Công Thức Mỹ Học

Chương 17: Có chút ước ao



Edit + Beta: Heo

Điều này không thể tốt hơn.

Đường về trêи đường, Đinh Dĩ Nam luôn luôn suy nghĩ việc này.

Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên im lặng như vậy, chẳng qua là lẽ thường tình xã giao cuối cùng cũng thức tỉnh, nhận ra tối hôm qua mình đã làm một chuyện rất sai trái. Một bên không phải là vợ chồng, một bên không phải là bạn trêи giường, quan hệ duy nhất là quan hệ công việc giữa sếp và cấp dưới, thậm chí không phải là bạn bè.

Tất nhiên, không thể lên giường mọi lúc mọi nơi trong một mối quan hệ như thế này.

Nếu bạn đổi sang một trợ lý khác, có thể sẽ không thể chịu đựng được hành vi thái quá của Hoắc Chấp Tiêu. Sở dĩ Đinh Dĩ Nam có thể bình tĩnh ngồi ở bên cạnh anh cũng là bởi vì Hoắc Chấp Tiêu dường như thực sự không biết tại sao anh ta lại có hành động bốc đồng như vậy.

Sự im lặng thể hiện sự suy tư, đó là một điều tốt.

Chờ Hoắc Chấp Tiêu cuối cùng có thể tỉnh táo lại, Đinh Dĩ Nam tin tưởng quan hệ hai người sẽ khôi phục như lúc ban đầu.

Giao thông quen thuộc dần thay thế khung cảnh thôn quê xa xôi. Căn nhà dột nát, sự hỗn loạn bên dòng sông và sự mất kiểm soát của màn đêm dường như bị ngăn cách vào quá khứ, không tương thích với môi trường xung quanh và trở thành một ký ức xa xăm của ngày hôm qua.

Xe từ từ chạy vào cửa hàng 4s, mới trưa, cửa hàng hơi vắng vẻ. Đinh Dĩ Nam giải thích nội dung của việc bảo trì cho nhân viên bán hàng, và sau đó đi đến khu vực nghỉ ngơi của khách hàng sau khi Hoắc Chấp Tiêu rời đi.

*cửa hàng 4s: là đại lý gara ô tô chuyên nghiệp, 4s là: sales, service, spare parts, và global system

300 tuổi rời nông thôn không quá thích ứng, run lẩy bẩy mà núp ở trong lồng ngực Hoắc Chấp Tiêu, vừa có gió thổi cỏ lay, liền hung hăng mà hướng ngực anh bò lên.

Mà Hoắc Chấp Tiêu tựa hồ cũng không có tâm tư động viên nó, chỉ một cái tay ôm lấy nó không cho nó chạy loạn, một cái tay khác buồn bực ngán ngẩm mà lướt điện thoại di động.

Hai người đi tới ghế salon ở khu nghỉ ngơi ngồi xuống, vẫn duy trì vừa đúng khoảng cách xã giao.

“Phải đợi bao lâu?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi.

“Khoảng bốn mươi phút.” Đinh Dĩ Nam nói.

Sau đó, giữa hai người không có bất kỳ giao lưu nào, như thể họ đã trở lại trạng thái làm việc cũ.

Không lâu sau, nhân viên bán hàng bưng hai tách trà. Bởi vì bàn cà phê cách xa sofa, nhân viên phục vụ không có đặt ly giấy lên bàn cà phê, mà trực tiếp đưa cho Hoắc Chấp Tiêu.

Hoắc Chấp Tiêu cầm lấy trà, tự nhiên đưa cho Đinh Dĩ Nam bên cạnh, sau đó cầm lấy chiếc cốc giấy thứ hai từ nhân viên.

Cho đến khi trà nóng gần đến môi, Đinh Dĩ Nam mới nhận ra rằng vẫn có điều gì đó không ổn.

Hoắc đại gia, người luôn tự cho mình là trung tâm, thực sự sẽ đưa cho cậu trà, đây thực sự không phải là cách đối xử mà một công cụ người nên có.

Tuy rằng bình thường mà nói, tăng lương là chuyện tốt. Nhưng Đinh Dĩ Nam không biết mình có xu hướng ngược đãi bản thân hay sao, đã quen với việc bị phớt lờ, Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên ân cần với cậu, trong lòng thực sự cảm thấy có chút bất an.

Cậu thổi một hơi vào làn sương mù trước mặt với tâm trạng phức tạp, thầm nghĩ xem ra quan hệ giữa hai người nên khôi phục lại như ban đầu, có lẽ sẽ không đơn giản như cậu tưởng tượng.

Hoắc Chấp Tiêu mua cho 300 tuổi thật nhiều đồ, có thức ăn cho chó, ổ chó, chỗ đi vệ sinh cho chó … mà anh không thể tự cầm được nên Đinh Dĩ Nam phải làm công việc bốc vác một lần nữa.

Mới đến 300 tuổi có chút không thích ứng, rất nhanh sau đó liền vui chơi, chạy khắp căn phòng lớn bên trong nhà Hoắc Chấp Tiêu.

Đinh Dĩ Nam thấy rằng thời điểm đã thích hợp, và cậu đơn giản nấu cho Hoắc Chấp Tiêu một bữa trưa. Lần này Hoắc Chấp Tiêu không tham gia vào trò đánh lén như lần trước.

“Thức ăn cho chó không được cho ăn quá nhiều, chó con không kiềm chế được.” 

“Anh đến dạy nó xác định địa điểm vệ sinh, không thể để cho nó ở trong phòng đi tiểu loạn được.”

Đinh Dĩ Nam từ tốn giải thích cho Hoắc Chấp Tiêu những lưu ý khi nuôi chó, bao gồm cả cách quan sát những chú chó con. Nhưng đang nói chuyện, Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên ngắt lời cậu: “Đinh trợ.”

Đinh Dĩ Nam dừng lại đũa, nhìn về phía Hoắc Chấp Tiêu.

“Chúng ta đang dùng cơm.” Hoắc Chấp Tiêu nói.

“… Xin lỗi.”



“Không sao đâu.” Hoắc Chí Tường lại động đũa rồi đổi chủ đề, “Anh học nấu ăn từ ai vậy?

“Ông và bà.” Đinh Dĩ Nam nói.

“Bây giờ họ sống ở trong nước à?” Hoắc Chí Tường hỏi lại.

“Không, đã qua đời.” Đinh Dĩ Nam nói, “Tôi còn có một cô em gái đang học đại học ở quê.”

“Ra vậy.”

Hoắc Chấp Tiêu không tiếp tục đề tài này, hai người yên tĩnh ăn cơm, trêи bàn cơm chỉ còn dư lại âm thanh bát đũa va chạm.

Bữa cơm ngày hôm nay đều là món Hoắc Chấp Tiêu thích ăn, Đinh Dĩ Nam không phải cố gắng làm vui lòng anh mà do cậu phát hiện như vậy thuận tiện hơn, vì mỗi lần Hoắc Chấp Tiêu sẽ ăn sạch, miễn cho cậu phải xử lý đồ ăn thừa.

Khi hai người ăn gần xong, Hoắc Chấp Tiêu lấy khăn giấy lau miệng, sau đó đột nhiên nhìn Đinh Dĩ Nam hỏi: “Bạn trai của cậu có thích ăn đồ do cậu nấu không?”

“Động tác thu thập bát đũa của Đinh Dĩ Nam ngừng lại, cậu có chút không rõ vì sao, mà vẫn đáp: “Vẫn được.”

“Hắn thích ăn cái gì?”

“Không kén chọn.” Đinh Dĩ Nam tiếp tục dọn dẹp bát đĩa, “giống như một con lợn”.

“Oh.”

Đinh Dĩ Nam luôn cảm thấy ngữ khí Hoắc Chấp Tiêu rất kỳ quái, như là nói chuyện phiếm, cũng như là tìm tòi nghiên cứu. Cậu nhìn về phía Hoắc Chấp Tiêu hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có chuyện gì.” Hoắc Chấp Tiêu đứng dậy, đi tới phòng khách, hời hợt vứt câu tiếp theo, “Có chút ước được giống hắn.”

Ước được trở thành heo như bạn trai cậu?

Đinh Dĩ Nam không hiểu nổi logic Hoắc Chấp Tiêu. Thật ra, nếu phải nói, bạn trai của Hoắc Chấp Tiêu phải là bạn trai cũ, nhưng Đinh Dĩ Nam lại lười sửa sai.

“Đúng rồi.” Đinh Dĩ Nam chồng xong bát đũa, gọi lại Hoắc Chấp Tiêu lại, “Tôi có một việc muốn thương lượng với anh một chút.”

“Cái gì?” Hoắc Chấp Tiêu quay đầu sang hỏi.

“Tôi muốn nghỉ phép hàng năm.” Đinh Dĩ Nam sợ Hoắc Chấp Tiêu không đồng ý, nói thêm, “Năm ngoái tôi không có ba ngày nghỉ. Tính ra cuối tuần này, tôi muốn nghỉ một chút…”

“Sao cũng được.” Không chờ Đinh Dĩ Nam nói xong, Hoắc Chấp Tiêu trực tiếp đánh gãy hắn.

Đinh Nghiêu không biết tại sao Hoắc Chí Tường lại có vẻ hơi tức giận, hắn suy nghĩ kỹ càng, cũng không phải là không thể hiểu được. Ý định trốn tránh của cậu đã quá rõ ràng, bị lảng tránh như vậy Hoắc Chấp Tiêu nổi giận là đương nhiên.

Tính ra, Đinh Dĩ Nam đã rất lâu không có nghỉ ngơi dài hạn. Có lúc Hoắc Chấp Tiêu cùng bằng hữu đi ra ngoài nghỉ phép, ngay cả khi không có việc gì, cậu cũng sẽ đến công ty làm việc vì không muốn bị trừ lương.

Sau khi báo cáo với thư ký hành chính về việc xin nghỉ phép, cậu trở về nhà một cách thoải mái. Vừa mở cửa ra, cậu đã nhìn thấy cảnh tượng mình như nhồi máu cơ tim.

Trêи sàn nhà chung quanh đều là rác thải, trêи khay trà chất đầy bình rượu, túi thức ăn ngoài không biết bao nhiêu ngày chất đống tại cạnh cửa, đã có muỗi ruồi ở phía trêи bay quanh.

“Vợ?”

Hàn Thạc nghiêng nửa người ra khỏi phòng ngủ, như thể vừa mới tỉnh dậy.

Hắn vuốt mắt đi đến Đinh Dĩ Nam trước mặt, mở hai tay ra nói: “Em rốt cục trở lại.”

Đinh Dĩ Nam né tránh ôm ấp của Hàn Thạc, nhíu mày nói: “Anh làm sao còn chưa đi?”

“Em biết, anh không còn chỗ có thể đi.” Hàn Thạc cong cong khóe miệng nói: “Anh không muốn rời khỏi em, chúng ta nói chuyện một chút đi vợ.”

“Tôi lặp lại một lần cuối cùng nữa, ” Đinh Dĩ Nam mặt không thay đổi lấy ra túi rác, bắt đầu thanh lý rác thải đầy đất, “Từ trong nhà tôi cút ra ngoài.”

Nhìn nhà mình khổ cực tích góp tiền mua bị đạp thành như vậy, Đinh Dĩ Nam nhẫn nhịn chưa phát hỏa đã là nể tình cảm ngày xưa rồi.

“Tại sao em còn không muốn nói chuyện với anh?” Giọng điệu của Hàn Thạc trở nên lo lắng, “Hắn ta tốt như vậy sao?

Đinh Dĩ Nam tự nhiên biết ‘hắn’ trong miệng Hàn Thạc chỉ chính là Hoắc Chấp Tiêu.



Cậu lười giải thích, đang muốn giục Hàn Thạc nhanh chóng biến mất, mà lúc này điện thoại di động của cậu đột nhiên vang lên. Cậu lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, thực sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, người đúng lúc gọi điện thoại tới là Hoắc Chấp Tiêu.

Một bên khác Hàn Thạc cũng thoáng nhìn màn hình điện thoại của Đinh Dĩ Nam, nhìn thấy ba chữ ‘Hoắc Chấp Tiêu’, mặt của hắn lập tức đen kịt lại.

“Alo?” Đinh Dĩ Nam nghiêng người sang nhận điện thoại.

“300 tuổi ở ven đường đi ‘phóng’.” Âm thanh của Hoắc Chấp Tiêu tại đầu bên kia điện thoại vang lên, “Làm sao bây giờ?” (That is a good question )

Ngay trước khi rời đi, Đinh Dĩ Nam đã cho Hoắc Chấp Tiêu thời gian để đưa 300 tuổi ra ngoài để làm quen với môi trường xung quanh. Chỉ là cậu không ngờ Hoắc Chấp Tiêu có thể đưa 300 tuổi ra khỏi cửa nhanh như vậy, nhìn thế này, rõ ràng anh không mang theo giấy vệ sinh hay túi.

Cậu đang định trả lời thì Hàn Thạc ở bên cạnh đột nhiên nắm lấy chiếc điện thoại trong tay cậu, hét vào mặt điện thoại, “Em ấy bây giờ tan tầm rồi, con mẹ nó, mày đừng có kiếm chuyện tìm vợ tao được không có?!”

Hàn Thạc cúp điện thoại sau khi nói xong, Đinh Dĩ Nam đã đỡ sốc, giật lại điện thoại và chỉ tay về phía cửa nói: “Ra khỏi đây!”

“Vợ…” Khí thế của Hàn Thạc héo đi một chút.

“Đừng gọi tôi là vợ!” Đinh Dĩ Nam nổi nóng mà nói rằng, “Nam nhân của tôi là Hoắc Chấp Tiêu, ‘vợ’ là cho anh gọi sao?”

Đinh Dĩ Nam biết rằng Hàn Thạc sẽ không thể từ bỏ trừ khi cậu tàn nhẫn, ngay khi giọng nói của cậu vừa dứt, Hàn Thạc thực sự bị đả kϊƈɦ và lẩm bẩm: “Hai người thực sự ở cùng một chỗ.”

“Đúng vậy.”

“… ha.” Hàn Thạc run rẩy hít sâu một hơi, “Đồ trong nhà…”

Đinh Dĩ Nam ngắt lời nói: “Tôi đóng gói kỹ gửi cho anh.”

Hàn Thạc không nói thêm lời nào, anh đứng ở chỗ cũ đứng hồi lâu, cuối cùng vẫn rời nhà Đinh Dĩ Nam.

Khi trong nhà yên tĩnh trở lại, Đinh Dĩ Nam gọi lại cho Hoắc Chấp Tiêu.

Cậu cũng không hy vọng Hoắc Chấp Tiêu có thể tìm người khác mượn giấy, huống chi Hoắc Chấp Tiêu nhặt được lá cây hay đồ vật tương tự để nhặt ‘bánh’ cho 300 tuổi. Sau khi cuộc gọi được kết nối, cậu hỏi: “Anh đang ở đâu? Tôi sẽ mang túi cho anh”.

“Dải cây xanh gần tiểu khu.” Hoắc Chấp Tiêu nói.

Đinh Dĩ Nam không muốn tiết lộ rằng cậu sống rất gần, và cố ý nói: “Cho tôi hai mươi phút.”

“Được.” Hoắc Chấp Tiêu đáp một tiếng, đột nhiên hỏi, “Cậu chưa chia tay hắn sao?”

Đinh Dĩ Nam trầm mặc một chút, nói: “Không có.”

Cúp điện thoại, Hoắc Chấp Tiêu rũ mắt xuống, dùng mũi chân nhẹ nhàng đá đá ʍôиɠ 300 tuổi, nói: “Mẹ ngươi không cần ngươi nữa.”

Sự chú ý của 300 tuổi luôn hướng về ‘bánh’ của mình, nếu không có sự ngăn lại của Hoắc Chấp Tiêu, e rằng nó đã ăn luôn ‘bánh’ của nó từ lâu rồi.

Lúc này, một bóng người quen thuộc bước ra khỏi dải cây xanh bên cạnh tiểu khu.

Hoắc Chấp Tiêu cùng đối diện với tầm mắt của người nọ, hai người đều là sững sờ. Vẫn là Hàn Thạc phản ứng lại trước tiên, không nói hai lời xông lại liền cho Hoắc Chấp Tiêu một quyền vào cằm.

“Em ấy đem tao đuổi ra ngoài, mày hài lòng chưa?!”

Hoắc Chấp Tiêu không nghĩ tới đối phương sẽ trực tiếp động thủ, anh đột nhiên không kịp chuẩn bị mà ngồi trêи đất. 300 tuổi bên cạnh lập tức bộc lộ ra sức mạnh của con chó nông thôn, nhếch miệng liền hướng bắp chân Hàn Thạc cắn một miếng.

“300 tuổi.” Hoắc Chấp Tiêu nắm dây dắt chó đem 300 tuổi kéo về bên người, anh bưng cằm đứng dậy, nheo mắt lại nhìn về phía Hàn Thạc đáp, “Mày mới vừa nói cái gì?”

“Coi như mày lợi hại, họ Hoắc.” Hàn Thạc quét mắt lên vết thương trêи đùi, không tính nghiêm trọng, chỉ là trầy da, “Nếu mày có thể khiến tao từ bên cạnh em ấy rời đi, một ngày kia cũng sẽ có người đem mày ném ra khỏi bên cạnh em ấy!”

Nghe nói như thế, kết hợp với câu vừa nãy, Hoắc Chấp Tiêu lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Cuộc đời anh lần đầu bị người đánh không chỉ không có giận, thậm chí còn muốn cười.

Anh lười cùng Hàn Thạc tính toán, chỉ là dùng cằm chỉ vết thương trêи đùi Hàn Thạc, tựa như việc không liên quan tới mình nói: “Đừng trách tao không nhắc nhở mày, chó này là nông thôn nhặt được, có bệnh hay không tao cũng không biết.”

Bệnh dại tử gây vong là 100%, không có ai bị chó cắn mà dám để lâu.

Hàn Thạc vội vã ngăn cản chiếc xe rời cửa tiểu khu, mà Hoắc Chấp Tiêu lại đầy hứng thú quan sát, liếc tiểu khu trước mặt một cái, tiếp đó ngồi xổm xuống xoa đầu 300 tuổi, khóe môi nhếch lên nói: “Mẹ ngươi là cái đồ yêu tinh nói dối.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.