Hoắc Chấp Tiêu để đồ trong tay xuống, nhìn Đinh Dĩ Nam hỏi: “Sao lại vớ va vớ vẩn?”
Đinh Dĩ Nam không thể rõ ràng hơn trong lòng rằng Hoắc Chấp Tiêu có yêu cầu cực kỳ cao về tính thẩm mỹ. Ví dụ, ngay cả việc đan một đoạn tre cũng có thể tạo ra một hình xoắn ốc Fibonacci. Mỗi người bạn đời trêи giường của anh ta đều có hình thể vàng hơn 1,8m, nếu so sánh, chẳng phải Đinh Dĩ Nam chỉ là vớ va vớ vẩn thôi sao?
Tất nhiên, nhìn thấu không nói toạc, chứ đừng nói đến việc coi thường bản thân. Đinh Dĩ Nam cũng lười thảo luận vấn đề thẩm mỹ với Hoắc Chấp Tiêu, cậu xoay người nói: “Anh tiếp tục làm đi, tôi đi dạo chỗ khác.”
Tuy nhiên, một bậc thầy thẩm mỹ nào đó dường như vẫn chưa kết thúc cuộc thảo luận, anh đứng dậy, nắm lấy cổ tay của Đinh Dĩ Nam và nói: “Chờ đã.”
Đinh Dĩ Nam dừng lại.
“Em đã nói ‘trong lòng anh’,” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Em căn cứ vào điều gì?”
Đinh Dĩ Nam không ngờ Hoắc Chấp Tiêu lại tích cực như vậy, nghĩ tới đây liền hỏi: “Anh có tiêu chuẩn thống nhất để chọn bạn đời không?”
Hoắc Chấp Tiêu hơi nhướng mày hỏi: “Em để ý điều này?”
Đinh Dĩ Nam nghe vậy cảm thấy kỳ quái, chủ đề này liên quan gì đến “để ý”? Cuộc thảo luận giữa hai người nên nằm trong phạm vi khách quan, nếu dính yếu tố tâm lý “để ý” thì nó trở thành cuộc thảo luận chủ quan với cảm xúc cá nhân.
“Tôi không để ý.” Đinh Dĩ Nam nói thẳng, “Tôi chỉ nói rằng tôi không đạt tiêu chuẩn thẩm mỹ của anh.”
“Em quên điều gì à?” Hoắc Chấp Tiêu nắm lấy cổ tay Đinh Dĩ Nam, đem cậu ôm vào trong lòng, “Tôi đo tỷ lệ eo-hông của em.”
Lòng bàn tay nóng bỏng dính vào eo Đinh Dĩ Nam, nhưng cũng không ở quá lâu, lòng bàn tay xoay tròn, bốn ngón tay hướng xuống, trượt thẳng lên bờ ʍôиɠ tròn trịa, dọc theo thăng trầm của thắt lưng.
“Tôi nói,” Hoắc Chấp Tiêu nghiêng đầu nói bên tai Đinh Dĩ Nam, “hoàn hảo.”
Cảnh tượng trước mặt trùng lặp với cảnh tượng trong phòng thử đồ, Đinh Dĩ Nam vốn tưởng rằng Hoắc Chấp Tiêu đang đo vòng eo của mình trong phòng thử đồ, không ngờ anh này lại “sờ soạng” phần hông của cậu với những bộ phận khác.
Là đối tượng được đo lường, không thể tránh khỏi cảm giác bị xúc phạm. Đinh Dĩ Nam thoát khỏi sự giam cầm của Hoắc Chấp Tiêu Tường, cau mày nói: “Đừng thiếu nghiêm túc như vậy.”
Tuy nhiên, những gì diễn ra tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Đinh Dĩ Nam.
Dựa theo kinh nghiệm lần trước, cậu cho rằng Hoắc Chấp Tiêu sẽ nắm tay cậu rất mạnh, nhưng cậu lại không biết rằng tay của Hoắc Chấp Tiêu chỉ đang đặt nhẹ lên eo cậu, ngược lại cậu lại đẩy mạnh Hoắc Chấp Tiêu, khiến cho trọng tâm chính mình không ổn định khiến cậu loạng choạng vài lần.
Dưới chân Hoắc Chấp Tiêu còn sót lại rất nhiều vụn, cậu vô tư dẫm lên vòng tre cuồn cuộn, mắt cá chân bị đau như xuyên thấu, khi phản ứng lại, cậu đã ngồi trêи mặt đất rồi.
“Shh———”
Đinh Yinan nhíu mày thật chặt, vẻ mặt có chút méo mó.
“Em bị trẹo chân rồi?” Hoắc Chấp Tiêu quỳ xuống, nâng gót chân Đinh Dĩ Nam lên để kiểm tra vết thương.
“Anh nhẹ chút.” Đinh Dĩ Nam không yên lòng nắm lấy quần áo của Hoắc Chấp Tiêu, vì sợ anh không nghiêm túc như trước.
“Tôi sẽ đưa em đi khám.”
Hoắc Chấp Tiêu ôm ngang Đinh Dĩ Nam nói, Đinh Dĩ Nam không ngờ rằng Hoắc Chấp Tiêu lại thẳng thắn như vậy. Cậu vô thức quấn cổ Hoắc Chấp Tiêu, nhưng ngay sau đó cảm thấy có gì đó không ổn …
“Em còn có thể đi được sao?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi, nhưng chân anh không hề giảm tốc độ.
“Không cần biết tôi có thể đi được hay không, anh không cần phải ôm tôi như thế này chứ?” Đinh Dĩ Nam nói.
“Tại sao không cần thiết?” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Em cũng không nặng.”
Đinh Dĩ Nam bị nghẹn không nói nên lời thì đúng lúc này, một tiếng chó sủa lo lắng đột nhiên phát ra sau lưng hai người, như muốn nhắc nhở họ rằng đây không phải là thế giới hai người của họ.
Hoắc Chấp Tiêu chậm rãi đặt Đinh Dĩ Nam xuống, mặt không chút thay đổi nói: “Em xảy ra chuyện gì, ngay cả con trai em cũng đã quên.”
“Tôi?” Đinh Dĩ Nam khó khăn đứng một chân, nhìn Hoắc Chấp Tiêu nói: “Không phải là con trai của anh sao?
Hoắc Chấp Tiêu đã từng mang 300 tuổi dắt lại đây, bây giờ 300 tuổi ở bên cạnh anh, không tiện để Hoắc Chấp Tiêu ôm Đinh Dĩ Nam, thay vào đó là cõng sau lưng, trong khi Đinh Dĩ Nam một tay ôm cổ Hoắc Chấp Tiêu, một tay cầm dây xích cho 300 tuổi, hai người một con quay lại chiếc xe việt dã đậu ở lối vào làng.
Đinh Dĩ Nam bong gân không tính nghiêm trọng, nhưng vẫn phải mất 3-5 ngày để đi lại bình thường. Sau khi bôi thuốc thúc đẩy tuần hoàn máu và loại bỏ máu ứ ở mắt cá chân, cậu cố gắng dùng sức đặt chân xuống đất, nhưng cơn đau ngay lập tức trở nên tồi tệ khiến cậu từ bỏ ý định trở về khách sạn một mình, bị Hoắc Chấp Tiêu cõng trở lại.
Buổi chiều, Hoắc Chấp Tiêu lại đến rừng trúc trêи sườn đồi, hai người đã vội vàng rời đi, nhưng công cụ mà Hoắc Chấp Tiêu đã mượn vẫn còn ở đó.
Đinh Dĩ Nam chợp mắt trong phòng, tỉnh lại liền nằm trêи giường xem TV, cho đến khi bàng quang bắt đầu phản kháng, cậu mới miễn cưỡng đứng dậy khỏi giường, nhảy một chân vào phòng tắm xả nước.
Khi còn nhỏ cậu đã quen với trò chọi gà, cậu không thấy khó khăn khi nhảy bằng một chân, nhưng khi lớn lên, cậu cảm thấy hành động này rất lạ lẫm.
Từ phòng tắm đi ra, Đinh Dĩ Nam đỡ bàn nhảy về phía trước, nhưng lúc cậu không chú ý, ngón út của cậu đập vào góc bàn, đau đến mức hai mắt suýt nữa không đảo qua được. (Thốn vl)
Nhưng bàn chân bị thương kia của cậu không thể chạm đất, chỉ có thể quỳ trêи mặt đất một cái, chống tay xuống đất, chờ ngón út dịu đi.
Sau một thời gian, cơn đau ở ngón út của cậu cuối cùng cũng biến mất, nhưng đầu gối của cậu lại đau trở lại.
Quả thực quá khó khăn. Năm tuổi đã qua rồi, sao năm nay lại xui xẻo thế này?
Đinh Dĩ Nam run rẩy lấy điện thoại di động ra gọi cho Hoắc Chấp Tiêu: “Anh đang ở đâu?”
Khi Hoắc Chấp Tiêu trở lại khách sạn, Đinh Dĩ Nam đã khó khăn leo trở lại giường.
Cậu giơ tay lên, chỉ về phương hướng trêи bàn làm việc, nói với Hoắc Chấp Tiêu: “Giúp tôi lấy một chai nước.”
Hoắc Chấp Tiêu mở nắp chai nước, đưa cho Đinh Dĩ Nam, hỏi: “Em không sao chứ?”
“Tàm tạm.” Đinh Dĩ Nam nói.
“Tôi sẽ yêu cầu một phòng khác.”
Hoắc Chấp Tiêu sau khi nói xong liền rời khỏi đây, Đinh Dĩ Nam còn đang băn khoăn không biết yêu cầu phòng khác là có ý gì, Hoắc Chấp Tiêu nhanh chóng quay lại với một chiếc chìa khóa khác và đưa Đinh Dĩ Nam ôm tới một gian phòng hai người.
“Như này thì tiện hơn.” Hoắc Chấp Tiêu nói.
Đinh Dĩ Nam không muốn thừa nhận điều đó, nhưng cậu thực sự cần Hoắc Chấp Tiêu lúc này. Hai người ở chung một phòng sẽ đỡ được nhiều rắc rối.
Mắt cá chân của Đinh Dĩ Nam bị quấn băng gạc nên không thể tắm, chỉ có thể dùng khăn ướt lau người. Cậu nhờ Hoắc Chấp Tiêu dìu vào phòng tắm, sau đó cởi áo sơ mi và quần dài, đơn giản lau người cho cậu.
Cậu thay một chiếc áo phông trắng sạch sẽ, nhưng sau đó cậu đột nhiên nhận thấy một vấn đề, động tác mặc quần không thể thực hiện bằng một chân.
May mắn thay, độ cao của bồn rửa vừa phải, cậu không suy nghĩ nhiều, chỉ ngồi trêи đó. Tuy nhiên, đột nhiên có một trận ớn lạnh ở ʍôиɠ, cậu nhận ra có nước trêи bồn rửa mặt, nhưng cậu không để ý.
“Hoắc sư,” Đinh Dĩ Nam mở một khe cửa và nói với bên ngoài, “Giúp tôi lấy một cái qυầи ɭót.”
Một lúc sau, Hoắc Chấp Tiêu cầm lấy một chiếc qυầи ɭót màu trắng hỏi: “Có cần tôi giúp không?”
“Không cần.” Đinh Dĩ Nam cầm lấy qυầи ɭót, nhưng Hoắc Chấp Tiêu ở ngoài cửa không có buông ra.
“Thật sự không cần?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi lại.
“Thật không cần.” Đinh Dĩ Nam nói.
Hiện tại Hoắc Chấp Tiêu không tiện giúp đỡ mặc quần, ngày mai hai người trở về thành phố, Đinh Dĩ Nam sẽ phải ở một mình. Cậu không muốn dựa dẫm quá nhiều vào Hoắc Chấp Tiêu, miễn cho quay đầu lại không thích ứng.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, Đinh Dĩ Nam vẫn ra khỏi phòng tắm, trở lại giường dựa vào Hoắc Chấp Tiêu.
Hoắc Chấp Tiêu giúp Đinh Dĩ Nam dựng gối lên, nhưng lúc này, anh đột nhiên cau mày, nhìn vết bầm trêи đầu gối của Đinh Dĩ Nam rồi hỏi: “Đây là cái gì?”
Đinh Dĩ Nam trước đó đã mặc một chiếc quần dài, sau đó đổi sang chiếc quần đùi dài đến đầu gối sau khi lau người. Cậu liếc nhìn đầu gối của mình, không quá để ý trả lời: “Bị ngã.”
Hoắc Chấp Tiêu hiển nhiên không tin, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Đinh Dĩ Nam đột nhiên nhận ra rằng những vết bầm tím trêи đầu gối của anh ấy gợi nhớ đến lão hán xe đẩy (doggy). Cậu giải thích: “Thực sự bị ngã. Sau khi tôi gọi cho anh”.
“Vậy à.” Hoắc Chấp Tiêu nhướng mày, không còn nghi ngờ câu nói của Đinh Dĩ Nam, “Tôi sẽ đến gặp ông chủ lấy thuốc rượu.”
Đinh Dĩ Nam muốn nói rằng không cần phiền phức như vậy, nhưng Hoắc Chấp Tiêu đã rời khỏi phòng mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Cậu nghĩ lại, xoa một chút cũng được, dù sao mắt cá chân đau, có thể giảm bớt một chút.
Tuy nhiên, điều Đinh Dĩ Nam không ngờ tới là Hoắc Chấp Tiêu sẽ đích thân bôi thuốc cho anh.
“Tôi có thể tự mình làm.” Đinh Dĩ Nam thực sự không quen với việc Hoắc Chấp Tiêu đối xử tốt với mình như vậy, “Tôi ra tay là được rồi.
“Ngồi đi.” Hoắc Chấp Tiêu như không nghe thấy lời nói của Đinh Dĩ Nam, nắm lấy bắp chân Đinh Dĩ Nam xoa xoa cho cậu.
Kỹ thuật của Hoắc Chấp Tiêu thực sự không ôn nhu, thậm chí còn hơi lộn xộn. Nhưng cậu có thể thấy rằng anh rất cẩn thận, hơi ấm của lòng bàn tay và rượu thuốc nóng hổi là như vậy.
Đinh Dĩ Nam đưa hai tay ra sau, khuỵu gối, hiếm khi được hưởng sự phục vụ của Hoắc Chấp Tiêu.
“Có đau không?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi.
“Không sao đâu.”
Đau thì chắc chắn là đau, nhưng phải nói là đau mà cũng thoải mái.
“Em có thường mặc quần đùi không?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi bắp chân Đinh Dĩ Nam, “Tại sao chân lại trắng như vậy.”
“Công ty không cho phép mặc quần đùi đi làm.” Đinh Dĩ Nam có nề nếp nói.
Hoắc Chấp Tiêu không nói thêm nữa, ánh mắt nhìn theo chân Đinh Dĩ Nam lên đến chỗ vì động tác uốn gối mà lộ ra bắp đùi.
Đinh Dĩ Nam muốn nhắc nhở Hoắc Chấp Tiêu đừng nhìn loạn, nhưng lúc này Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên xoa xoa một điểm đau đớn, lời đến miệng đều biến thành một tiếng “ừm” nhẹ nhàng.
Động tác của Hoắc Chấp Tiêu đột ngột dừng lại, Đinh Dĩ Nam khó chịu cắn môi.
Tiếng “ừm” mà cậu vừa nói như đau đớn lại như thoải mái, giống như âm thanh cậu phát ra khi gọi giường.
“Như vậy được rồi.” Lỗ tai Đinh Dĩ Nam trở nên toả nhiệt, cậu rút bắp chân khỏi tay Hoắc Chấp Tiêu.
“Được rồi.” Hoắc Chấp Tiêu cúi người về phía trước, xoa xoa vai Đinh Dĩ Nam, đặt rượu thuốc lên bàn đầu giường. Anh ngồi thẳng dậy, nhìn Đinh Dĩ Nam và hỏi: “Em có biết bây giờ tôi đang nghĩ gì không?”
Đinh Dĩ Nam mơ hồ cảm thấy được Hoắc Chấp Tiêu sẽ không nghĩ ra cái gì tốt, không khỏi hỏi: “Cái gì?”
“Tôi muốn em.” Hoắc Chấp Tiêu thấp giọng, hướng về Đinh Dĩ Nam, “Có được không?
Không thể.
Đinh Dĩ Nam trong lòng nói.
Cậu nhìn khuôn mặt đang tới gần của Hoắc Chấp Tiêu, cậu vừa muốn từ chối, nhưng Hoắc Chấp Tiêu lại chặn môi cậu lại.
Rất kỳ lạ, cậu và Hoắc Chấp Tiêu chỉ hôn vài lần, thân thể như tạo thành ký ức, đầu lưỡi tự nhiên quấn lấy nhau.
Hoắc Chấp Tiêu cảm nhận được phản ứng của Đinh Dĩ Nam, hoàn toàn buông lỏng tay chân đè cậu xuống giường.
“Chờ đã.” Đinh Dĩ Nam phục hồi tinh thần lại, một bên khϊế͙p͙ sợ phản ứng của chính mình, một bên đẩy lồng ngực của Hoắc Chấp Tiêu ra, “Tôi đau.”
“Tôi sẽ nhẹ nhàng.” Hoắc Chấp Tiêu nói.
“Không phải, không có bao ở đây.”
Ngay khi nói điều đó, Đinh Dĩ Nam cảm thấy có điều gì đó sai sai.
Có bao hay không đâu phải là vấn đề? Vấn đề, điều kiện tiên quyết là cậu phải đồng ý mới được. Bây giờ cậu trực tiếp bỏ qua tiền đề, làm cho cậu dường như đã chấp nhận.
Hoắc Chấp Tiêu đứng lên, cầm lấy điện thoại di động nói: “Tôi sẽ mua.”
“Đừng mà!” Đinh Dĩ Nam nhanh chóng nắm lấy cổ tay của Hoắc Chấp Tiêu khó chịu nói: “Thôi, cứ dùng tay mà giúp nhau đi.”
Xong.
Đinh Dĩ Nam bực bội nghĩ rằng dường như cậu rất khó từ chối Hoắc Chấp Tiêu.