Công Thật Không Ngại Trước Sau

Chương 7



Quý Cạnh Trạch nếu mẹ nó không phải là lạt mềm buộc chặt, vậy dứt khoát là không có ý tứ với y.

Trần Thuật ban đầu còn kiểu thiếu nữ huê mộng mỗi ngày siết di động chờ mong, nhoáng một cái một tuần đã qua, nhiệt độ từ điểm sôi hàng đến điểm băng, tên khốn kiếp này, căn bản không hề liên hệ y!

Hai ngày đầu Trần Thuật còn tương đối tự tin, không liên hệ cũng không sốt ruột, ai gặp đối tượng mà không phải ngẫm nghĩ đôi chút? Y dùng số điện thoại di động tìm wechat của Quý Cạnh Trạch, đi nhìn lén danh sách bạn bè của người ta, không phải bạn bè chỉ có thể nhìn thấy mười tấm ảnh chụp, mười tấm này, thật sự không lãng phí chút nào, mẹ nó toàn là quảng cáo máy lọc nước Ngũ Khánh, một chút tin tức cá nhân cũng không có!

Lại qua hai ngày, Trần Thuật bắt đầu thấp thỏm nôn nóng, lúc nói chuyện với Tống Lệ Văn nói bóng nói gió: "Tiểu Văn Nhi, Tiểu Quý của Ngũ Khánh kia, cậu ta có đối tượng sao?"

"Em không hỏi." Tống Lệ Văn có chút ngượng ngùng nói: "Được rồi lão đại, anh đừng bận tâm vớ vẩn, chuyện của em chính em nắm chắc."

Trần Thuật chột dạ, thầm nhủ: Anh không phải bận tâm em mà, anh là bận tâm chính mình! Hiện tại y đã đoán được tính hướng của Quý Cạnh Trạch, lại còn muốn thông đồng người ta, không còn dám tùy tiện đùa Tống Lệ Văn, hỏi không ra cái gì cũng chỉ có thể từ bỏ.

Lại qua hai ngày, tuy rằng lòng có không cam tâm, nhưng cũng dần tiếp nhận sự thực người ta không có hứng thú với y...

Khi Trần Thuật đợi điện thoại, một cú cũng không có. Buông tay còn chưa đến 24h, người này lại xuất hiện!

Tối ba mươi Trần Thuật về nhà cha mẹ đón giao thừa, lúc chạng vạng xuống cầu thang tới xe lấy thuốc lá, nửa người trên vừa thò vào, phía sau lưng liền bị người vỗ một chút: "Anh Trần!"

Trần Thuật quay người lại, Quý Cạnh Trạch đầy mặt dương quang xán lạn.

Cách vài ngày lại nhìn thấy khuôn mặt này, tâm tình Trần Thuật rất phức tạp, vừa cảm giác khuôn mặt này sao lại đẹp trai như vậy đây, lại cảm giác mặt này thật mẹ nó muốn ăn đòn. Y ổn ổn tâm thần, ra vẻ bình thản chào hỏi: "A, Tiểu Quý."

Quý Cạnh Trạch đầy mặt cao hứng: "Tôi thấy giống anh, thật đúng là anh!"

Trần Thuật chỉ tòa nhà phía sau: "Tôi đến nhà cha mẹ đón giao thừa."

"A, đúng!" Quý Cạnh Trạch gật đầu: "Chó đều là mẹ anh nuôi đi."

Nói đến cái này, Trần Thuật theo bản năng nhìn hạ thân cậu ta: "Vết thương của cậu lành chưa?"

"Tôi căn bản không bị thương." Trên mặt Quý Cạnh Trạch có một mạt mây hồng bay nhanh qua.

"Sao có thể không bị thương đâu," Trần Thuật cười xấu xa, cố ý hỏi: "Thuốc cậu có bôi không?"

Mạt mây hồng xẹt qua kia trên mặt Quý Cạnh Trạch lại trôi ngược trở về... Cậu căn bản không muốn nhắc đến chuyện này, nhanh chóng đổi đề tài: "Sau đó tôi định gọi điện thoại cảm ơn anh đưa tôi đi bệnh viện, nhưng tôi không có số của anh!" Nói cậu lấy di động ra đưa cho Trần Thuật: "Anh Trần anh cho tôi số điện thoại đi."

Trong lòng Trần Thuật tràn đầy thầm oán, muốn hỏi điện thoại còn không dễ dàng? Chỉ xem có tâm hay vô tâm thôi! Nhưng mà tay vẫn không tự chủ được thò qua, tiếp nhận di động của Quý Cạnh Trạch bấm số của mình vào, ngoài miệng thản nhiên nói: "Cảm tạ cái gì, chó mẹ tôi cắn cậu, tôi mang cậu đi là nên."

Quý Cạnh Trạch nhắc tới chuyện này liền xấu hổ và bi phẫn muốn chết, lại nhanh chóng đổi đề tài, vừa rồi cậu nhìn thấy Trần Thuật cũng rất vui vẻ, bởi vì hai ngày nay cậu cân nhắc rõ ràng chút chuyện, rất muốn tìm Trần Thuật tán gẫu. Cậu móc thuốc lá ra châm cho Trần Thuật, cũng châm cho mình một điếu, đứng ở bên cạnh xe nói chuyện phiếm: "Anh Trần, mấy ngày nay tôi có phát hiện!"

Tim Trần Thuật đập nhanh một nhịp, cậu rốt cuộc phát hiện? Y nhướn mày liếc nhìn Quý Cạnh Trạch, không nói chuyện chờ đoạn sau.

Quý Cạnh Trạch nháy mắt với y, cực kỳ giống biểu cảm "Đừng nói, mau hôn em!"*! Trần Thuật nhất thời thất thần, Quý Cạnh Trạch cười mở miệng: "Tôi đi khiêu vũ ở quảng trường tiểu khu chúng ta, phát hiện vài bác gái!"

(*emoji chu mỏ ấy.)

Phi!* Thì ra là phát hiện này!

(*phi: từ tượng thanh tiếng nhổ nước bọt)

Quý Cạnh Trạch nói: "Anh Trần tôi có thể hỏi anh một vấn đề sao? Hồi hội triển là anh tìm nhờ người phải không? Chính là bác gái nơi này đi? Là an bài trước đó, hay vẫn là nhìn thấy tôi tìm mấy em gái anh mới nghĩ đến?"

Trần Thuật nhìn cậu ta một cái, nén lại cảm xúc phức tạp trong lòng, thản nhiên nói: "Đây là một vấn đề của cậu sao?"

Quý Cạnh Trạch trước đó rối rắm với quan hệ cạnh tranh của hai công ty, ngượng ngùng đi quấy rầy Trần Thuật, hôm nay có cơ hội gặp được y, cao hứng đến nỗi ngay cả người ta không nhiệt tình với cậu như bình thường cũng không phát hiện. Vẫn như hình thức hai người ở chung trong quá khứ, cười tranh cãi: "Anh không muốn nói cho tôi biết, là sợ tôi lén học sau này còn lợi hại hơn anh đi!"

"Không có." Trần Thuật cười cười, "Như vậy đi, cậu hỏi tôi một, tôi hỏi cậu một. Tôi hồi đáp vấn đề thứ nhất của cậu trước, đúng, tìm, chính là bác gái khiêu vũ ở quảng trường."

"Trời ạ!" Quý Cạnh Trạch thầm nhủ, lịch duyệt nhân sinh của ta quả nhiên còn chưa đủ!

Trần Thuật hỏi cậu: "Cậu tìm mấy cô đó ở chỗ nào? Nhìn không giống người mẫu chuyên nghiệp."

"Chuyên nghiệp đắt bao nhiêu chứ, tôi tìm ở đội cổ động viên đội bóng rổ đại học X."

"Thật thông minh!" Trần Thuật cho cậu một like, trả lời vấn đề thứ hai của cậu: "Tôi là an bài trước đó, không phải nhằm vào các cậu, so với tủ lạnh TV, sản phẩm máy lọc nước không có ưu thế, tôi sợ đến lúc đó tương phản quá lớn, trước đó liền an bài sẵn."

Quý Cạnh Trạch gật đầu tỏ vẻ chịu phục.

Trần Thuật lại hỏi: "Mấy cô kia bao nhiêu tiền một ngày?"

"500 một người, thuê ba ngày." Quý Cạnh Trạch lập tức hỏi lại: "Bác gái thì sao?"

"50 một ngày, thuê bảy người, ấn ngày kết toán, không đến không cho."

Trong lòng Quý Cạnh Trạch nhanh chóng tính một chút, tán thưởng: "Anh Trần đây là vốn thấp hồi báo cao!"

Trần Thuật khẽ hừ một tiếng, cho cậu ta một kích cuối cùng: "Nói cậu đừng thượng hỏa, thực ra tôi mướn mấy bác gái này mỗi ngày tới đằng kia chờ, bị nhóm tiêu thụ lừa dối, có bốn người còn mua máy lọc nước của chúng tôi."

"Ha ha ha ha!" Quý Cạnh Trạch cười to: "Tôi thật sự là tâm phục khẩu phục!"

Trò chuyện xong chuyện này, hai người bọn họ nhất thời không nói thêm gì, hút thuốc một lát, lại cùng nhau mở miệng.

"Cậu..."

"Tôi..."

Quý Cạnh Trạch cười nói: "Anh nói trước đi."

Trần Thuật nhìn cậu: "Sao cậu còn ở bên ngoài lượn lờ vậy? Không về nhà đón tết?"

Nụ cười trên mặt Quý Cạnh Trạch cứng đờ: "Tôi đón tết một mình."

Trần Thuật ngẩn ra, nhịn không được hỏi: "Ba mẹ cậu đâu?"

"Nhà tôi ở thành phố C." Quý Cạnh Trạch nói: "Tôi không trở về."

Trần thuật rất sửng sốt, thành phố C ở trong tỉnh, không đến mức không cướp được vé đi! "Tết nhất sao lại không trở về nhà?"

"Không có gì thú vị, không thích về." Quý Cạnh Trạch cúi đầu nhỏ giọng nói.

Lúc này cậu cúi đầu, bộ dáng thanh âm yếu yếu, thật sự là có chút chim nhỏ nép vào người, Trần Thuật giật nảy, tuy rằng thất vọng vài ngày, lúc này vẫn là nhịn không được thử: "Vậy bạn gái... người yêu cậu đâu?"

"Tôi còn chưa có đối tượng đâu." Quý Cạnh Trạch ngẩng đầu cười: "Một mình liền không thể đón Tết sao, tôi còn chuẩn bị làm tám món ăn đâu! Chỉ là không biết làm sủi cảo."

Trần Thuật nhìn cậu tươi cười, trong lúc nhất thời thật nhiều lời muốn nói ra, đặc biệt muốn nói một câu "Vậy cậu theo tôi cùng nhau đón Tết đi", lại bởi vì trước đó chờ đợi thất bại cái gì cũng không dám nói, cuối cùng chỉ hỏi một câu: "Cậu vừa rồi muốn nói cái gì?"

Sau đó y lại thấy trên mặt Quý Cạnh Trạch cái kiểu này, cười cười có chút ngượng nghịu, có chút ngại ngùng: "Anh Trần, sau này tôi có chuyện muốn thắc mắc mà nói, có thể gọi điện thoại cho anh sao?"

Ngày đó sau khi Trần Thuật lên lầu, lại bắt đầu mất hồn mất vía, mẹ y còn đang chuẩn bị cơm tất niên, ba y lấy di động phát và nhận chúc tết cho thân nhân bằng hữu khắp thế giới, ba con chó trong nhà không quá rõ cái gì là đón tết, nhưng biết hôm nay thêm đồ ăn, đều đang cao hứng vẫy đuôi. Trần Thuật nửa nằm tựa vào đầu giường, hồi tưởng vừa rồi sau khi y nói: "Được mà, gọi đi.", Quý Cạnh Trạch vui vẻ cười, ánh mắt đều phát sáng lòe lòe, sau đó cùng y nói lời từ biệt, bóng dáng một mình cô đơn về nhà trong tịch dương...

Không thích hợp!

Trần Thuật dứt bỏ cảm xúc nổi nổi chìm chìm không lý trí mấy ngày nay, tỉnh táo phân tích lại một lần nữa, tu chỉnh phán đoán của chính mình. Vốn là y nghĩ, Quý Cạnh Trạch không phải lạt mềm buộc chặt thì chính là không có ý tứ với mình; hiện tại y nghĩ: Quý Cạnh Trạch không phải uống nhiều mất trí nhớ, thì chính là sau khi uống rượu IQ chạm đáy, không phải quên lời y nói lúc ấy, chính là căn bản không minh bạch ý tứ của y!

Mẹ! Tên nhóc khốn kiếp! Cậu làm tức chết tôi!

Trần Thuật nằm sấp trong gối đầu vô thanh mắng Quý Cạnh Trạch một lát, tâm tình vô cùng tốt đẹp! Dậy giúp mẹ y làm sủi cảo, ai nha, quên hỏi Quý Cạnh Trạch thích ăn nhân gì, chưa nghe ai nói bỏ salami vào trong sủi cảo đi!

Mùng một năm mới, Quý Cạnh Trạch một giấc ngủ thẳng đến giữa trưa. Đêm qua cậu ngủ quá muộn, nếu không phải bị điện thoại đánh thức, phỏng chừng cậu có thể ngủ đến buổi chiều. Cầm lấy di động nhìn, thế mà là Trần Thuật, cậu ho khan hai tiếng thanh thanh cổ họng bắt ma, tâm tình vô cùng tốt đẹp! Dậy giúp mẹ y làm sủi cảo, ai nha, quên hỏi Quý Cạnh Trạch thích ăn nhân gì, chưa nghe ai nói bỏ salami vào trong sủi cảo đi!

Mùng một năm mới, Quý Cạnh Trạch một giấc ngủ thẳng đến giữa trưa. Đêm qua cậu ngủ quá muộn, nếu không phải điện thoại đem cậu đánh thức, phỏng chừng cậu có thể ngủ đến buổi chiều. Cầm lấy di động nhìn, thế mà là Trần Thuật, cậu ho khan hai tiếng thanh thanh cổ họng bắt máy, tận lực ngụy trang giọng mình thành đã rời giường cũng đã bận rộn một buổi sáng: "Alô, anh Trần?"

Bên kia không lập tức hồi đáp, hơi ngừng một chút, nghe được thanh âm ôn hòa mang theo ý cười của Trần Thuật truyền lại đây: "Cạnh Trạch, cậu còn chưa rời giường phải không?"

Y đột nhiên đổi xưng hô, Quý Cạnh Trạch bất ngờ trong nháy mắt, sửng sốt một chút mới trả lời: "Không có, tôi dậy rồi."

"Dậy rồi thì tốt," Trần Thuật cười nói: "Vậy cậu liền xuống lầu đi, tôi ở dưới lầu chờ cậu đây."

"Dưới lầu?"

"Ừm, tôi đưa cho cậu chút sủi cảo, cậu xuống dưới đi."

"Này này, thật ngại quá, anh Trần không cần..." Quý Cạnh Trạch dứt khoát hoảng, hai chân dẫm lung tung trên mặt đất tìm dép lê.

"Cậu cũng đừng nhiều lời, nhanh lên xuống lầu, trời lạnh, tôi đây mặc quần ấm cũng không chống được!"

Quý Cạnh Trạch cúp điện thoại, không kịp đánh răng rửa mặt, đứng bên cửa sổ nhìn xuống lầu liền thấy, xác thật có người, từ tầng mười bốn nhìn xuống cũng nhìn không ra có phải Trần Thuật hay không, cậu sốt ruột bận rộn lấy tay vuốt tóc, tùy tiện khoác bộ quần áo, cầm di động chìa khóa liền đi xuống lầu.

Vừa tới cửa tòa nhà nhìn thấy Trần Thuật, tim Quý Cạnh Trạch liền nhảy nhanh lên, không thích hợp nha! Trước đó cậu cũng không ít nghe người ta nói bộ dạng Trần Thuật đẹp trai, cũng thừa nhận Trần Thuật ở trên ăn mặc tinh trí chú ý hơn mình, nhưng loại cảm giác này chưa từng có rõ ràng như vậy quá! Bởi vì Trần Thuật hôm nay, rõ ràng cố ý tân trang qua!

Đương nhiên rồi, đều trang điểm hơn một giờ, hận không thể mỗi sợi tóc đều tạo hình, vì sao muốn hối thúc cậu mau xuống lầu đây, chính là sợ gió thổi rối loạn kiểu tóc của y.

Trần Thuật vừa thấy dạng ngây ngốc của Quý Cạnh Trạch, liền biết chính mình quả nhiên mị lực vô biên! Trong lòng vui nở hoa đi, trên mặt một chút cũng không lộ, thả một túi giấy vào trong tay cậu: "Cầm, mẹ tôi gói, không phải cậu nói cậu không biết làm sao."

"Làm phiền..." Quý Cạnh Trạch ngượng ngùng tiếp nhận: "Cảm ơn anh Trần." Nói, động tác của cậu hơi hơi dừng một lát, Trần Thuật đưa sủi cảo cách cậu rất gần, cậu ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt nhưng cảm giác tồn tại rất mạnh. Trước đây cậu cũng từng có những lần đứng rất gần Trần Thuật, chưa từng ngửi thấy mùi nước hoa. Hương vị này cũng không nữ khí, phi thường trầm tĩnh xa xăm, nhưng kia cũng xác thật là nước hoa đi, lão Trần này, sao lại muộn tao như vậy đâu?

Nhìn cậu vẫn ngây ngốc không nói chuyện, Trần Thuật lại cười: "Được rồi, rất lạnh, cậu đi lên đi."

Quý Cạnh Trạch "à" một tiếng, ngoan ngoãn xoay người liền đi.

Trần Thuật nhìn cậu thật muốn đi, thật sự là dở khóc dở cười, đành phải lại kêu cậu: "Cạnh Trạch!"

Quý Cạnh Trạch quay đầu: "A?"

"Ngày đó, ngày từ bệnh viện trở về đó." Trần Thuật cười tủm tỉm nhìn cậu: "Tôi đưa cậu tới nơi này, trước khi cậu lên lầu, tôi hỏi cậu một vấn đề, cậu có phải là quên mất?"

"A?" Quý Cạnh Trạch hoàn toàn đơ ra: "Vấn đề gì?"

Quả nhiên quả nhiên! Trần thuật trầm ngâm một chút, cười nói: "Cậu trở về nghĩ kĩ đi, tôi tin tưởng cậu có thể nghĩ đến! Nếu thật sự nghĩ không ra..." Y nháy mắt với Quý Cạnh Trạch: "Cậu lại tới hỏi tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.