Eo Hoắc Chấp Tiêu tiến vào giữa hai chân Đinh Dĩ Nam, hai cái đầu lưỡi của cả hai quấn quýt đến đồng thời, trình độ linh hoạt cơ hồ không phân cao thấp, cả hai đều quyến rũ ɖu͙ƈ vọng sâu thẳm nhất trong lòng người kia.
Rõ ràng là để giúp đỡ nhau tại chỗ, nhưng lại thực sự giống như màn dạo đầu ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
Tay phải của Hoắc Chấp Tiêu dò vào bắp đùi anh mơ ước đã lâu, mà lúc này Đinh Dĩ Nam đột nhiên nắm lấy cổ tay anh, né tránh nụ hôn của anh rồi nói: “Anh đi rửa tay trước.”
Vừa rồi Hoắc Chấp Tiêu xoa đầu gối Đinh Dĩ Nam, trêи tay phải vẫn còn dấu vết của rượu thuốc. Kỹ thuật của anh lộn xộn và vô tổ chức, không chỉ lòng bàn tay được nhuộm đỏ bằng rượu thuốc, mà còn cả đầu ngón tay.
Nếu cái này gặp tiểu Đinh Đinh, mùi vị đó không biết có vị chua xót như thế nào.
“Tôi dùng tay trái.”
Rõ ràng là Hoắc Chấp Tiêu không muốn bị gián đoạn nữa, thay vào đó, anh dùng tay phải chống xuống giường, tay trái thọc vào qυầи ɭót màu trắng từ dưới chân cậu.
“Vừa rồi tôi không muốn em mặc qυầи ɭót này.” Hoắc Chấp Tiêu vừa ɭϊếʍ môi Đinh Dĩ Nam vừa xoa nắn cặp ʍôиɠ đàn hồi. “Nhưng bây giờ không sao, tôi có thể tự tay cởi ra.”
Hoắc Chấp Tiêu vừa nói vừa cởi qυầи ɭót và quần đùi của Đinh Dĩ Nam, lúc này tiểu Đinh Đinh mới có xu hướng ngẩng đầu lên, Hoắc Chấp Tiêu dùng ngón trỏ trái bấm nhẹ vào đầu nấm của tiểu Đinh Đinh, cong mắt nói: “Đáng yêu thật. “
Ẩn ý của sự dễ thương chẳng khác nào chê nhỏ, chỉ những điều nhỏ mới khiến người ta cảm thấy dễ thương. Đinh Dĩ Nam luôn để tâm đến vấn đề này, nhưng cố tình Hoắc Chấp Tiêu toàn hết chuyện để nói.
“Muốn làm thì làm, ” Đinh Dĩ Nam khẽ cau mày, “Chỗ nào nói nhảm nhiều như vậy.”
“Em không thích nghe?” Hoắc Chấp Tiêu cởi hết chướng ngại vật trêи người hai người, lại đè xuống, ɭϊếʍ hạt đậu nhỏ trêи ngực Đinh Dĩ Nam, nói: “đầu v* của em cũng rất đáng yêu.”
Kɧօáϊ cảm ập đến ngay lập tức, Đinh Dĩ Nam nâng cằm lên và rêи rỉ. Nhưng cậu nhanh chóng thu lại cằm, nhìn Đinh Dĩ Nam nói: “Anh không ngậm miệng lại được sao?”
Đinh Dĩ Nam không thích mập mờ như vậy, cậu thừa nhận vẻ đẹp của Hoắc Chấp Tiêu có chút khó cưỡng, nhưng cậu làm với anh cũng giống như dùng gậy xoa bóp, chỉ là để giải quyết nhu cầu bình thường, không phải để tìm kiếm tâm lý thoải mái.
“Được rồi.” Hoắc Chấp Tiêu đáp lại, sau đó bắt đầu tập trung hút núm иɦũ ɦσα của Đinh Dĩ Nam.
Hạt đậu nhỏ màu hồng bị ngậm nhanh chóng trở nên sưng đỏ, Tiểu Đinh Đinh vừa nãy nửa cứng nửa mềm cũng trở nên cứng ngắc như cột đá.
“Hoắc Chấp Tiêu.” Đinh Dĩ Nam không nhịn được kêu lên, “Tay của anh đâu?
Vì họ đang giúp đỡ nhau, vậy khẳng định cả hai bên phải sảng kɧօáϊ. Đinh Dĩ Nam không phải là một con sói mắt trắng chỉ biết hưởng thụ, cậu cũng đang xoa bóp bộ phận sinh ɖu͙ƈ của Hoắc Chấp Tiêu. Nhưng điều kỳ lạ là Hoắc Chấp Tiêu ngoài miệng chỉ ɭϊếʍ đầu v* cậu, nhưng tay lại không hề động đậy.
“Em có muốn tôi chạm vào em không?” Hoắc Chấp Tiêu nhướng mắt hỏi.
Một câu hỏi rất phổ biến, Đinh Dĩ Nam nhìn vào mắt của Hoắc Chấp Tiêu và đọc được những ý nghĩa khác không thể giải thích được.
Hoắc Chấp Tiêu muốn lời nói.
Nếu không nói, vậy thì không chạm vào.
Đinh Dĩ Nam cảm thấy rất lạ, đối với ánh mắt Hoắc Chấp Tiêu không có gì không ổn, nhưng cậu cũng có thể đoán được Hoắc Chấp Tiêu đang nghĩ gì.
“Nếu anh không chạm vào, tôi cũng sẽ không chạm vào.” Đinh Dĩ Nam bình tĩnh nói.
Khi làʍ ȶìиɦ, Đinh Dĩ Nam đã quen với việc chủ động. Nín thì nín chứ, ai sợ ai.
Giữa hai người có một sự hiểu biết ngầm như vậy, Hoắc Chấp Tiêu hiểu Đinh Dĩ Nam muốn phân cao thấp, anh bắt đầu hôn lên dái tai, cổ và ngực của Đinh Dĩ Nam, cuối cùng đến phần rốn và bụng dưới.
Đinh Dĩ Nam có thể cảm thấy cằm của Hoắc Chấp Tiêu thậm chí chạm vào đầu Tiểu Đinh Đinh. Cậu nhất thời ảo não, tưởng rằng Hoắc Chấp Tiêu sẽ cho cậu một ngụm.
Khi nghĩ đến điều này, thần kinh của cậu đã lên đến đỉnh điểm, tiểu Đinh Đinh như muốn vỡ tung.
Hãy để sếp khẩu giao cho mình, đây có lẽ là đỉnh cao trong sự nghiệp của bạn đúng không?
Tuy nhiên, Hoắc Chấp Tiêu không làm cho cậu tiện nghi như vậy mà dừng đà đi xuống, xoay người hôn lên eo cậu.
Chênh lệch to lớn khiến trái tim Đinh Dĩ Nam ngứa ngáy, nếu không phải vì mắt cá chân không thuận tiện, cậu cũng có thể đè Hoắc Chấp Tiêu xuống giường mà ɭϊếʍ láp khắp người.
Nhưng thực tế là cậu thực sự không thể cạnh tranh với Hoắc Chấp Tiêu vì sự bất tiện của mình.
Hoắc Chấp Tiêu cười khúc khích, dùng tay trái vuốt ve tiểu Đinh Đinh lên, cắn vào dái tai của Đinh Dĩ Nam và nói, “Em có thích tôi chạm vào em không?”
“Ừm.”
Đinh Dĩ Nam không phải là người đạo đức giả, vì cậu đã đầu hàng rồi, tốt hơn hết nên hào phóng hợp tác với Hoắc Chấp Tiêu. Dù sao cậu cũng đã đạt được điểm này rồi, nếu cậu không vui thì cũng chẳng đáng là bao.
“Em có biết tôi muốn ch!ch em đến mức nào không?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi.
“Tôi biết.” Đinh Dĩ Nam nước đổ đầu vịt.
“Muốn làm em khóc.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Khóc nói: anh trai, em không muốn.”
Đinh Dĩ Nam nhướng mày và nói, “Điều đó sợ có chút khó.”
Hoắc Chấp Tiêu không thích câu trả lời này, lại cắn chặt môi Đinh Dĩ Nam.
Đinh Dĩ Nam đột nhiên thấy rằng cậu có phần thích hôn Hoắc Chấp Tiêu. Đó là một thú vui thuần túy. Giống đánh thái cực ăn ý ngươi tới ta đi, không phải đột nhiên đấu đá lung tung khiến người không ứng phó kịp.
Cảm giác thân dưới càng ngày càng tốt, Đinh Dĩ Nam vui vẻ kéo thắt lưng của Hoắc Chí Tường với cái chân không bị thương.
Lỗ nhỏ đang đóng chặt lộ ra ánh sáng do động tác của cậu, Hoắc Chấp Tiêu tự nhiên đưa một ngón tay vào.
Tiền hậu giáp kϊƈɦ cảm giác đương nhiên càng thoải mái hơn, Đinh Dĩ Nam không từ chối ngón tay của Hoắc Chấp Tiêu đang xâm nhập hậu đình của mình. Nhưng mà, vào lúc này, trong đầu cậu lóe lên một tia sáng trắng.
Tay trái của Hoắc Chấp Tiêu đang chơi với tiểu Đinh Đinh, ngón tay cắm vào hậu đình của cậu là …
“Hoắc Chấp Tiêu!” Đinh Dĩ Nam siết chặt cơ vòng nhanh chóng kẹp chặt các ngón tay của Hoắc Chấp Tiêu, “Trêи tay của anh có rượu thuốc!”
“Ư …” Hoắc Chấp Tiêu hiển nhiên cũng nhận ra điều này, rút
ngón tay ra khỏi tiểu huyệt của Đinh Dĩ Nam, xấu hổ nói: “Tôi đưa em đi rửa.”
Hoắc Chấp Tiêu đưa Đinh Dĩ Nam vào phòng tắm, muốn giúp cậu dọn dẹp hậu đình, nhưng Đinh Dĩ Nam không ngừng đuổi Hoắc Chấp Tiêu ra ngoài.
Vừa rồi cậu đã yêu cầu Hoắc Chấp Tiêu rửa tay, người này không nghe lời, kết quả làm nửa ngày, người chịu thiệt lại là cậu.
Đinh Dĩ Nam nổi nóng mà dựa vào bồn rửa tay, từ vòi nước xả nước thanh tẩy cái ʍôиɠ.
Lúc đầu, nước lạnh sẽ bù lại cảm giác do rượu thuốc mang lại, nhưng theo thời gian, nước lạnh không còn tác dụng nữa, cảm giác nóng và mát đến truyền từ hoa cúc.
Đinh Dĩ Nam càng nghĩ càng tức giận, thậm chí còn muốn chửi bới một chút.
Bởi vì rượu thuốc này, nó thực sự làm hậu môn hơi cay.
“Còn tiếp tục không?”
Hoắc Chấp Tiêu ôm Đinh Dĩ Nam trở lại giường, không chủ động đè xuống, cho thấy anh vẫn có phần áy náy.
Đinh Dĩ Nam không trả lời, cậu nhặt qυầи ɭót của mình lên và mặc vào, cho thấy ý của cậu.
Đinh Dĩ Nam vô tư đắp chăn bông và nghịch điện thoại mà không coi ai ra gì.
“Đinh trợ.” Hoắc Chấp Tiêu hạ giọng, trong giọng điệu có chút nịnh nọt, nhưng Đinh Dĩ Nam không muốn để ý đến thủ phạm khiến mình “cay mắt” chút nào.
“Lần sau tôi sẽ cẩn thận.” Hoắc Chấp Tiêu lại nói.
Đinh Dĩ Nam khịt mũi trong lòng, thầm nghĩ anh còn muốn lần nữa sao?
Hoắc Chấp Tiêu có lẽ ra phải hiểu được vẻ mặt của cậu, nói: “Em cũng có thể cảm giác được thân thể của chúng ta rất hợp nhau.”
Đó là một vấn đề khác.
“Lần này tình huống đặc biệt, lần sau sẽ không tái diễn.”
Điều đó thật khó nói.
“Em phải tin, tôi không cố ý.”
Không phải cố tình đã đem tôi như thế này, nếu cố tình làm vậy thì còn định làm gì nữa?
“Đinh trợ.” Hoắc Chấp Tiêu gọi lại, giọng điệu có chút áy náy, “Đừng tức giận, được không?
Hoắc Chấp Tiêu hiển nhiên không giỏi dỗ người, đến lúc này mới có thể thở dài một hơi, có thể thấy được sự thiếu hiểu biết của fn thực sự khiến anh rất khó chịu.
Đinh Dĩ Nam vẫn không muốn để ý đến Hoắc Chấp Tiêu, bất động nhìn điện thoại trong tay.
Hoắc Chấp Tiêu xoa phần tóc gãy trêи trán, đau đầu trở về giường. Sau một lúc, anh cầm máy tính và nói với Đinh Dĩ Nam: “Đinh trợ, em giúp tôi xem một chút cái này thiết kế thế nào?”
Đây là một chiến lược tốt, đem đề tài kéo đến trong công tác. Nếu như đổi thành lúc thường, có lẽ Đinh Dĩ Nam sẽ nhịn được lửa giận trong lòng mà nói chuyện công việc với Hoắc Chấp Tiêu.
Nhưng vấn đề là chủ đề này quá mất tự nhiên, Đinh Dĩ Nam không phải là nhà thiết kế chuyên nghiệp, làm sao có thể cùng Hoắc Chấp Tiêu xem bản thiết kế?
Đinh Dĩ Nam vẫn không động đậy, giả vờ như không nghe thấy lời nói của Hoắc Chấp Tiêu.
Một lúc sau, Hoắc Chí Tường thở ra một hơi, như bỏ qua việc dỗ dành Đinh Dĩ Nam.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, Đinh Dĩ Nam lơ đễnh lướt qua phần mềm mạng xã hội của mình. Nơi riêng tư của cậu vẫn còn cảm thấy nóng, khiến cậu không có tâm tư muốn làm gì, trong đầu tràn đầy oán hận đối với Hoắc Chấp Tiêu.
Về phần Hoắc Chấp Tiêu ở bên không biết mình đang làm gì, ngón tay không ngừng trượt trêи màn hình điện thoại.
Một lúc sau, điện thoại di động của Đinh Dĩ Nam rung lên, trêи đầu màn hình hiện lên một tin nhắn WeChat, đó là một bức ảnh do Hoắc Chấp Tiêu gửi đến.
Cậu không kìm được sự tò mò, bấm vào xem và xem, bức ảnh chụp 300 tuổi đang nằm trêи mặt đất, bên cạnh có ba ký tự to: Tôi sai rồi.
Hoắc Chấp Tiêu hẳn là phải chụp rất nhiều ảnh và quay video về 300 tuổi, sau đó, anh gửi một gif, đó là 300 tuổi vẫy đuôi với dòng chữ “Đừng tức giận” trêи đầu của nó.
Hình ảnh 300 năm tuổi trùng lặp một cách khó hiểu với Hoắc Chấp Tiêu, Đinh Dĩ Nam dường như đã nhìn thấy một con chó lớn với cái đuôi quẫy quẫy. Trong lòng cậu muốn cười một chút, nhưng gương mặt vẫn căng thẳng, không lộ ra một chút khuyết điểm nào.
Lúc này, Hoắc Chấp Tiêu đã gửi một đoạn video. 300 tuổi bị chặn bên ngoài hàng rào, có ‘bánh’ của nó ở trong hàng rào. Nó háo hức đưa bàn chân của mình ra rất muốn ăn ‘bánh’ của mình .(che mặt)
Lần này Đinh Dĩ Nam không thể kéo dài được nữa và cười nhẹ.
Hoắc Chấp Tiêu đặt điện thoại xuống, quay đầu lại, nhìn Đinh Dĩ Nam hỏi: “Em không tức giận nữa sao?”
Đinh Dĩ Nam dập tắt nụ cười, hỏi Hoắc Chí Tường: “Anh có biết cái ʍôиɠ của tôi bây giờ nóng như thế nào không?”
“Xin lỗi.” Hoắc Chấp Tiêu dừng lại, “Nhưng cái ʍôиɠ của em rất cay.”
Cay hay không cay, đã đến lúc này rồi Hoắc Chấp Tiêu vẫn chưa nghiêm túc. Nhưng anh dường như cũng nhận ra rằng nó đã lỗi thời, nhanh chóng nói thêm: “Tôi đùa thôi.”
Đinh Dĩ Nam thở ra một hơi không chút lưu tình đặt điện thoại xuống không có biểu cảm gì, Hoắc Chấp Tiêu không nên rõ ý của cậu, ngập ngừng hỏi: “Đinh trợ, em không tức giận nữa đúng không?”
Đinh Dĩ Nam không có trực tiếp trả lời, cậu trùm chăn bông, quay lưng lại, nhàn nhạt đáp: “Ngủ ngon.”
300 tuổi: Tôi đã trả giá quá nhiều cho cái gia đình này.