Công Tố Viên Của Tôi

Chương 65: Chương 65




Được thôi.
Sơ Nhất lạnh lùng xoay người, từ bỏ ý định ban đầu.
Được rồi, được rồi, cô không thèm hầu hạ nữa.
Kiều An Sâm bước ra khỏi phòng tắm, Sơ Nhất nằm ở trên giường nghịch điện thoại, nghe thấy tiếng động, cô lười biếng ngước mắt nhìn anh một cái rồi bình tĩnh thu hồi ánh mắt, tiếp tục nghịch điện thoạii.
Kiều An Sâm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh vẫn quen với một Sơ Nhất như vậy hơn.
"Anh tắm xong rồi hả?" Cô thuận miệng hỏi, Kiều An Sâm gật đầu.
"Xong rồi, em tắm đi."
Nghe vậy, Sơ Nhất tắt điện thoại, đứng dậy đi vào phòng tắm, vừa xuống giường chợt nhớ tới cái gì đó, cô quay lại hỏi anh: "Đúng rồi, quần áo em phơi ngoài ban công vẫn chưa lấy vào, anh ra lấy quần áo mang vào gấp gọn rồi cất vào tủ đi."
"Hôm nay em nấu cơm, rửa bát, lau nhà rồi, anh làm việc này chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?"
Kiều An Sâm cầm sách, vén chăn, đang chuẩn bị tận hưởng thời gian nghỉ ngơi buổi tối: "..."
"Không có gì." Anh thả tay, đặt sách xuống, ngượng ngùng đáp.
Mấy ngày sau, kết quả bốc thăm trúng thưởng trên Weibo của Sơ Nhất được công bố, sau khi liên lạc với người hâm mộ, được đối phương cho địa chỉ nhà, Sơ Nhất ở nhà đóng gói gửi chuyển phát nhanh.
Phần của Tiểu Cao cô cũng đã gửi cho cô ấy, lúc Sơ Nhất hỏi địa chỉ nhà Tiểu cao, đối phương hận không thể xuyên qua màn hình điên cuồng hôn cô.
Dưới đây là nguyên văn lời nói của Tiểu Cao.
"A a a, mình đúng là có phúc ba đời mới có một người bạn như cậu!!!"
"Đây là lần đầu tiên gỗ mục được hưởng đãi ngộ như vậy."
"Hận không thể lao qua màn hình để hôn cậu!!!!"
Bởi vì ảnh Sơ Nhất xin ký tên cho Tiểu Cao có ghi tên của cô ấy, còn có dòng chữ do chính tay Qúy Mộc Bạch viết tặng.
"Chúc thiếu nữ Tiểu Cao ngày càng xinh đẹp, linh cảm như suối, bán được nhiều sách"
Qúy Mộc Bạch.
Đằng sau còn vẽ một trái tim nhỏ.
Sơ Nhất chụp ảnh gửi cho cô ấy xem, Tiểu Cao hào hứng hét lên, Sơ Nhất hỏi cô ấy có muốn đích thân tới đoàn làm phim không, Tiểu Cao còn đang phấn khởi nháy mắt đã ỉu xìu.
"Hờ hờ...!hay là thôi đi, mình cảm thấy hơi hồi hộp với xấu hổ."
"...!Cậu mà cũng biết ngượng á?" Sơ Nhất hỏi, Tiểu Cao không phục phản bác.
"Mình thì làm sao, da mặt mình mỏng lắm, đừng vì mình đẹp mà quên mất điều này."
"...!Rồi rồi."
Sơ Nhất gửi tất cả bưu kiện đi mới nhớ tới Trình Lật, tuy cô ấy không đu idol, nhưng Sơ Nhất vẫn xin ký tên giúp cô ấy, dù sao thì cô ấy rất thích những anh chàng đẹp trai...
Ngẫm lại mới nhớ, lâu rồi hai người không gặp nhau rồi, bây giờ Trình Lật đang quấn lấy giáo sư đại học, không thèm đếm xỉa gì đến cô.
Như vậy cũng tốt, xem ra cô ấy đã thoát ra khỏi cái bóng của tên cặn bã kia rồi.
Cả hai hẹn gặp ở một quán cà phê chưa từng lui tới, Sơ Nhất kiểm tra thì thấy cách nhà hai người khá xa.

Cô nghi ngờ hỏi: "Tại sao lại hẹn nhau ở đó? Cà phê ở đó ngon hả?"
"Không." Trình Lật ngắn gọn đáp.
"Vì trường của Qúy Phồn Ninh ở gần đây nên mình phải đợi anh ấy xuống lớp."
"..."
Qúy Phồn Ninh chính là giáo sư đại học Trình Lật đang đeo bám hơn một tháng nay, dùng đủ mọi thủ đoạn, kết quả người ta vẫn chẳng mảy may, người cũng như tên, vừa nghe đã biết là một bông hoa kiêu ngạo không nhúng chàm.
Sơ Nhất nhún vai, trong lòng đột nhiên có cảm giác Trình Lật đang dốc hết sức bôi nhọ người ta.
Phong cách của quán cà phê này khá đẹp mắt, chắc đa phần khách tới đều là sinh viên, nên tiết kiệm chi phí hết sức có thể, các bố trí đơn giản, tươi mới và hiện đại, ghế sofa bằng vải lanh màu xanh lá cây nhạt kết hợp với bàn gỗ trông rất thoải mái.
Sáng nay Sơ Nhất ăn muộn nên không ăn trưa, cô gọi hai chiếc bánh ngọt và một tách cappuccino, đang chuẩn bị thưởng thức thì cánh cửa trước mặt bị đẩy ra, một cô gái xinh đẹp rạng rỡ bước vào.
Trình Lật vẫn không thay đổi gì, nếu có sự khác biệt thì có lẽ là lớp trang điểm trên gương mặt cô ấy rực rỡ và kỹ càng hơn, váy trên người cũng ngắn đi vài centi.
Đôi chân, bộ ngực và vòng eo kia.
Sơ Nhất nuốt nước miếng.
"Nhìn gì đấy?" Trình Lật thoải mái ngồi đối diện cô, vươn tay vén mái tóc xoăn dài của mình, nhướng mắt, sự ngả ngớn trong ánh mắt mang theo sự gợi cảm không thể diễn tả.
Sơ Nhất vội vàng cúi đầu múc một miếng bánh tiramisu, úp mở nói.
"Cậu gợi cảm hơn trước rồi."
"Muốn khen mình đẹp cứ nói thẳng." Trình Lật hiểu ý của cô, đắc ý nói.
"Có thể do sức mạnh của tình yêu chăng?"
"Cậu còn chưa theo đuổi được người ta, yêu đương gì chứ?" Sơ Nhất nhịn không được tạt thẳng gáo nước lạnh, Trình Lật a một tiếng, tự tin nói.
"Chuyện sớm muộn thôi."
"..." Sơ Nhất biết người này từ nhỏ đến lớn chưa từng thất bại trong chuyện tình cảm, chỉ có cô ấy gai mắt người khác, chứ không có chuyện người khác chướng mắt cô.
Cô ấy quá lười nói về chủ đề này, dù sao bắt đầu một mối quan hệ cũng chỉ là bước đầu tiên, không hiểu sao đường tình cảm của Trình Lật rất nhấp nhô, từ khi quen cô ấy đến nay, không biết cô ấy thay đổi bao nhiêu người bạn trai rồi.
"Mình mới tới thăm đoàn làm phim, có xin chữ ký giúp cậu." Sơ Nhất lấy bức ảnh trong túi ra đưa cho cô, Trình Lật nhận lấy, nhìn vào chữ ký trên đó rồi mỉm cười.
"Chúc Lật Tử sớm tìm được tình yêu đích thực, hạnh phúc mỹ mãn, vui vẻ cả đời - Qúy Mộc Bạch."
"Đây là cái gì, cái này mà người ta cũng đồng ý ghi cho cậu á? Câu từ quê mùa hết sức." Trình Lật cười khinh bỉ hỏi, Sơ Nhất nhớ lại cái lắc đầu bất lực lúc ấy của Qúy Mộc Bạch thì mím môi.
"Không lấy thì trả mình." Cô muốn giật lại, nhưng Trình Lật nhanh chóng đặt bức ảnh có chữ ký đặt lên ngực, cảnh giác nhìn cô.
"Cho rồi nào có đạo lý đòi lại, với lại trên ảnh ghi tên mình, cậu lấy lại làm gì."
Trình Lật nói xong bèn nhìn lại nét chữ trên đó, nói: "Úi chà, chữ của Qúy Mộc Bạch khá đẹp, nhưng vẫn kém hơn giáo sư nhà mình một chút, có điều, hai câu này hay lắm, tuy quê một cục, nhưng chất phác chân thành, rất thích hợp với mình ở giai đoạn này.

"
"..." Sơ Nhất không muốn để ý đến Trình Lật nữa, cô biến cơn bi phẫn thành sự thèm ăn, mở to miệng ăn miếng bánh trước mặt, lúc gần ăn hết thì thấy ánh mắt Trình Lật nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Sơ Nhất thuận theo tầm mắt cô ấy nhìn sáng thì thấy một đôi nam nữ đang ngồi bên cửa sổ, cách họ khoảng bốn năm bàn.
Tướng mạo xuất chúng, trông rất xứng đôi, đặc biệt là người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh nhạt kết hợp với chiếc cardigan, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt đen láy, khung lông mày lạnh lùng khiến người ta không khỏi suy nghĩ đến bốn từ: Đóa hoa lạnh lùng.

Hả? Đóa hoa lạnh lùng
Sơ Nhất quan sát nét mặt của Trình Lật, đầu lập tức nhảy số, đại khái cũng đoán được thân phận của người nọ.
Cô chưa kịp nói thì người phụ nữ trước mặt đã đẩy ghế bước về phía đó, Sơ Nhất vội vàng đứng dậy, nuốt miếng bánh trong miệng xuống, lo lắng siết chặt túi xách trong tay, đề phòng đuổi theo.
Ngộ nhỡ Trình Lật nổi điên lao vào đánh nhau, cô phải lập tức mang người chạy trốn.
Ài.
Sơ Nhất cũng rất mệt mỏi.
Cảnh tượng này, cô đi theo Trình Lật mãi cũng quen tay rồi, bởi vậy, vụ ẩu đả với kẻ thứ ba lần trước, hiệu quả chiến đấu mới bằng hai người cộng lại.
"Qúy Phồn Ninh." Sơ Nhất nghe thấy Trình Lật lạnh lùng gọi tên người đàn ông kia.

Quả nhiên cô đã đoán đúng.
"Anh làm gì ở đây? Cô ta là ai?" Trình Lật hỏi thẳng, giọng điệu sắc bén.
Sơ Nhất nhắm hai mắt, bóp trán.
Người đàn ông ngồi đó không hề tỏ ra hoảng hốt, anh ta lặng lẽ nhìn Trình Lật, cho đến khi chính cô ấy bị nhìn đến nỗi chột dạ.
"Ngại quá, tôi có chút việc riêng phải giải quyết." Qúy Phồn Ninh lịch sự gật đầu nói với người phụ nữ đối diện, sau đó đứng dậy, nhàn nhạt liếc nhìn Trình Lật.
"Em đi theo tôi."
Sơ Nhất nhìn Trình Lật vừa rồi còn giống như gà chọi nay lại như gà bị vặt trụi lông, mặc dù không cam lòng vẫn ngoan ngoãn đi theo anh ra ngoài thì há hốc miệng, ngơ ngác nhìn bóng lưng hai người biến mất ở cửa ra vào.
Ôi chúa ơi.
Hóa ra trên đời này vẫn có người có thể trị được Trình Lật.
Tráng sĩ, anh hùng!
Khoảng năm sáu phút sau, hai người quay lại, Trình Lật đỏ mặt, ngồi đối diện với Sơ Nhất, không nói lời nào.
"Này?" Sơ Nhất khua tay, người nọ đang đắm chìm trong cảm xúc của chính mình bỗng tỉnh táo lại, thở dài nhìn Sơ Nhất.
"Hai người vừa đi đâu gì vậy? Sao dáng vẻ cậu lúc này giống như bị tình yêu tưới ướt vậy?" Sơ Nhất nghi ngờ nhìn cô, Trình Lật liếc mắt, khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
"Không có gì." Cô cầm thìa sắt khuấy ly cà phê trước mặt, tùy ý trả lời, nhưng ánh mắt khóe miệng không giấu được vui vẻ.
Sơ Nhất: "..." Vậy mà lại có ngày cô có thể được chứng kiến vẻ mặt như mới biết yêu của Trình Lật.
Có vẻ như Qúy Phồn Ninh này thật sự không đơn giản.
"Cậu xong đời rồi." Sơ Nhất nghiêm túc đánh giá, Trình đặt một tay lên má, trìu mến nhìn chằm chằm bóng dáng Qúy Phồn Ninh cách đó không xa.
"Mình xong đời từ lâu rồi."
"Lần đầu tiên thấy anh ấy mình đã biết mình xong đời rồi."
"..."
Sau khi gặp mặt Trình Lật quay về, Sơ Nhất sợ mất hồn mất vía, một mặt cô thực sự lo lắng cho bạn của mình, mặt khác, cô lại rất xúc động.

Tình yêu quả giống một ly rượu, ai uống vào cũng say.
Buổi tối trước khi đi ngủ là khoảng thời gian hai vợ chồng tán gẫu, Sơ Nhất không nhịn được vội kể cho Kiều An Sâm nghe.
"Trình Lật thật sự rất thích vị giáo sư kia, người ta mới nói một câu, nó đã nghe cun cút nghe theo, trước kia nó là đứa không ai trị được!"
"Chà, vị giáo sư đó là người thế nào?" Kiều An Sâm thuận miệng hỏi, lật lật cuốn sách trên tay, không rời mắt khỏi nó.
"Tướng mạo rất thu hút người khác, hơn nữa còn là thành phần trí thức nghiêm túc, vì vậy em không biết tính cách của anh ta như thế nào."
"Vậy thì tốt, hợp với Trình Lật." Nghe Kiều An Sâm đột nhiên nói như vậy, Sơ Nhất ngạc nhiên nhìn anh.
"Ồ, sao anh lại nói như vậy?"
"Một người đứng đắn một người không, chẳng phải là sự kết hợp hoàn hảo sao?" Kiều An Sâm nghiêng đầu trả lời, biểu cảm của anh cũng rất nghiêm túc.

Sơ Nhất phì cười, hào hứng hỏi anh.
"Vậy anh cảm thấy chúng ta có hợp không?"
"Đương nhiên là hợp rồi." Kiều An Sâm không hề do dự nói, Sơ Nhất tò mò hỏi.
"Hợp ở điểm nào?"
Kiều An Sâm cất cuốn sách trên tay, kéo chăn nằm xuống, chuẩn bị đi ngủ, anh liếc nhìn Sơ Nhất, nhấn mạnh.
"Điểm nào cũng hợp."
Vừa nghe đã biết trả lời lấy lệ, Sơ Nhất không hài lòng bĩu môi, nhìn anh tắt đèn, cô không chịu từ bỏ lắc lắc cánh tay anh, quấn chặt không buôn.
"Không được, nào có ai giống anh, nói chẳng khác gì chưa nói..."
"Anh nói mau, chúng ta hợp nhau chỗ nào hả?"
Kiều An Sâm bị cô lắc đến đau đầu, anh vòng tay qua vai cô, ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lên đầu cô, thái độ dịu dàng và kiên nhẫn hiếm có.
"Anh thích em, nên chỗ nào cũng thấy hợp."
Không khí hoàn toàn yên tĩnh.
Khuôn mặt Sơ Nhất bị kẹt trước ngực anh, yên tĩnh như gà.
Trái tim trong ồng ngực đập thình thịch, thình thịch, mạnh đến mức đinh tai nhức óc.
Sơ Nhất cảm thấy mình cũng say bởi ly rượu tình yêu mất rồi.
Năm cũ qua, năm mới đến.
Lại một năm nữa trôi qua.
Nhớ lại năm ngoái, lúc ấy cô và Kiều An Sâm vẫn còn khách sáo với nhau, Sơ Nhất đầy bụng oán hận với anh, nhưng lại thường mềm lòng vì một số chuyện vặt vãnh.
Ví dụ như trong đêm tuyết hôm đó, Kiều An Sâm cõng cô về, sườn mặt hết sức tập trung, cảnh tượng này đã khắc sâu trong tâm trí Sơ Nhất.
Đó là lần đầu tiên cô ý thức được một điều, cho dù Kiều An Sâm không đủ tiêu chuẩn theo quan điểm của cô, thì luồng sáng ẩn chứa trong con người anh vẫn thu hút cô.
Mà điểm này đã được chứng minh bởi vô số lần sau đó.
Bọn họ đón giao thừa ở nhà cha mẹ Kiều An Sâm, cho dù ẩn ý hay công khai cũng không thể tránh khỏi chuyện sinh con, Sơ Nhất thản nhiên ngồi đó lắng nghe, vẫn la Kiều An Sâm lên tiếng cắt đứt lời nói thao thao bất tuyệt của bố Kiều.
"Bố, con hơi mệt, con xin phép đi nghỉ trước." Anh đứng dậy, sau đó nhìn Sơ Nhất, vẻ mặt không cần nói cũng tự hiểu.
"Con đi đi, bố mẹ tâm sự với Sơ Nhất." Bố Kiều xua tay, Kiều An Sâm nhìn ông, mím môi, nghiêm túc nói.
"Không được, không có cô ấy con ngủ không được."
Sơ Nhất: "..."
Bố mẹ Kiều: "..."

"Được rồi, được rồi, hai đứa đi nghỉ ngơi đi." Bố Kiều bất lực lắc đầu, Điền Uyển trừng mắt nhìn Kiều An Sâm, Sơ Nhất kéo ghế, lễ phép nói với bọn họ.
"Bố mẹ, con đi nghỉ trước."
Bây giờ mới bảy rưỡi, tuy mùa đông trời tối sớm, nhưng lúc này mà đi ngủ cũng hơi sớm một xíu.
Hai người ở trong phòng, một người nghịch ipad, một người tìm tòi đống sách trong tủ.
"Anh không định nghỉ ngơi hả?" Sơ Nhất cố ý hỏi, cô nằm lì trên giường xem phim, hai chân khẽ đong đưa.
"Em nói xem?" Kiều An Sâm lật quyển sách ố vàng trong tay, không biết đang tra cái gì, tùy ý đáp lại cô, Sơ Nhất thức thời ngậm miệng.
Sau khi xem xong hai tập phim, Sơ Nhất cảm thấy hơi khát nước, hương vị của mấy món ăn hôm nay hơi đậm đà.
Cô lăn ra khỏi giường đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài uống nước.
Vừa mở cửa bước vào phòng khách đã nghe thấy tiếng nói chuyện từ ghế sô pha, bố Kiều và Điền Uyển đang quay lưng lại với cô trò chuyện.
"Ài, con trai của chúng ta bị ăn sạch rồi, nhìn con dâu tốt em chọn kìa." Bố Kiều giống như đang phàn nàn, Điền Uyển hừ một tiếng.
"Gì mà em chọn, không phải con anh tự chọn sao, ai có thể ép được nó."
"Hơn nữa, nếu không có Sơ Nhất, đừng nói là cháu, ngay cả con dâu cũng không biết đang ở đâu kìa."
"Con trai anh ở đó mà sống cô độc một mình suốt đời đi!"
"Xùy, em nói gì vậy? Có người làm mẹ như em không hả?" Bố Kiều đẩy cặp kính trên mặt, càng lúc càng nghiêm túc, Điền Uyển cũng hơi tức giận.
"Em làm sao? Em thấy anh suốt ngày giục người ta sinh con, Kiều An Sâm còn không lên tiếng, anh gấp cái gì?"
"Chuyện này không phải em nói với anh trước sao, nếu không anh làm gì có ý nghĩ này? Không ngờ em lại chọn đóng vai người tốt, để vai người xấu lại cho anh!"
Điền Uyển đuối lý, một lúc sau mới khó chịu nói: "Lúc ấy em không nghĩ Sơ Nhất lại bài xích như vậy, con bé không muốn chúng ta cũng không thể ép được, cứ thuận theo tự nhiên đi."
Nói xong, bà vỗ vào vai bố Kiều một cái, giảng dạy: "Anh cũng đừng treo hai từ sinh con bên miệng suốt ngày nữa, không thì lần sau bọn nhỏ không đến nữa đâu."
"Biết rồi, biết rồi!" Bố Kiều sốt ruột đáp lại.
Sơ Nhất đứng ở nơi đó hai giây, sau đó bước nhẹ về phòng.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Kiều An Sâm ngẩng đầu nhìn cô, lơ đãng hỏi: "Không phải muốn uống nước sao? Sao đi nhanh vậy?"
"Em không uống nữa." Sơ Nhất chán nản nằm ở trên giường, chui vào chăn bông, nằm trong đó thật lâu không chui ra.
Kiều An Sâm mãi không nghe thấy động tĩnh gì, anh tò mò nhìn sang, chăn bông phồng lên như một ngọn đồi nhỏ.
Anh bước đến bên giường, kéo chăn bông ra.
"Em sao vậy?"
Gương mặt Sơ Nhất lộ ra, ánh sáng trắng trên đỉnh đầu rất chói mắt, hốc mắt hơi cay cay, cô bĩnh tĩnh nhìn Kiều An Sâm, đột nhiên vươn tay ôm lấy anh.
"Em không sao mà." Sơ Nhất lưu luyến cọ vào cổ anh, lí nhí nói.
"Chắc dì cả sắp đến nên hơi nhạy cảm thôi."
"Nhưng mà..." Hai người yên lặng ôm lấy nhau, bầu không khí quyến luyến lại dịu dàng, Kiều An Sâm suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói.
"Không phải tuần trước vừa hết sao?"
"..." Sơ Nhất lập tức buông anh ra, cơn buồn bực tan biến, mặt không biểu cảm ngồi dậy.
"Ờ."
"Coi như em chưa nói gì."
"Quên nó đi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.