Câu này có vẻ rất hữu ích, Đinh Dĩ Nam đã trải qua một ngày chủ nhật ổn định.
Viên Phong đã làm theo như lời cậu ta, gửi một phong bì lớn cho Đinh Dĩ Nam, trị giá 50.000 nhân dân tệ. Lúc đầu Đinh Dĩ Nam còn cảm thấy có lỗi, nhưng cậu đại khái tính toán tiền đã giúp cho Viên Phong nhiều hơn, sau đó yên tâm nhận lấy.
*50.000 NDT = 178.291.718 VND
Một tuần mới, Đinh Dĩ Nam phải làm theo yêu cầu của Hoắc Huân, để Hoắc Chấp Tiêu đến văn phòng làm việc. Cậu vốn tưởng rằng đây sẽ là một nhiệm vụ khó khăn, nhưng không ngờ Hoắc Chấp Tiêu không có sức phản kháng, lúc cần dậy sẽ dậy, lúc cần ra ngoài thì đi ra ngoài.
Mọi thứ dường như trở lại trạng thái ban đầu, thậm chí không có nhiều giao lưu giữa hai người.
Hoắc Chấp Tiêu vẫn chuyền cà vạt cho Đinh Dĩ Nam thắt giống như lần trước. Điều này thực sự tốt, nếu Hoắc Chấp Tiêu tự mình đeo cà vạt, ngoài mặt trở lại bình thường, có nghĩa là những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này vẫn còn ảnh hưởng đến anh l.
Đinh Dĩ Nam không muốn xảy ra điều này. Trạng thái tốt nhất trong tâm trí cậu là ký ức gần đây của hai người, trực tiếp bị xóa bỏ, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng–
Mọi thứ dường như có gì đó không đúng.
Cổ áo của Hoắc Chấp Tiêu cẩn thận đứng dưới hầu kết của anh, Đinh Dĩ Nam vừa ɭϊếʍ nơi nhô ra vào đêm hôm đó. Cậu còn nhớ rõ đầu lưỡi của mình đảo qua hầu kết, Hoắc Chấp Tiêu thoải mái nâng cằm lên.
Cậu buộc phải thu lại ánh mắt và tập trung vào chiếc cà vạt trêи tay.
Dải vải dài treo trêи ngực của Hoắc Chấp Tiêu, dưới lớp áo sơ mi hơi nhô lên là hình dáng cơ ngực hoàn mỹ. Hoắc Chấp Tiêu mặc đồ pyjama vào đêm hôm đó, cậu có thể cảm nhận được những đường nét nhấp nhô và nhiệt độ cơ thể bỏng rát khi dùng tay chạm vào.
Hoắc Chấp Tiêu gõ nhẹ vào mặt số đồng hồ, nhẹ giọng nói: “Tôi sắp muộn rồi.”
“Xin lỗi.” Đinh Dĩ Nam cắn đầu lưỡi, ép buộc bản thân không nghĩ tới, nhanh chóng thu xếp cà vạt cho Hoắc Chấp Tiêu.
Văn phòng thiết kế kiến
trúc Cửu Sơn tọa lạc tại tòa nhà văn phòng 5a ở trung tâm thành phố.
Khác với các công ty kiến
trúc mới nổi khác, được thành lập sớm hơn, phong cách trang trí nội thất bảo thủ, hầu như không khác nhiều so với các công ty luật và công ty kế toán trong các tòa nhà văn phòng.
Hoắc Chấp Tiêu và Đinh Dĩ Nam đến công ty lúc 9 giờ, trong văn phòng hai cô em gái ở quầy lễ tân nhìn thấy bọn họ bước ra khỏi thang máy, dùng khuỷu tay đụng nhau, liền nhìn nhau toàn diện.
Hoắc Chấp Tiêu cố gắng nhìn những người tầm thường trong văn phòng, nhưng Đinh Dĩ Nam thì khác, hành động của hai người đều nằm trọn trong mắt cậu.
Thử nghĩ xem, Hoắc Chấp Tiêu đã thua đồng nghiệp Triệu Dương ở giải thưởng Lam Điểm, anh không xuất hiện trong văn phòng trong một thời gian, những đồng nghiệp đang bàn tán đó chắc hẳn đang rất tò mò không biết Hoắc Chấp Tiêu sẽ phản ứng như thế nào tiếp theo.
Nhưng Đinh Dĩ Nam đoán rằng họ sẽ thất vọng, bởi vì màn trình diễn của Hoắc Chấp Tiêu không khác gì quá khứ, anh trông vẫn lạnh lùng, như thể anh coi những người khác như không khí.
Sau cuộc họp sáng thứ hai, Hoắc Huân gọi Hoắc Chấp Tiêu đến văn phòng của ông.
Khi bóng dáng của Hoắc Chấp Tiêu khuất sau cánh cửa mờ đục, tiếng thảo luận sột soạt vang lên xung quanh Đinh Dĩ Nam.
Một số người nói rằng Hoắc Huân có thể không còn giao cho Hoắc Chấp Tiêu những dự án quan trọng, một số người nói rằng tiền thưởng cuối năm của Hoắc Chấp Tiêu có thể bị giảm đi đáng kể.
Những lập luận này vẫn còn hạn chế, dù sao cũng là ở nơi công cộng như văn phòng, ai cũng có chút sĩ diện và không muốn trở thành người đàm tiếu trong mắt mọi người.
Nhưng giữa cuộc thảo luận, một số giọng nói đặc biệt chói tai.
“Thái tử sắp thất sủng rồi phải không?”
“Ai biết được, dù sao cũng là con trai ruột.”
“Đều được phân phát về nông thôn để làm các công trình phúc lợi công cộng. Trước đây chưa từng có chuyện như vậy.”
“Cũng có thể là Hoắc tổng cố ý cho mọi người xem, cho thấy ông là người phân biệt công tư rõ ràng.”
“Không nghĩ tới Hoắc tổng lại yêu thích thể diện như vậy. Hẳn là bị con trai làm cho xấu hổ, cho nên mới bố trí nơi khác, để cho hắn không nhìn thấy.”
“Cũng là một khả năng.”
“Hay là dạy hắn làm người, cho hắn đi nông thôn học hỏi, giảm bớt tính thái tử.”
“Hì hì, nếu có chương trình này, tôi nhất định sẽ xem.”
Những người tặc lưỡi, là hai cô gái nhỏ ở quầy lễ tân.
Đinh Dĩ Nam đi từ phía sau bọn họ đi lên phía trước, sau đó thản nhiên quay người ngăn cản người nói chuyện: “Tiểu Ngọc.”
“Đinh trợ.” Tiểu Ngọc đứng yên, vẻ mặt có phần nịnh nọt.
“Máy hủy tài liệu ở văn phòng của Hoắc sư có rất nhiều rác, em đi dọn dẹp đi.”
Tiểu Ngọc sững sờ: “Không có dì dọn dẹp sao?”
Đinh Dĩ Nam lập tức nói: “Dì đang bận.”
Khuôn mặt của Tiểu Ngọc trở nên có chút xấu hổ, cô hiểu rằng Đinh Dĩ Nam đã nghe thấy những gì cô vừa nói. Cô thu vai đi đến phòng làm việc của Hoắc Chấp Tiêu, Đinh Dĩ Nam lúc này mới nhìn về phía người kia nói: “Tiểu Như.”
“Vâng.” Tiểu Như rùng mình sợ hãi.
“Tôi sẽ gửi tài liệu và in cho tôi.” Đinh Dĩ Nam dừng lại và nhẹ nói thêm, “Nhớ in theo yêu cầu.”
Bản vẽ thiết kế in có rất nhiều đặc thù, nếu không đặt chi tiết thì bản vẽ in ra chỉ có thể bị vô hiệu. Vốn dĩ máy photocopy khổ lớn đã khó vận hành, nếu thêm một số yêu cầu về in ấn thì càng khó hơn.
“Được rồi.” Tiểu Như vùi đầu, đau buồn đi đến nơi làm việc của mình.
Khoảng 10 phút sau, Hoắc Chấp Tiêu trở lại văn phòng. Ngay khi cánh cửa đóng lại, vẻ mặt hoàn hảo của anh lộ ra vẻ mệt mỏi.
Đinh Dĩ Nam đặt cà phê lên bàn làm việc, Hoắc Chấp Tiêu không hề động đậy, chỉ nằm ngửa trêи ghế văn phòng và nhắm mắt lại.
“ Hoắc tổng nói gì anh sao?” Đinh Dĩ Nam hỏi.
“Hừ.” Hoắc Chấp Tiêu không nhiều lời, “Tối hôm qua ngủ không ngon, chợp mắt một lúc.”.
Đinh Dĩ Nam đột nhiên nhớ tới có lần Hoắc Chấp Tiêu đã ra khỏi văn phòng của Hoắc Huân, đóng sầm cửa lại trực tiếp rời khỏi văn phòng. Khi đưa Hoắc Chấp Tiêu đến bãi đậu xe của tiểu khu, cậu phát hiện ra trêи mặt của Hoắc Chấp Tiêu có một vết đỏ.
Đinh Dĩ Nam đã biết đến tính nóng nảy của Hoắc Huân, ông đã từng mắng nhiếc những nhân viên xưng nhầm tên khách hàng của họ đến khóc. Hỏi thăm việc nhà người khác cũng khó đối với cậu, cậu cũng không thể hiện rằng cậu biết Hoắc Chấp Tiêu đã bị tát. Sau cùng, Hoắc Chấp Tiêu đóng sầm cửa rời đi, có lẽ anh không muốn bị đồng nghiệp trong văn phòng phát hiện.
Cũng may là loại chuyện này chỉ xảy ra một lần, những lần khác đều là lời nói chỉ trích.
Sau đó, Đinh Dĩ Nam dần quen với việc Hoắc Chấp Tiêu bị chỉ trích, nhưng nhìn thấy hôm nay Hoắc Chấp Tiêu được gọi đến văn phòng của Hoắc Huân, cậu không thể giải thích được.
Có lẽ là sau khi tiếp xúc với anh trong khoảng thời gian này, cậu mới phát hiện ra rằng Hoắc Chấp Tiêu không hề lạnh lùng như vẻ ngoài, dù sao thì anh vẫn là một đứa trẻ.
Anh chỉ giả vờ cứng rắn, nhưng anh sẽ vẫn còn chán nản khi tâm tình không tốt.
Đinh Dĩ Nam lấy chiếc chăn cậu thường đắp trong giờ nghỉ trưa từ trong tủ ra, nhẹ nhàng đặt lên người của Hoắc Chấp Tiêu. Nhưng khi cậu thu tay lại, Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt dò hỏi chiếu thẳng vào mắt cậu.
Đinh Dĩ Nam đột nhiên nhớ tới mình chưa từng làm chuyện như vậy, nhất thời có chút xấu hổ, khô khan nói: “Tôi sợ anh lạnh.”
Hoắc Chấp Tiêu ngủ gần hết buổi sáng, Đinh Dĩ Nam không biết tối hôm qua anh đã làm gì, tại sao lại mất ngủ như vậy.
Có khi lại hẹn hò với bạn tình trêи giường, tiêu hồn một đêm.
Nhưng theo tính khí của Hoắc Chấp Tiêu, trêи thế giới này ngủ là lớn nhất, cho dù tối hôm qua anh thật sự có đùa giỡn với người ta, thì nhất định sẽ dừng lại ở đó, sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.
Hoặc chỉ là không thể ngủ, bị mất ngủ, vì vậy mới ngủ vào ban ngày.
Nhưng câu hỏi đặt ra là làm sao mà vị đại gia này lại bị chứng mất ngủ?
Quên đi.
Đinh Dĩ Nam lắc đầu, gạt bỏ mọi suy đoán trong đầu. Cậu không cần tọc mạch, dù sao cuộc sống về đêm của Hoắc Chấp Tiêu không liên quan gì đến cậu.
Buổi chiều cậu sẽ ra ngoại ô kiểm tra và nghiệm thu một dự án công viên, dự án này là một trong những dự án quan trọng nhất của Văn phòng Cửu Sơn trong năm nay, khi Hoắc Huân sắp xếp dự án này cho Hoắc Chấp Tiêu, nó cũng thu hút sự không hài lòng từ các nhà thiết kế cá nhân.
Hoắc Chấp Tiêu rất quan tâm đến dự án này, thậm chí đã nhiều lần bay đến Tô Châu và Nhật Bản để khảo sát tại chỗ phong cách xây dựng của các sân truyền thống.
Đinh Dĩ Nam nhớ rằng Hoắc Chấp Tiêu đã thiết kế một gian hàng bát giác khéo léo bên hồ trong công viên, có cả chức năng thực tế và đẹp mắt.
Nhưng sau khi bước vào công viên, nhìn từ xa, gian hàng hình bát giác cùng bản vẽ của Đinh Dĩ Nam dường như khác hẳn.
Hoắc Chấp Tiêu bên cạnh cũng không dừng lại, dùng ngón cái và ngón giữa đo gian bát giác, nói câu thần chú của mình “hoàn mỹ”. Sau khi tiến lại gần hơn, Đinh Dĩ Nam mới hiểu tại sao.
Gian Bát Giác biến mất, thay vào đó là một quầy hàng nhỏ trong khách sạn bên cạnh một địa điểm cho thuê xe đạp. Người phụ trách công viên đang nói về việc tạo thu nhập trong tương lai, nhưng Hoắc Chấp Tiêu thỉnh thoảng chỉ phụ hoạ vài câu, không đưa ra bất kỳ bình luận nào.
Việc nghiệm thu dự án nhanh chóng kết thúc, và cả nhóm được tách ra ngay tại chỗ.
Hoắc Chấp Tiêu và Đinh Dĩ Nam đến thùng rác ở lối vào công viên, Hoắc Chấp Tiêu lấy ra một hộp thuốc lá, hỏi Đinh Dĩ Nam: “Em có hút thuốc không?”
Đinh Dĩ Nam lắc đầu, đang giờ làm việc, cậu không có thói quen hút thuốc tại nơi làm việc.
Hoắc Chấp Tiêu châm một điếu thuốc, từ xa nhìn phong cảnh công viên, vẻ mặt có chút xuất thần.
Đinh Dĩ Nam mơ hồ đoán được nguyên nhân biến mất của Bát giác đài, liền hỏi: ” Hoắc tổng đã thay đổi rồi sao?”
“Ừ.” Hoắc Chấp Tiêu phả ra một làn khói mờ nhạt, anh luôn nhìn về phía hồ nước, như đang tưởng tượng sau khi xây xong gian nhà bát giác sẽ như thế nào.
Đinh Dĩ Nam mím môi, không nhịn được hỏi: “Anh không sao chứ?”
Hoắc Chấp Tiêu thu hồi ánh mắt, nhìn Đinh Dĩ Nam hỏi: “Em đang an ủi tôi sao?”
Cuộc đối thoại quen thuộc.
Lần trước tại lễ trao giải Lam Điểm, Hoắc Chấp Tiêu không thắng, Đinh Dĩ Nam cũng hỏi như vậy, câu trả lời của Hoắc Chấp Tiêu cũng giống như ngày hôm nay.
Hỏi ngược lại có nghĩa là phủ định. Đinh Dĩ Nam nghĩ rằng Hoắc Chấp Tiêu không cần sự an ủi của cậu, vì vậy cậu nói “Tôi sẽ lái xe qua đây”, sau đó cậu quay người rời đi.
Nhưng vào lúc này, Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay của cậu.
“Sao em lại đi?” Hoắc Chấp Tiêu rũ mắt xuống nhìn Đinh Dĩ Nam, “Tôi cần sự an ủi của em.”
Cũng không biết Hoắc Chấp Tiêu đã học được trò này từ đâu. Dáng vẻ bị oan ức trông giống như một con chó lớn vô tội. Khi bạn phớt lờ nó, nó sẽ buồn bã và nằm nghiêng, nhìn chằm chằm bằng đôi mắt nhỏ. Nhìn bạn, để trái tim của bạn hoàn toàn chứa đầy cảm giác tội lỗi.
Trái tim Đinh Dĩ Nam vừa động, liền vô tình đưa tay ra sắc xoa xoa đầu Hoắc Chấp Tiêu nói: “Không sao đâu.”
Nhưng ngay khi dứt lời, cậu cảm thấy có điều gì đó không ổn, cánh tay đang giơ lên
của cậu đóng băng trong không khí.
Vẻ mặt của Hoắc Chấp Tiêu cũng có chút sững sờ, không ngờ Đinh Dĩ Nam lại hành động như vậy. Nhưng sự ngạc nhiên trong mắt anh nhanh chóng chuyển thành một nụ cười, anh nói: “Đinh trợ, tôi đang nói về sự an ủi bằng lời nói.”
Tai của Đinh Dĩ Nam nóng lên, nhanh chóng thu tay của mình lại.
“Nếu đó là sự thoải mái về sinh lý,” Hoắc Chấp Tiêu dừng lại, “Tôi hy vọng em thay đổi phương thức. “
Được thôi, Đinh Dĩ Nam nghĩ, cái loại chó lớn vô tội.
Ba câu nói không thể tách rời gợi ý ȶìиɦ ɖu͙ƈ, quả nhiên đây là Hoắc Chấp Tiêu mà cậu biết.