ chối.

"Không sao, tôi cũng không dùng tới, giữ nó chật túi, với lại chị cũng cần hơn tôi mà."
Cách anh nói như thể anh giúp cô ấy là vì anh cũng đang cần được giúp vậy.

Giọng nói vừa trầm ấm, vừa lịch sự, tôn trọng cất lên như một nốt vang trầm bổng giữa lòng không gian hấp tấp này.
Người phụ nữ ấy cuối cùng cũng nhận và dùng nó để trả phần ăn cho mình.

Khinh Nhi vốn là người không quan tâm sự đời, luôn cảm thấy việc mọi người lạnh nhạt với nhau là lẽ đương nhiên, vì ai cũng ích kỷ cho cuộc sống của mình cả, nhưng sự việc vừa rồi làm cô thấy rất có ấn tượng với anh chàng kia.
Bỗng sự tò mò trong cô ùa lên.

Cô muốn biết anh là ai.

Không biết có phải là cảm xúc nhất thời hay không mà cô chỉ là thấy thế giới vốn một màu xám kia vậy mà lại có một người mang một màu sắc khác biệt xuất hiện.

Tuy cách anh làm vô vàn người có thể sẽ làm, nhưng vì việc anh xem chuyện mình làm việc tốt ấy như một lẽ đương nhiên lại làm cô cảm thấy anh chàng này rất khác biệt.

Tỏa sáng đến lạ thường.
Sau một hồi cũng tới lượt anh mua.
"Một phần bánh mì kẹp Patê Trứng không lòng đỏ."

Thì ra anh chàng này không thích ăn lòng đỏ, vừa hay, cô thích ăn nha nếu được cô ăn giúp anh.

Một suy nghĩ tự nhiên lóe lên, cô bị gì thế này? Chỉ mới gặp thậm chí còn chưa biết là ai mà đã có suy nghĩ như này rồi...!đúng là...!hết thuốc chữa mà.
Sau khi kêu xong anh phải nhận đơn và đứng đợi bên cạnh đó không xa.

Tới phiên cô gọi món, không biết là vì ảnh hưởng từ suy nghĩ trước hay sao mà cô bỗng gọi một món mà cô chưa từng ăn.
"Một phần bánh mì kẹp Patê Trứng không lòng trắng ạ."
Có thể vì bất ngờ anh quay qua nhìn cô như thể cảm thấy khá thú vị.
"Nếu vậy phần lòng đỏ sẽ hơi ít chị có muốn 2 phần lòng đỏ không ạ?" phục vụ hỏi.
"Vâng ạ." cô đáp.
Sau khi gọi món xong cô mới kiếm chỗ đứng, để ý tới ánh mắt của người đàn ông kia cô cũng liếc mắt qua.

Là một người có nước da rất trắng, cao ráo, ốm nhưng nhìn không yếu ớt, sống mũi cao, đôi con ngươi đen huyền cùng đuôi mắt cong nhọn trông rất quyến rũ, lông mi cong dài, đôi môi đỏ mọng tự nhiên trong vô cùng bắt mắt.
"Thịch" không xong rồi, quá đẹp...!cô bị dính tiếng sét ái tình rồi? Trước giờ cô gặp rất nhiều người đẹp, loại đàn ông nào cũng đã từng thấy qua, vì ngoại hình cô cũng có thể nói là rất xinh nên cô cũng không mấy để tâm đến người đẹp quanh mình.

Nhưng người trước mắt cô lại quá đẹp, đẹp đến nổi khiến người ta thần hồn điên đảo.
Nhưng chỉ là cuộc gặp thoáng qua trong quán bánh mì liệu rằng sau này còn cơ hội không? Cô lấy hết cam đảm lại đứng gần chỗ anh đợi bánh mì, tay cô lấy điện thoại ra như thể muốn xin info.

Nhưng cô là người rất nhát, không phải người hướng nội lẫn hướng ngoại, cô là người thích ở một mình nhưng lại cũng không quá nhát người, vẫn hòa nhập được với xã hội.

Nhưng kêu cô đi xin info vậy đúng là có hơi quá sức mà.
"Ting" tiếng chuông báo hiệu đồ ăn đã xong, vừa hay số lấy đồ ăn của cô và anh đều hiện lên cùng một lúc nhưng vì đang rất gấp nên cô cũng dẹp luôn suy nghĩ xin info.


Thôi thì chắc gì gặp lại, coi như phúc lợi bổ mắt sáng sớm không cần phải tiếc, mà xin thì chắc gì người ta đã cho.

Vì gấp nên cô lấy luôn đồ ăn mà không nhìn số thứ tự nhận được dán lên đó.
Sau đó vì phát giác là đã lấy nhầm hay sao mà dù đã đi ra cửa hàng hơn mười lăm phút, nhưng cô vẫn nhanh chóng quay lại chỗ ấy, vì chạy nên rất tốn sức tới nơi rồi Khinh Nhi vẫn không ngừng thở dốc, nhìn dáo dác xung quanh.

Thấy được bóng dáng quen thuộc đang cầm bịch bánh đứng ngay ở chỗ cũ hồi nãy ở cùng cô kia, Khinh Nhi hơi ngạc nhiên cứ tưởng anh đã đi rồi chứ.

Vì đây là tiệm bánh mì mang về cơ mà.
Khinh Nhi nhanh chân bước đến chỗ anh khuôn mặt có chút mệt vì chạy, cùng sự ngại ngùng do nhầm lẫn của mình mà giọng có chút rụt rè.
"Ngại quá anh gì ơi, em lấy nhầm phần ăn rồi ạ.

Cái này mới là của anh."
Anh chàng kia lập tức nhìn cô một cái sau đó đưa bịch bánh trên tay cho cô để đổi lại phần của mình.
"Ừm." có lẽ vì chuyện gì đó mà anh cứ nhìn cô suốt không dời mắt, rồi rút trong túi mình ra một tờ khăn giấy đưa cho cô.
"Đây dùng nó đi, trời tuy lạnh nhưng mồ hôi vẫn phải lau cho sạch đấy."
Cô bỡ ngỡ nhận lấy, chỉ không ngờ anh có thể để ý tới mồ hôi của cô thôi sao? Một người lấy nhầm phần ăn của anh và bắt anh phải chờ mười lăm phút ư? Không một lời trách móc?
"Xin lỗi ạ, vì sự hấp tấp này mà làm anh phải đợi lâu rồi."
Anh như có điều suy nghĩ, suy tư một hồi sau đó lại vang lên một tiếng nói đầy sự ấm áp giữa mùa đông lạnh lẽo này.
"Không lâu."
"Chờ đợi thứ mình muốn thì bao lâu cũng được.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.