Trong nháy mắt Tiểu Quang bỗng sực hiểu, hắn đẩy văng cô ra, khiến
Châu Tiểu Manh mất đà ngã loạng choạng. Cô nhếch mép cười khinh khỉnh
khi đã lấy lại thăng bằng, ánh mắt hướng về phía đầu hành lang, nơi Châu Diễn Chiếu đang đứng. Tiểu Quang không hề hé răng nói lấy một lời, chỉ
có mình Tiểu Manh hỏi vặn lại: “Chẳng phải anh tôi ra ngoài rồi sao?”
“Tôi lên lấy quần áo.” Ánh mắt của Châu Diễn Chiếu nhìn xoáy vào Tiểu Quang thay vì nhìn cô: “Cậu đừng chấp nó, nó cắn thuốc nên giờ đang lên cơn điên đó mà.”
Tiểu Quang vẫn im thin thít. Châu Diễn Chiếu đi lướt qua hắn, đoạn
lôi phắt cánh tay Châu Tiểu Manh, đẩy cô suýt thì ngã chúi nhụi về phòng mình: “Đừng tưởng tôi nhịn cô chuyện vừa nãy là cô được thể vênh váo.
Con người Tiểu Quang thế nào, tôi biết rõ hơn ai hết, cô đừng có mà đụng vào nó.”
Cặp mắt của Châu Tiểu Manh long lanh sáng trong bóng tối dường như là làn nước thanh mát phản chiếu bóng trăng: “Nghe anh nói mà em thấy sặc
mùi ghen tuông. May thay em vốn biết anh chỉ có hứng với đàn bà, bằng
không thể nào em cũng tưởng hai người đang yêu nhau!”
“Tôi cấm cô được đụng đến những người xung quanh tôi.” Châu Diễn
Chiếu gằn từng chữ một: “Không thì đừng trách tôi cho cô nằm liệt giường thêm ba tháng nữa!”
Châu Tiểu Manh cất tiếng cười se sẽ như một con mè. Cô vươn dài cánh
tay, dợm chạm vào mặt Châu Diễn Chiếu, nhưng gã mau chóng sập cánh cửa,
đóng rầm một tiếng ngay trước mặt cô, suýt thì Châu Tiểu Manh ăn đủ với
cái mũi. Cô tựa người vào cửa, đứng đó lắng nghe tiếng bước chân xa dần, thở hổn hển không ra hơi như thể toàn bộ sức lực đã bị rút mòn.
Đêm ấy, giấc ngủ chập chờn Châu Tiểu Manh khiến cô mơ thấy nhiều
điều. Người xuất hiện trong mơ mang một khuôn mặt lạ lẫm, người đó nắm
tay cô và hỏi: “Tiểu Manh, chúng mình bỏ đi cùng nhau nhé…”
Cô đưa tay chạm khẽ vào khuôn mặt ấy, ngay lập tức người đó tan biến
thành một dúm bột bị gió thổi dạt đi bốn phương trời, thậm chí chẳng còn tàn dư lại dù chỉ chút bụi bặm.
Hôm sau lại là một ngày đẹp trời với nắng ráo và tiết thu trong lành.
Châu Tiểu Manh không tài nào ngủ tiếp được, cô vác mí mắt hơi sưng
xuống lầu ăn sáng, bấy giờ Châu Diễn Chiếu không có mặt ở nhà. Hôm nay,
Châu Bân Lễ lại có vẻ nhấp nhỏm khác thường, mặc kệ người hộ lý dỗ dành
đủ kiểu, ông cụ nhất quyết không chịu ăn cháo. Châu Tiểu Manh thấy thế
liền bảo: “Để tôi làm cho.” Người hộ lý lập tức chuyển bát cháo cho cô.
Cháo trong bát vẫn còn hơi nóng, Châu Tiểu Manh xúc một thìa, từ từ thổi, đoạn bảo: “Bố ăn cháo đi ạ.”
Châu Bân Lễ ngô nghê nhìn cô rồi bất ngờ hỏi: “Ai đánh con thế, Tiểu Manh?”
Xưa nay, Tiểu Manh không có thói quen soi gương, lúc cúi đầu nhìn mới biết, thì ra tối qua lúc Tiểu Quang lôi cổ cô vào, tay gã siết tím bầm
cổ cô: “Không sao đâu ạ, hôm qua có tiết thể dục, con không qua được xà
đơn…”
Châu Tiểu Manh cũng cười trừ: “Vâng, con sợ lắm…” Từ nhỏ cô đã sợ ngã đau nên bấy lâu nay cô không học trượt patin mà cũng không biết đi xe
đạp. Mỗi bận thi thể dục đến môn nhảy ngựa hay xà đơn là cô lại trượt
thẳng cẳng.
“Mẹ con bảo…con gái… phải… cẩn thận…không được…để…có…sẹo…”
“Vâng, con biết rồi.” Châu Tiểu Manh vừa nói vừa dỗ ông cụ ăn cháo: “Bố mau ăn đi, không là con muộn học mất.”
“Anh con đâu?”
“Anh ấy đi làm rồi ạ.”
“Nó không đi đánh nhau với con nhà người ta đấy chứ?”
“Không ạ, lâu rồi anh có đánh nhau đâu mà.”
Châu Bân Lễ lại bắt đầu lẩn thẩn mất rồi, giờ đây ông chẳng khác nào
một đứa trẻ nhỏ không nhớ nổi tuần tự thời gian, chỉ khi Châu Tiểu Manh
dỗ dành mới giải quyết xong bát cháo. Châu Tiểu Manh cầm khăn lau mặt
cho ông rồi bảo: “Hôm nay trời nắng ráo, để chị Từ đẩy bố ra vườn dạo,
được không ạ?”
“Con đi học…trễ…”
“Không sao ạ, con đi bây giờ.”
“Đừng đến trễ…”
Cô xách cặp ra cửa, lúc thay giầy mới sực nhớ, hôm nay là thứ bẩy. Cô ngồi trên chiếc ghế đặt ngoài cửa chính bần thần một lúc. Sau vẫn quyết định thay giầy, bỏ cặp xách ở lại, vác ba lô ra ngoài.
Tài xế hỏi: “Cô định đến đâu ạ?”
Thực ra cô chẳng có nơi nào để đi cả, chẳng qua không muốn ở nhà. Cô bảo: “Tôi muốn đi xem điện thoại mới.”
Tài xế đưa cô đến trung tâm thương mại rồi kiên trì bén gót theo cô
đi xem xét mọi thứ. Toàn bộ diện tích tầng bảy là khu vực dành cho mặt
hàng điện tử, có rất nhiều showroom của các hãng lớn. Cô cứ xem lần lượt từng thứ một, xem xong rồi để đấy chứ không mua. Cô bảo: “Ở đây không
có cái nào phù hợp cả, tôi muốn đến chợ điện tử.”
Tài xế bối rỗi nghĩ đến một khu chợ điện tử lớn có tiếng ở thành phố
này. Ở đó, toàn bộ khuôn khổ bảy tầng lầu đều tập trung bán máy tính và
điện thoại. Nhưng mấy tầng lầu ấy đều phân thành từng ô nhỏ để cho thuê, không những đông đúc phức tạp mà lối đi còn ngoằn nghèo như mê cung.
Tài xế nói: “Cô thích kiểu dáng điện thoại nào thì cứ bảo anh Quang sai
người mua cho cô.”
“Anh tôi cấm chỉ không được phép tìm Tiểu Quang.” Vẻ bất mãn hiển sờ
sờ trên khuôn mặt Châu Tiểu Manh, thậm chí cô còn bĩu môi bảo: “Anh
thích thì anh đi mà gọi, tôi không dính dính chấu đâu!”
Tuy nghe cô nói vậy nhưng tài xế vẫn khăng khăng gọi cho Tiểu Quang
bằng được. Quả nhiên khi nhắc đến Châu Tiểu Manh, Tiểu Quang chần chừ
một lúc lâu sau mới bảo: “Cậu theo sát cô ấy, đừng để lạc là được.” Chưa bao giờ anh tài xế bắt gặp Tiểu Quang do dự thiếu quyết đoán như lúc
này, thật khó tránh khỏi giật mình, bụng bảo dạ không thể xem thường
được, vậy nên vừa cúp máy, anh ta liền bảo với Châu Tiểu Manh rằng: “Anh Quang dặn tôi đưa cô đi ạ…” thế rồi lại buột miệng tuôn thêm một câu:
“Cô ơi, chỗ đó phức tạp mà bon chen lắm, cô chớ có đi lung tung, nhỡ xảy ra chuyện là tôi không gánh được đâu.”
“Tôi chỉ mua cái điện thoại thôi chứ đã làm gì.” Châu Tiểu Manh cáu
gắt: “Tôi có phải trẻ con lên ba đâu mà suốt ngày mấy người sợ tôi bị
bắt cóc thế.”
Đến chợ điện tử rồi mới hay, thì ra Tiểu Quang vẫn không yên tâm nên
mới sai cả gã cầm đầu bảo kê của khu vực đó là La Sĩ Hào – hay còn gọi
là anh Hào đến. Bản thân La Sĩ Hào vốn là người phóng khoáng bộc tuệch,
gã nói: “Được cô Hai ghé thăm quả là vinh dự cho bọn đàn em, nhưng lúc
tan chợ chỉ e người đông nhốn nháo bọn đàn em không kịp trở tay, tôi đã
gọi thêm mấy đứa đến hộ tống cô Hai đi tham quan.” Thành thử Châu Tiểu
Manh vừa xuống xe, đập ngay vào mắt là bảy, tám gã đô con tiến lên
nghênh đón cô, bọn chúng đồng loạt hô to: “Cô Hai ạ!”
Châu Tiểu Manh thấy khó chịu trong lòng nhưng cũng đành chịu vậy. Tài xế xách túi lẽo đẽo bám gót cô, trong khi bảy tám gã kia, kẻ rào trước, người chắn sau, xông xáo mở đường. Vừa tiến vào khu thương mại sầm uất, bọn chúng lập tức quây cô vào giữa rồi đứng bao xung quanh như một bức
tường vững chắc. Đám người ấy ai nấy đều vạm vỡ lực lưỡng với chiều cao
trung bình một mét tám, nom chẳng khác cái cột điện là bao, còn Châu
Tiểu Manh lọt thỏm ở giữa, có kiễng chân nhòm ra cũng đố thấy được gì
bên ngoài.
Châu Tiểu Manh đúng là dở khóc dở cười. La Sĩ Hào vẫn chưa yên tâm
cho lắm, anh ta còn cất công gọi điện cho tài xế, bảo muốn nói chuyện
riêng với cô: “Cô ạ, cô cứ xem xét vô tư đi! Trong phạm vi bảy tầng lầu
này, cô thích loại nào cứ nói. Quý hóa lắm cô mới đến đây, nói gì thì
nói cũng nên nể mặt chúng tôi với.”
Châu Tiểu Manh chỉ cười bảo: “Cảm ơn anh Hào, về nhà tôi sẽ bảo anh trai tôi hậu tạ anh sau!”
“Ấy không phải thế, không phải thế! Tôi còn nợ đại ca cả đống ân huệ
ấy chứ! Kể cả hôm nay cô có kéo container đến gom hàng, thì chút lễ mọn
ấy có xá gì, hahahahaa…”
Châu Tiểu Manh nghe anh ta huyên thuyên xích đế một thôi một hồi, về
sau đành phải lịch sự cảm ơn, rồi trả điện thoại cho tài xế. Kế đó cô
lại bị bảy tám gã vệ sĩ quây xung quanh, từ từ tiến về phía trước. Sở dĩ biển người chen chúc chật như nêm, đi đâu cũng gặp tiếng người ồn ào là vì mới qua dịp khai giảng tháng Chín cách đây không lâu, thành thử có
rất nhiều tân sinh viên nhân dịp cuối tuần đến chợ điện tử mua máy tính. Mấy gã vệ sĩ này vốn là dân bảo kê của La Sĩ Hào, dọc đường họ đe nẹt
xô đẩy cốt để lấy lối cho cô đi. Thấy nơi này bon chen chật chội, Châu
Tiểu Manh sợ lớn chuyện, bèn bảo: “Đừng chen lấn ở đây nữa, tôi lên lầu
xem thế nào.”
Nào ai ngờ tầng hai lại là khu buôn bán thiết bị vi tính tự chế, Châu Tiểu Manh ngó lên từ thang máy, thấy người so ra còn đông hơn gấp bội,
cô đành đi thẳng lên tầng ba. Đến tầng bốn là khu vực bán máy ảnh thì
lượng người mới thưa đi nhiều. Châu Tiểu Manh nghĩ nát óc vẫn không tìm
ra cách cắt đuôi đám người đang bâu quanh mình, cô đành nhẩn nha đi
loanh quanh xem máy ảnh, rồi lại lên tầng trên xem điện thoại.
Quả thực mấy gã lực lưỡng bao quanh cô bắt mắt vô cùng, chẳng thế mà
chỉ một lát sau, giám đốc khu chợ đã xuất hiện, gã cười nói chào hỏi
ngay từ đằng xa: “Ôi anh Uông! Anh Lưu! Hôm nay mấy anh ghé mua gì đó ạ? Hay lên văn phòng ở tầng chín ngồi cái đã?”
“Không cần, cô Hai nhà tôi đến mua sắm, chúng tôi chỉ đi theo thôi.”
“Chào cô Hai!” Tay Giám đốc biết mình tẽn tò bèn vồn vã cười nói:
“Không ngờ em gái của anh Hào lại nhã nhặn nhường này. Cô Hai đã thấy
thứ gì vừa mắt chưa ạ, tôi sẽ sai người mang lên tận nơi cho cô kiểm
hàng.”
Trong đầu Châu Tiểu Manh chợt nảy ra một ý, cô hỏi: “Văn phòng của anh ở tầng chín à?”
“Vâng vâng! Cô Hai lên làm chén trà ạ?”
“Trà thì thôi khỏi…” Châu Tiểu Manh cười bẽn lẽn: “Tôi muốn đi nhờ nhà vệ sinh…”
“Được chứ! Mời cô Hai đi lối này, bên kia có thang máy lên thằng.”
Nói là thang máy lên thẳng vậy thôi, thực chất đó là thang máy chuyên để vận chuyển hàng hóa, cũng may có cái thang máy chuyển hàng này nên
mười con người đứng thoải mái, không cần chen chúc trong đó và cũng
không bị quá tải. Đến lầu chín, Châu Tiểu Manh nói: “Tôi vào nhà vệ sinh một lát, các anh đứng đây đợi tôi.”
Tài xế và mấy gã bảo kê này đều là đàn ông con trai, dĩ nhiên không
thể bám gót theo cô vào nhà vệ sinh được. Song, tay tài xế vẫn cẩn thận
gõ cửa, rồi tự mình thò đầu vào nhà vệ sinh nữ xem xét cẩn thận, sau đó
mới để Châu Tiểu Manh bước vào, còn mình thì đứng canh bên ngoài. Ngay
sau khi vào nhà vệ sinh, Châu Tiểu Manh liền đóng cửa vách ngăn lại, bắt đầu vắt óc suy nghĩ. Nhà vệ sinh chỉ có một lối cửa duy nhất, hơn nữa
còn hướng ra ngoài hàng lang, trong khi gã tài xế đang đứng canh chừng
bên ngoài, còn bảy tám gã kia đang lượn lờ hút thuốc dọc hành lang.
Trong này có một ô cửa sổ rất nhỏ, đồng thời có lắp lưới chống trộm, từ
trên tầng chín ngó xuống thấy thành phố bao gồm cả người và xe cộ nhỏ
xíu như những món đồ chơi.
Cô bặm môi nghĩ bụng, bây giờ nhảy qua cửa sổ chắc chắn không được
rồi, mà đánh ngất mấy gã kia cũng không xong. Xem ra hôm nay công cốc
vậy. Có điều, cũng không hẳn là tay trắng ra về, cô mở vòi nước rửa tay, đoạn ngẫm, cách thì có, song hơi mạo hiểm một chút.
Lúc ra ngoài, tài xế để ý thấy tâm trạng của cô Hai có phần giảm sút
trông rõ, thoạt đầu mí mắt cô hơi sưng, bây giờ tuy đã hết sưng, nhưng
vẻ rầu rĩ vẫn hiện rõ mồn một.
Châu Tiểu Manh hỏi gã giám đốc : “Anh là giám đốc ở đây à?”
“Vâng, vâng, tôi họ Trịnh ạ.”
“Giám đốc Trịnh này, tôi có thể nói chuyện riêng với anh được không?”
“Được chứ.” Tay giám đốc Trịnh tỏ ra ngạc nhiên, rồi hấp tấp mời cô
vào văn phòng làm việc của gã, lại nói văn phòng làm việc nhưng thực ra
cũng chỉ là một gian phòng có diện tích khiêm tốn chỉ vừa xếp một chiếc
bàn và một chiếc ghế sô pha siêu nhỏ. Châu Tiểu Manh chau mày bảo: “Mấy
anh đứng ngoài đợi tôi, tôi có chuyện muốn hỏi giám đốc Trịnh.”
Tài xế đảo mắt qua căn phòng nhỏ như cái mắt muỗi, rồi kéo lũ người
còn lại ra ngoài hành lang đợi. Châu Tiểu Manh khẽ hỏi giám đốc Trịnh:
“Anh quản lý toàn bộ khu chợ này à?”
“Vâng, toàn bộ từ tầng một đến tầng bẩy là do tôi quản lý…”
“Ở đây có bán các loại thiết bị không dây không?”
“Dĩ nhiên rồi! Một nửa lầu sáu là…”
“Nói nhỏ chứ! Tôi muốn mua một thứ.”
Giám đốc Trịnh nom dáng vẻ của cô thì có phần mê mẩn, đoạn hỏi: “Cô cần gì ạ?”
Châu Tiểu Manh tỏ vẻ thẹn thùng, hai tay đan vào nhau, cô cất giọng
lí nhí: “Tôi nghe nói… nghe nói… có thể… sao chép được sim điện thoại…”
Giám đốc Trịnh hỏi vặn lại: “Cô cần thứ đó làm gì?”
“Tôi có đứa bạn, nó… hình như nó với bạn trai tôi…” Vành mắt Châu
Tiểu Manh thoáng đỏ hoe: “Tôi cũng không rõ mình đoán vậy có đúng không
nữa…”
“Mấy cái sao chép sim điện thoại đó là lừa đảo cả thôi, không thể có
chuyện đó được.” Nom điệu bộ rơm rớm của vị thiên kim tiểu thư này, bất
giác Giám đốc Trịnh cũng xiêu lòng: “Cô đừng tin mấy thứ đó, là lừa đảo
cả đấy, làm gì có chuyện đó được.”
“Anh trai tôi mà biết, chắc anh ấy đánh tuốt xác tôi mất…” Nước mắt như chực tràn khỏi bờ mi cô: “Anh giúp tôi được không…”