Quý Cạnh Trạch mỗi ngày tan tầm đều vội vàng hoảng hoảng đuổi về nhà, làm tiêu thụ thời gian này xã giao rất nhiều, nhưng cậu nói trong nhà có việc, có thể đẩy đều đẩy. Bởi vì cậu lúc bình thường làm việc luôn luôn ra sức, Trịnh Quốc Cường cũng không giữ cậu không buông. Cậu cũng không phải nói dối, trong nhà thật có chuyện, chuyện còn không nhỏ, sân sau nhà cậu cháy rồi!
Thời gian gần đây tính tình Trần Thuật rất táo bạo, ở không gây sự! Cậu đùa y: "Lão Trần, anh có phải tới thời mãn kinh không?" Bị Trần Thuật cầm dép lê đuổi đánh một trận.
Thực ra không phải thời mãn kinh tới sớm, là thời kỳ trưởng thành quay lại, tên không tiền đồ Trần Thuật EQ IQ lại quay về mười tám tuổi, từ hôm đó nhìn thấy Tống Lệ Văn đút pizza xong, liền bắt đầu cùng Quý Cạnh Trạch phân cao thấp, ban đầu còn khắc chế, chỉ nói vài câu chua lòm, mấy ngày nay lại có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng, đóng sầm cửa dài mặt!
Quý Cạnh Trạch ban đầu thấy y ghen còn cảm giác rất hạnh phúc, giờ mắt thấy dỗ không được, mới thật sốt ruột, cho nên tan tầm cũng không xã giao, mau về nhà.
Trần Thuật phiền lòng thượng hỏa, thập phần khó chịu. Nhưng y tuyệt không thừa nhận mình ghen, hai người bọn họ đều cong thành đường núi mười tám ngoặt, còn sẽ ghen với phụ nữ? Loại tâm tình xấu này của y là lắp ráp từ nhiều phương diện, một hai câu không nói rõ ràng được!
Trần Thuật cảm giác mình là bị nghẹn khuất, y vô cùng nghẹn khuất! Y nhớ tới ban sơ Tống Lệ Văn đối với Quý Cạnh Trạch có hảo cảm, cũng chỉ là hảo cảm bình thường, là y lúc ấy không có phát hiện tính hướng chân thật của Quý Cạnh Trạch, không có việc gì mù đùa, thường xuyên qua lại lại thật làm Tống Lệ Văn động tâm! Đây là một, thứ hai là một năm nay y bị yêu đương phân tâm, làm việc chỉ có thể tính là chuyên nghiệp, xác thật không có cần cù bằng trước, nhất là đi công tác, có thể trốn liền trốn, coi Tống Lệ Văn như tấm mộc, làm Tiểu Văn bận rộn chổng vó lên trời, chớp mắt một năm qua đi, công trạng lòe lòe phát sáng, người lại vẫn như cũ chưa thoát đơn, quay đầu lại theo dõi tên khốn kiếp nhà mình! Nếu chỉ có hai điểm này cũng thôi, còn có thứ ba, thứ ba là cái y không thể nói cùng người khác nhất, nhiều năm như vậy y dè chừng cẩn thận che giấu tính hướng của mình, giả vờ được tự nhận là phi thường giống một thẳng nam, mà Quý Cạnh Trạch nhất quán tùy tiện không lưu tâm, nhưng là cố tình Tống Lệ Văn không coi trọng chính mình ở ngay bên cạnh, ngược lại coi trọng Quý Cạnh Trạch! Này dứt khoát là trực tiếp vả mặt, phán quyết y không có mị lực bằng Quý Cạnh Trạch!
Mấy hoạt động tâm lý nghẹn khuất này của Trần Thuật, cái nào cũng đều không thể công khai nói ra khỏi miệng. Y bắt đầu giống cái bé gái mười tám tuổi như vậy khác người lên, trong lòng oán trời oán đất oán chính mình, chứng thực bằng hành động chính là làm trời làm đất làm Tiểu Quý!
Trần Mĩ Lệ tâm tình rất rất không mĩ lệ, Quý Hiền Huệ nào dám không hiền huệ, mỗi ngày hoa thức dỗ, càng dỗ càng hưng phấn! Trần Thuật không phải là trà đặc thì là đồ ăn nhạt ép buộc Quý Cạnh Trạch, Quý Cạnh Trạch còn cảm giác rất có tình thú, bởi vì có thể nhìn thấy một mặt ngây thơ như vậy của lão Trần vốn nhân mô cẩu dạng thật sự không dễ dàng! Nhưng là càng ngày càng nghiêm trọng như vậy đến lúc nào mới coi như xong đây!
Buổi tối hôm nay Trần Thuật ăn cơm đến một nửa nói trong đĩa dưa chuột xào có một quả bị đắng, hơn nữa đều bị y ăn phải, y ăn miếng nào cũng là đắng! Hỏi Quý Cạnh Trạch sao lúc cắt miếng không nếm thử trước, vì sao không nghiêm túc nấu ăn! Bùm bùm bùm bùm phê bình mãi không xong! Quý Cạnh Trạch hôm nay không cười làm lành, đầu cũng không ngẩng tùy y nói, nhanh chóng lùa thức ăn vào miệng, Trần Thuật đối với thái độ này của cậu lại tức giận lại có chút không chừng, tự mình ngừng miệng.
Quý Cạnh Trạch cũng nuốt xuống một ngụm cơm cuối cùng, buông bát, mặt không chút thay đổi ngẩng đầu nhìn Trần Thuật: "Nói xong?"
Trần Thuật bị dạng này của cậu làm giật mình, không hiểu sao bắt đầu khẩn trương: "Nói xong... thì thế nào? Cậu muốn làm gì!"
Quý Cạnh Trạch đứng lên kéo y đặt trên sô pha, không nói hai lời lột quần.
"Đệt! Ông nội cậu! Cậu làm gì!" Trần Thuật ngăn cản thế nào đi chăng nữa, chung quy là mặc quá ít, trên người chỉ có áo ngủ.
"Tôi đền cho anh quả dưa chuột ngon!" Quý Cạnh Trạch nói chững chạc đàng hoàng: "Anh không phải chê dưa chuột đắng sao, quả này của tôi ngọt lắm, lát nữa cho anh nếm thử!" Nói xong lột sạch thân dưới Trần Thuật, một bàn tay ấn eo y, một bàn tay thò xuống phía dưới bàn trà lấy bôi trơn.
"Được, Quý Cạnh Trạch cậu được lắm!" Trần Thuật ỡm ờ, ngoài miệng còn không chịu thua.
"Tôi được hay không anh lập tức liền biết!" Quý Cạnh Trạch vừa xoa ấn khuếch trương vừa nói: "Khít quá, mặt sau của anh đều hoang, là đến lúc nên làm cỏ."
"Cút đi, muốn làm liền làm, bớt mẹ nó nói bậy!"
"Này sao lại là nói bậy đâu, đây là tình thú!" Quý Cạnh Trạch lung tung hôn Trần Thuật: "Đều tại tôi, gần nhất chỉ biết hưởng "thụ", không làm "công", khó trách anh cáu kỉnh như vậy, hôm nay nhất định sẽ hầu hạ anh cho tốt, để anh thuận thuận khí."
Trần Thuật nhịn không được cười: "Hôm nay muốn dốc sức?"
"Tất nhiên!" Quý Cạnh Trạch liếm khóe môi y: "Phải làm anh dục tiên dục tử!"
"Xì!" Trần Thuật khinh thường, thò tay sờ thứ đã nửa cứng rắn kia của Quý Cạnh Trạch: "Chỉ bằng quả dưa chuột nhỏ này của cậu, tôi còn không "tử" được đâu!"
"Anh đừng xem thường dưa chuột nhỏ của tôi, nó tuy không có hoa, thế nhưng nó" – Quý Cạnh Trạch nói, tay lại thò vào trong bàn trà, "Tôi nhớ rõ nhà chúng ta có bao gai mà... Tìm được rồi! He he, cái của tôi tuy rằng không có hoa, thế nhưng nó có gai! Đại bảo bối nhi, ngoan ngoãn, hôm nay nhất định làm anh thích!"*
(Ầy, giải thích một chút, Trần Thuật nói dưa chuột của Quý Cạnh Trạch là quả dưa chuột nhỏ, nên Quý Cạnh Trạch cũng ví von theo, dưa leo baby, dưa bao tử, đầu quả còn có cái bao hoa chưa rụng, với lại cả dưa chuột thì càng non gai càng rõ. Chậc.)
Hai người bọn họ hôm nay cả phòng ngủ cũng không về, ngay tại sô pha làm lớn một hồi, Quý Hiền Huệ xuất công xuất lực, Trần Mĩ Lệ nằm ngang hưởng thụ, làm đến hỏa hoa văng khắp nơi, cao trào hết đợt này đến đợt khác, Trần Thuật sau đó nghĩ nghĩ, vỏ sô pha này dứt khoát không có mặt mũi nào cầm đi giặt - thôi, trực tiếp đổi sô pha đi, có vẻ như cũng bị hai người bọn họ lay rụng rời rồi...
Làm xong hai người bọn họ trần truồng ôm lấy nhau, tay Quý Cạnh Trạch còn đang trêu chọc, siết cây súng bắn hụt mấy phát kia của Trần Thuật vuốt ve qua lại. Trần Thuật mệt đến híp cả mắt lại, đẩy tay cậu ra: "Đủ, không cho làm nữa."
"Tâm tình tốt hơn chưa?" Quý Cạnh Trạch cắn vành tai y hỏi.
Mặt già của Trần Thuật không nhịn được: "Tâm tình tôi vẫn luôn rất tốt."
"Tâm tình anh không tốt cũng không trách anh, đều tại tôi!" Quý Hiền Huệ nói dễ nghe như vậy, Trần Mĩ Lệ nghe đều cười, vừa muốn tiếp lời nói hai câu mềm mại, liền nghe Quý Cạnh Trạch nói tiếp: "Đều tại tôi phu cương không phấn chấn, mãi không làm cỏ, làm tâm can bảo bối của tôi đói đến sớm mãn kinh!"
"Cút!" Trần Thuật cười mắng một câu, nhắm mắt lại nói: "Tôi mệt."
"Ừm, anh nghỉ đi."
"Còn chưa thu thập..."
"Tôi làm cho."
Vốn nghiêm khắc kiềm chế bản thân Trần Thuật đến lúc này còn chưa quên quy củ nấu cơm không rửa bát của nhà bọn họ: "Phòng bếp cũng chưa dọn dẹp đâu."
"Cũng để đấy tôi làm, anh nằm đi."
Tại trong thanh âm trấn an của Quý Cạnh Trạch, Trần Thuật dần dần mông lung muốn ngủ, cuối cùng mở mắt ra xem một chút, Quý Cạnh Trạch nửa quỳ ở bên sô pha, đang kéo thảm qua đắp lên cho y, nhìn thấy y mở mắt, lập tức cười cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi y một cái, nhỏ giọng nhưng vẫn rất rõ ràng nói một câu: "Ngủ đi, tôi yêu anh."
Trần Thuật hết cả buồn ngủ, hoàn toàn thanh tỉnh.
Nếu việc này phát sinh tại trên người người khác, y nhất định khinh thường, chỉ vì một câu của một người, lập tức cảm thấy vô cùng an toàn cùng thỏa mãn, hết thảy cái khác đều không còn đáng giá nhắc tới – đây không phải ngốc sao?
Nhưng là y hiện tại chính là ngốc như vậy, giặt quần áo nấu cơm lấy lòng, tình ái phiên vân phúc vũ, đều không so được ba chữ này. Y nằm trên sô pha nhắm chặt mắt lại, e sợ sẽ tiết lộ cảm xúc chân thật. Y không biết người khác yêu đương sẽ như thế nào, nhưng y rất thỏa mãn, chẳng sợ thời gian, địa điểm, hết thảy đều bình phàm, nhưng những lời này khiến y ngâm mình ở khu vườn bí mật chỉ riêng y biết.
Tôi yêu anh.
Thì ra y cùng người khác cũng không có gì bất đồng, cũng chỉ muốn nghe người mình yêu nói câu này!
Từ quá khứ đến hiện tại, không quan tâm là phương thức ở chung, tư thế cơ thể lúc làm tình, cũng bỏ qua tuổi, bộ dạng cùng tính cách, chỉ nói đến kiểm soát cảm xúc, dù là lúc trước thích nhau sau đó thông đồng, vẫn là hiện tại củi gạo dầu muối, y vẫn cảm giác mình là chủ gia đình, là người mang theo Quý Cạnh Trạch đi về phía trước. Nhưng hôm nay, vào ngày y nhận được lời thổ lộ này, y thân thiết thể hội một lần Quý Cạnh Trạch cũng đồng dạng có phong cách nhất gia chi chủ đột phá chân trời!
Quý Cạnh Trạch từng nói, sẽ chờ y nói ra câu nói cậu muốn nghe kia, y cho rằng nếu y không nói, Quý Cạnh Trạch cũng vĩnh viễn sẽ không nói, việc này tựa như chuyện ai trước ai sau của bọn họ vậy, chẳng sợ cho dù trong lòng đã có, trên hành động cũng nhất định phải phân cao thấp với nhau! Không nghĩ tới tên nhóc này cứ thế liền nói, nói được thản nhiên như vậy, chân thành như vậy, là một loại tự tin như lúc trước y nhường ra lần đầu tiên giống nhau như đúc! Cái loại không sợ chủ động, có gan biểu đạt, toàn quyền gánh vác, chỉ có một công thật sự mới có!
Ngày hôm sau Trần Thuật lại đi trung tâm triển lãm, lúc này không phải vì xem tiến độ, hoàn toàn là vì việc tư. Ngày hôm qua y được thổ lộ, giống như tiêm một liều thuốc kích thích, toàn thân đốt đến hoảng, muốn đến đón tên khốn kiếp nhà mình tan tầm.
Trần Thuật chưa nói trước, muốn cho Quý Cạnh Trạch một niềm vui bất ngờ, ở dưới garage dưới đất đợi nửa giờ, cả bóng người cũng không gặp, đừng nói là đã đi đi, y gọi cho Quý Cạnh Trạch: "Cậu ở đâu vậy?"
"Ừm..." Quý Cạnh Trạch nhìn quanh bốn phía, xác định vị trí của mình: "Nghiêm khắc mà nói, đang ở khu vực triển lãm của Khang Đạt các anh, tôi đợi chị Văn một lát."
"Đệch! Cậu mẹ nó có thể đừng chọc ghẹo người ta không?" Trần Thuật lập tức nổi giận: "Tôi nói cho cậu biết, Tiểu Văn vừa tốt nghiệp liền đi theo tôi, người ta là cô gái tốt, cậu còn đi trêu chọc, tôi sẽ thật sự bạo lực gia đình với cậu!"
"Ai nha nha, thật đáng sợ quá." Quý Cạnh Trạch cười: "Tôi dám đi trêu chọc ai chứ, trong nhà có một đã đủ bận việc! Anh yên tâm, tôi hơi ám chỉ một chút, chị Văn thông minh như vậy..."
"Cậu muốn làm gì?" Trần Thuật càng sốt ruột, sợ cậu lỗ mãng.
"Đừng khẩn trương đừng khẩn trương!" Quý Cạnh Trạch mau chóng trấn an y: "Không phải muốn nói với chị ấy hai chúng ta là một đôi, chỉ là ám chỉ một chút tôi có "bạn gái", chẳng phải liền xong việc?"
Nghe cậu cường điệu chữ "bạn gái", Trần Thuật buông lỏng một hơi: "À." Nghĩ đến Quý Cạnh Trạch đi làm cái này có lẽ đều là bởi vì gần đây y rất gây sự, lại có chút ngượng ngùng: "Thực ra cậu cũng không cần cố ý đi nói, tôi... tôi cũng không làm gì cậu đi!"
"Không có không có!" Quý Cạnh Trạch cười ha ha: "Là tiểu gia mị lực quá lớn, không nói ra, mỗi ngày bị nhiều người như vậy mơ tưởng, cho dù người đàn ông của tôi khoan dung rộng lượng, chính tôi còn ngại phiền đâu, ha ha ha, có phải hay không?"
"Phải cái trứng!" Trần Thuật nghe cậu tự biên tự diễn nhịn không được cười mắng: "Nhanh nói, nói xong mau trở lại!"
"Biết, a, chị ấy đi ra, tôi cúp trước!"
Trần Thuật cúp điện thoại, trên mặt còn mang theo ý cười, nhìn quanh bốn phía một chút, xuống xe đốt điếu thuốc, nghĩ hút xong điếu này phỏng chừng Quý Cạnh Trạch cũng liền đi ra, không nghĩ tới thuốc còn chưa hút xong, Quý Cạnh Trạch cũng không đi ra, thế nhưng nhìn thấy thủ hạ y Tiểu Lý chạy như điên đi ra, lúc đi qua bên cạnh y cũng không dừng lại, chạy quá hai bước mới kịp phản ứng là y, lúc này mới đứng lại, vẻ mặt kinh hoảng nói với y: "Lão đại anh đến rồi? Chị Văn bị khóa trong thang máy! Chị ấy vừa rồi gọi điện thoại cho em, nói chị ấy cùng..." Tiểu Lý còn chưa nói dứt lời, nhìn thấy vẻ mặt Trần Thuật lập tức tái nhợt, mắt trợn to, vẻ kinh sợ khiến Tiểu Lý cũng nhịn không được rùng mình.
Trần Thuật nhanh chân chạy tới lối vào, Tiểu Lý ở phía sau đuổi theo gọi: "Lão đại, lão đại?"
Trần Thuật vừa chạy vừa gọi điện cho Quý Cạnh Trạch, nghe được đáp lại là "không thể kết nối", lập tức chứng minh được phỏng đoán không xong nhất trong lòng y! Bọn họ tại bãi đỗ xe ngầm B1F, vị trí triển lãm của Ngũ Khánh cùng Khang Đạt ở lầu hai, Trần Thuật chạy vội tới cửa thang máy B1F nhìn thoáng qua, bảng đèn hiển thị của thang máy đã không nhạy, đen thui. Y lập tức chạy tới thang bộ, tòa nhà triển lãm vốn cao hơn tầng lầu nhà bình thường nhiều, bởi vì lý do thiết kế, tầng hai càng cao hơn, y một bước bước qua hai ba bậc thang, Tiểu Lý căn bản đuổi không kịp, nháy mắt đã đến tầng hai, đèn hiển thị vẫn như cũ không sáng, nhưng Trần Thuật đoán Quý Cạnh Trạch cùng Tống Lệ Văn nhất định liền ở thang máy tầng này, y bổ nhào tới trước cửa thang máy, xả cổ họng hô to: "Cạnh Trạch! Cạnh Trạch!"
Bởi vì quá mức khẩn trương, giọng cũng vỡ ra, trong hành lang trống trải có vẻ khủng bố lại thê lương.