Phòng bếp rộng lớn sau tiếng thét của cô bỗng trở nên im lặng. Sơ Nhất và Kiều An Sâm nhìn nhau, cô nhìn anh với ánh mắt căng thẳng, đột nhiên giật mình một cái.
Những câu như "Ôm, hôn và nâng lên cao" hay "Ngồi lên, chính mình động", rõ ràng đều là những chi tiết từ tranh vẽ của cô!
Đó chính là cách tương tác giữa các nhân vật chính trong tranh của cô!
Sau hai năm, vì thời gian đã lâu, cô không còn nhớ rõ từng chi tiết, nhưng giờ mọi thứ liên kết lại với những điều kỳ lạ trong mấy ngày qua với Kiều An Sâm, tất cả đều thông suốt.
"Vậy là, anh đã đọc truyện tranh của em!!!" Sơ Nhất nhìn Kiều An Sâm, ôm lấy ngực, không thở nổi, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Kiều An Sâm thấy cô ôm ngực và thở dốc thì tránh ánh mắt cô, anh vò tóc, lí nhí nói.
"Ừ thì... chỉ xem một chút..."
"Một chút là bao nhiêu?" Lúc này Sơ Nhất rất cảnh giác, cô nghe thấy từng hơi thở của anh, huống chi là câu nói, dù anh có nói nhỏ cỡ nào, cô cũng có thể nghe rõ!
"Chỉ... " Kiều An Sâm liếc nhìn cô, do dự giơ ba ngón tay, rồi lại giảm xuống còn hai ngón trước ánh mắt uy hiếp của cô.
"Chỉ hai bộ! Thật đấy!" Anh đảm bảo, nhưng Sơ Nhất hoàn toàn không cảm thấy yên tâm, cô hít sâu, tiếp tục chỉ tay vào anh.
"Hai bộ nào? Nói đi!"
Kiều An Sâm không còn đường lùi, dựa lưng vào bàn bếp, rụt cổ, nuốt nước bọt.
Anh liệt kê hai bộ truyện tranh của cô, những bộ truyện tranh dành cho nam giới mà cô vẽ. Khi cô vừa thở phào, thì ngay lập tức nhớ ra.
"Không đúng! Anh có xem những bộ khác nữa không!" Nếu không, làm sao anh biết được những câu nói đó!
"Xem thêm một bộ nữa..." Kiều An Sâm nói, liệt kê thêm một bộ truyện tranh cho nam giới khác.
Sơ Nhất nghiêm mặt tiếp tục thẩm vấn: "Còn gì nữa không?"
"Còn... còn những bộ khác cũng có lướt qua... không xem nhiều." Kiều An Sâm thừa nhận.
Anh vốn chỉ xem cho vui, nhưng không ngờ lại mê mẩn không thể dừng lại. Trước đây anh thấy bạn học xem truyện tranh, nhưng lúc đó anh chỉ tập trung vào việc học, hoàn toàn không có hứng thú.
Cho đến gần đây....
Tối đó Sơ Nhất lỡ miệng, anh đã tìm kiếm nguyên tác của bộ phim đó, từ đó tìm được bút danh của Sơ Nhất, rồi xem danh sách tác phẩm của cô.
Kiều An Sâm mới nhận ra truyện tranh lại hay đến vậy, đến nỗi anh thức trắng đêm để đọc xong bộ truyện đó.
Anh vẫn nhớ cảnh nhân vật kiếm sĩ chết, nỗi buồn trong lòng anh không tan, cả người mệt mỏi dựa vào ghế, nhìn ra bầu trời lúc năm giờ sáng ngoài cửa sổ, cảm thấy như ngôi sao nhỏ đang nhấp nháy đầy đau buồn.
Sau đó, nhiều lần anh muốn hỏi Sơ Nhất tại sao lại làm như vậy với kiếm sĩ, nhưng anh vẫn kiềm chế, cảm thấy nếu cô biết anh đọc truyện của cô, có thể gây ra những "Giao tiếp" không cần thiết.
Và bây giờ, cảm giác của anh đã thành sự thật.
"Lướt qua hai bộ?" Sơ Nhất không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, tra hỏi từng từ. Kiều An Sâm đau đầu, trả lời thành thật.
"Đúng vậy, anh thấy mấy bộ đó hay hơn bộ khác." Mặc dù cũng thú vị, nhưng Kiều An Sâm cảm thấy những bộ có tình yêu ngọt ngào thật nhàm chán, anh thích những kiếm sĩ và anh hùng trong giang hồ nhiều.
Nên anh chỉ xem vài trang rồi không xem tiếp, nhưng vẫn nhớ một số tình tiết đáng nhớ.
Tất nhiên, có một bộ ngoại lệ, bộ được chuyển thể thành phim truyền hình, rất quen thuộc, thường xuyên làm anh cười khi xem.
Bộ truyện tranh có hình bóng của anh và Sơ Nhất.
Nhờ vậy anh mới biết, hóa ra Sơ Nhất ghi nhớ từng chi tiết đến vậy, cũng lần đầu tiên anh biết, thì ra những khoảnh khắc bình thường mà anh cảm thấy, vào tay cô lại trở nên đẹp đẽ như thế.
Nghe xong, Sơ Nhất cũng phần nào đoán được toàn bộ tâm trạng của Kiều An Sâm, sau cơn cuồng loạn, cô chỉ còn biết chấp nhận số phận.
Cô mất hết sức sống đứng im ở đó, đầu cúi xuống, rũ vai, lặng lẽ nhìn Kiều An Sâm một lúc lâu rồi quay người, mệt mỏi bước vào phòng.
Chập vài giây, Kiều An Sâm bước theo, đến cửa, đúng lúc thấy Sơ Nhất cởi giày, trèo lên giường, kéo chăn ra, lặng lẽ cuộn mình trong đó mà không phát ra một tiếng động.
Anh lo lắng, bước đi nhẹ nhàng, vừa định nói gì đó, thì nghe thấy tiếng nói từ trong chăn vọng ra.
"Đừng làm phiền em, em muốn yên tĩnh."
"Được rồi." Kiều An Sâm hắng giọng, do dự một chút rồi nói: "Vậy thì em từ từ yên tĩnh."
"..."
Sau khi Kiều An Sâm rời đi, Sơ Nhất mới lấy điện thoại ra, nhanh chóng mở Weibo, lướt xuống càng nhiều, mặt cô càng đỏ, nghĩ đến những thứ đó đều đã được Kiều An Sâm nhìn thấy, cô cảm thấy xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
Cô lần lượt xử lý, xóa những gì cần xóa, khóa những gì cần khóa, làm xong tất cả, trang cá nhân trông có vẻ thoải mái hơn hẳn, cô hơi hài lòng, cuối cùng mới vén chăn, hít thở không khí trong lành.
Thôi, thực ra cũng không có gì to tát, dù gì cũng đã kết hôn lâu rồi, ai mà không biết ai chứ.
Sơ Nhất tự an ủi mình như vậy, nhưng khi ra ngoài thấy Kiều An Sâm đứng bên bàn đầy đồ ăn, bước chân cô chậm lại, hơi thở như ngưng lại.
"Ăn cơm thôi." Kiều An Sâm nói. Sơ Nhất ừ ậm, cúi đầu, bước đi nặng nề về phía bàn ăn.
Đây là một bữa tối im lặng.
Kiều An Sâm dường như cũng muốn cứu vãn điều gì đó, trong lúc dọn dẹp bát đĩa, anh đột nhiên lên tiếng.
"Thật ra, anh rất ít khi dùng Weibo, hôm đó cũng chỉ tiện tay lướt qua thôi." Thực ra, mặc dù trước đây không dùng nhiều, nhưng từ khi phát hiện ra tài khoản Weibo của Sơ Nhất, ngày nào anh cũng phải vào xem một chút, danh sách theo dõi của anh chỉ có mỗi cô.
Vì vậy, mỗi khi vào Weibo là có thể nhìn thấy bài đăng của cô.
"Với lại, anh cũng chẳng thấy gì đâu." Nói xong, anh cảm thấy câu này hơi giả, vì thực tế anh đã đọc hết mọi thứ từ đầu đến cuối, không bỏ sót bài nào, thậm chí còn xem cả những bài đăng từ thời đại học của cô.
Thế nên, anh bổ sung thêm một câu.
"Nhưng mà sau này đừng đăng ảnh mấy gã đàn ông nữa, đặc biệt là mấy cái ảnh không mặc quần áo ấy."
Sơ Nhất: "..." Cô muốn chết lần nữa.
"Anh chỉ xem lướt qua mà thấy được nhiều thật đấy." Sơ Nhất ngồi đó, cười gượng nói, Kiều An Sâm trốn tránh ánh mắt cô, ngượng ngùng đưa tay lên gãi mũi.
Sau sự cố lộ thân phận, Weibo của Sơ Nhất trở nên rất chuẩn mực, tích cực, lạc quan, hoàn toàn phù hợp với các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, trở thành một phụ nữ trí thức mới với lý lịch trong sạch.
Người hâm mộ khó mà chấp nhận được, liên tục đặt câu hỏi dưới bài đăng, thậm chí có người lo lắng gửi tin nhắn riêng cho cô, nhưng Sơ Nhất phớt lờ tất cả, tiếp tục giữ bộ mặt vô cảm với hình tượng một thanh niên ba tốt.
Bài đăng gần đây nhất của cô là chia sẻ một bài báo về thời sự từ một tài khoản nhà nước, người hâm mộ ngay lập tức nhảy vào bình luận.
"Đại Đại! Nếu chị bị bắt cóc, hãy chớp mắt một cái!"
Sơ Nhất: "..." Cô không bị bắt cóc, chỉ bị bại lộ thân phận thôi.
Kiều An Sâm phát hiện Weibo của Sơ Nhất gần đây không còn thú vị như trước nữa, mỗi ngày chỉ toàn đăng mấy tin tức xã hội khô khan, chẳng còn chút hứng thú nào khiến anh muốn vào xem.
Tình trạng này kéo dài vài ngày, anh suy nghĩ một chút, không nhịn được mà mở khung trò chuyện, gửi cho Sơ Nhất một tin nhắn riêng.
"Xin chào, cho hỏi sao Weibo của bạn dạo này không đăng những bài như trước nữa vậy?"
Tài khoản của Kiều An Sâm là do anh vội vã đăng ký, vì anh phát hiện nếu không đăng nhập thì chỉ xem được vài bài đăng của người khác mà không thể lướt thêm. Thế nên, lúc đó anh nhanh chóng lập một tài khoản.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, đến phần chọn tên thì anh thử rất nhiều tên nhưng không được, cuối cùng đành ghép vài chữ cái ngẫu nhiên lại.
Thậm chí, ảnh đại diện cũng là ảnh mặc định.
Sau khi gửi tin nhắn đi, Kiều An Sâm cứ ngồi đó chờ đợi, nhưng đợi mãi mà không thấy hồi âm.
Anh cau mày, cầm lấy điện thoại lần nữa.
"Xin chào? Bạn có thấy tin nhắn không?"
Nhưng vẫn không nhận được hồi âm.
Kiều An Sâm chạm vào hình đại diện của Sơ Nhất, vào trang cá nhân của cô và phát hiện ra cô vừa cập nhật một bài đăng trên Weibo cách đây một phút.
Kiều An Sâm hơi bực mình, không nhịn được mà mở lại khung trò chuyện.
"Xin chào, tại sao bạn không trả lời tôi?"
Anh đợi vài chục giây.
"Tôi vừa thấy bạn đăng bài trên Weibo."
"Xin chào?"
...
Nửa tiếng sau, Kiều An Sâm cất điện thoại đi, cảm thấy Sơ Nhất trên mạng chắc là một người không mấy lịch sự.
Anh không hiểu tại sao cô lại có nhiều fan bình luận mỗi ngày, dù fan mới như Kiều An Sâm đã bắt đầu muốn unfollow rồi.
Mỗi ngày Sơ Nhất nhận được khoảng 999+ thông báo tin nhắn.
Cô chỉ kiểm tra tin nhắn riêng khi rảnh, phần lớn là lời tỏ tình, một số là về bản quyền, còn lại là những tin nhắn linh tinh.
Những tin nhắn về bản quyền cô thường không quan tâm, vì cô đã ghim thông tin liên hệ của biên tập ở đầu trang Weibo. Những lời tỏ tình từ fan cô cũng không thể trả lời hết, chưa kể đến những tin nhắn linh tinh càng không đáng bận tâm đến.
Nhưng hôm nay có một người rất kỳ lạ nhắn riêng cho cô.
Không trả lời thì thôi, người đó còn hỏi tại sao, với một người đã có gần một triệu người theo dõi như cô, nếu phải trả lời từng tin nhắn thì chẳng phải là sẽ mệt chết sao.
Hơn nữa, chỉ cần nhìn tên, hình đại diện và giọng điệu của người đó, là biết ngay đây là một người sống quá đắm chìm trong thực tế và ít khi lướt web, chắc họ không hiểu rằng việc không trả lời tin nhắn là điều quá đỗi bình thường, nên mới cố chấp hỏi tới vậy.
Hy vọng qua lần này đối phương sẽ hiểu được điều đó.
Sơ Nhất nghĩ thầm, chắc anh ta chưa bị xã hội "vả mặt" bao giờ.
Cô đã gặp vô số người như vậy nên chẳng thèm để tâm, thậm chí còn không có hứng vào trang cá nhân của người ta xem.
Kiều An Sâm về đến nhà, trong lòng vẫn còn cảm giác không thoải mái, mấy lần muốn hỏi khéo Sơ Nhất nhưng không tìm được chủ đề phù hợp, nên đến tận lúc sắp đi ngủ, anh vẫn còn bận tâm về chuyện này.
Vì vậy, anh lại mở Weibo gửi cho Sơ Nhất một tin nhắn.
"Xin chào, bạn ngủ chưa?"
Không có động tĩnh gì.
"Tôi biết bạn chưa ngủ."
Vẫn không có động tính gì.
Kiều An Sâm cứ chăm chú nhìn màn hình, không nhịn được mà quay người, liếc nhìn Sơ Nhất đang nằm bên cạnh, cố gắng kiềm chế cơn giận.
"Em đang làm gì đấy?"
"Hả." Sơ Nhất đang lướt Weibo vui vẻ, ngơ ngác ngẩng đầu lên, đáp lại với vẻ mặt đầy bối rối.
"Em đang lướt Weibo."
"Thế em không xem tin nhắn riêng à?" Kiều An Sâm khéo léo nhắc nhở, nghe vậy, ngón tay của Sơ Nhất lướt sang, liếc nhìn thấy con số 999+ trong tin nhắn của mình.
Cô ngay lập tức nhìn thấy ở đầu tin nhắn riêng có một tài khoản với ảnh đại diện màu xám trống trơn, tên người dùng là dshaofiudalgkj.
Sơ Nhất nhấn vào mà không suy nghĩ, đầu tiên cô thấy hai tin nhắn mới kỳ lạ, rồi nhìn lại đoạn hội thoại trước đó, cô lập tức nhớ ra.
Cô trợn mắt, không kìm được mà than thở với Kiều An Sâm ở bên cạnh.
"Hôm nay em gặp phải một người thần kinh!"
"Có chuyện gì vậy?" Kiều An Sâm bình tĩnh hỏi. Sơ Nhất cầm điện thoại đưa trước mặt anh, cho anh xem tin nhắn của người kia.
"Anh xem, người này có bị bệnh không, ai quy định là em nhất định phải trả lời anh ta chứ? Còn nói vừa thấy em đăng bài mới xong, sao, em đăng bài mới thì nhất định phải trả lời anh ta à?" Sơ Nhất nói một tràng dài, không kìm được tính nóng nảy của mình.
"Quan trọng hơn là, anh xem mấy dòng sau này nè, cái gì mà biết em chưa ngủ, bệnh thần kinh à, em có ngủ hay không liên quan gì đến anh ta, nói cứ như thể anh ta đang ở bên cạnh em nhìn em ngủ vậy...."
Sơ Nhất nói xong câu này, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng, trong đầu bỗng liên tưởng đến hành động kỳ lạ của Kiều An Sâm khi bảo cô check tin nhắn riêng lúc nãy.
Lời nói của cô đột ngột dừng lại, im lặng, khó tin nhìn Kiều An Sâm. Không khí yên lặng ba giây, Sơ Nhất nghe thấy anh lên tiếng.
"Đúng vậy, anh ta đang ở bên cạnh em nhìn em ngủ."