Công Tố Viên Của Tôi

Chương 81



Không biết có phải là vì cảm nhận được sự mong ngóng của người bố hay do nỗ lực của Kiều An Sâm đã có kết quả, mà trong tháng này, ngày rụng dâu theo dự kiến lại không thấy có động tĩnh gì. Sơ Nhất khẽ giật mình, lập tức chạy ra hiệu thuốc bên ngoài khu chung cư mua que thử thai.

Kết quả là hai vạch.

Cô ngồi trên nắp bồn cầu, nhìn kết quả trên tay, không biết tâm trạng lúc này là gì.

Dù đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ mới đưa ra quyết định này, nhưng Sơ Nhất không ngờ đứa bé lại đến nhanh như vậy. Cô cúi đầu chạm tay lên vùng bụng bằng phẳng của mình, vẫn không thể tin được bên trong có một sinh mệnh bé nhỏ.

Ngây ngốc bước ra khỏi phòng, Sơ Nhất vẫn cầm chặt que thử màu trắng nhỏ trong tay. Ngồi trên ghế sofa một lúc lâu, đến khi nghe tiếng điện thoại rung lên, cô mới như bừng tỉnh.

Sơ Nhất nuốt nước bọt, nhận ra đó là tin nhắn từ Trình Lật.

"Mình có thai rồi." Cô ấy nhắn. Sơ Nhất nghĩ rằng ai đó gửi nhầm, cô nhìn chằm chằm vào màn hình suốt ba phút, chắc chắn đó là Trình Lật, sau đó cũng nhắn lại cho cô ấy một dòng.

"Mình cũng mang thai rồi."

"?????" Đầu dây bên kia trả lời rất nhanh, Sơ Nhất còn chưa kịp nói thêm thì bên kia đã gọi video tới.

"Cậu cũng mang thai rồi hả?!" Trình Lật ở đầu bên kia kêu lên, khiến màng nhĩ của Sơ Nhất đau nhói, cô xoa xoa trán.

"Mình mang thai bình thường mà, cậu có thai mới là lạ đấy." Dù sao, theo như cô biết, Trình Lật và vị giáo sư của cô ấy còn chưa kết hôn mà???

Nếu như cô không mất trí nhớ.

"Chuyện này... là ngoài ý muốn..." Không ngoài dự đoán, giọng Trình Lật đầy chột dạ, thấp hẳn xuống. Sơ Nhất nhấn vào huyệt thái dương.

"Vậy cậu định làm sao?"

Một khoảng lặng kéo dài, đến mức khi Sơ Nhất sắp mất kiên nhẫn tính hỏi thêm, Trình Lật mới yếu ớt trả lời.

"Mình đợi anh ấy về rồi bàn bạc xem sao."

"Bất kể kết quả thế nào, nhớ báo với mình một tiếng." Cuối cùng, Sơ Nhất nghiêm túc dặn dò. Trình Lật vội vàng đáp lại.

"Được, được."

Bị Trình Lật làm xao nhãng, sự bồn chồn thấp thỏm lúc trước của Sơ Nhất biến mất hoàn toàn. Cô chụp lại hai vạch đỏ trên que thử gửi cho Kiều An Sâm.

"Hình như em mang thai rồi."

Chỉ khoảng ba giây sau, điện thoại đã reo lên.

"Em ở nhà đừng đi đâu, anh xin nghỉ rồi đưa em đến bệnh viện kiểm tra ngay." Giọng nói nghiêm túc của Kiều An Sâm vang lên. Sơ Nhất chỉ kịp "A" một tiếng, định nói không cần phải gấp như vậy, anh đã vội ngắt lời, thái độ rất kiên quyết.

"Không sao đâu, hôm nay anh không bận."

"...." Được thôi, Sơ Nhất cũng không biết cái người mấy hôm trước làm việc đến khuya là ai nữa.

Có lẽ Kiều An Sâm đã chạy ngay về sau khi cúp máy, bởi Sơ Nhất vừa sửa soạn xong thì đã nghe thấy tiếng mở cửa. Cô đứng giữa phòng khách, nhìn Kiều An Sâm đứng yên ở cửa, ngẩn ngơ nhìn cô vài giây rồi mới bước tới, ánh mắt thận trọng dừng lại trên bụng cô, vô cùng nóng bỏng.

"Nhìn cái gì mà nhìn!" Sơ Nhất giật mình, vội lấy tay che bụng lại, trông thật hung dữ.

"Bây giờ nhìn cũng không thấy gì!"

"Ừ." Kiều An Sâm cúi đầu, xoa xoa mũi, rồi mới ngẩng lên.

"Vậy chúng ta tới bệnh viện thôi."

Hai người cùng bước ra ngoài, Kiều An Sâm đỡ eo cô, bước đi chậm rãi hơn hẳn. Khi vào thang máy, anh còn tranh thủ lúc Sơ Nhất không để ý, lén sờ bụng cô hai lần. Sơ Nhất vốn đang chăm chú nhìn màn hình hiển thị số tầng, nhận ra thì lập tức trừng mắt nhìn anh, Kiều An Sâm chỉ cười ngây ngô đáp lại.

"..."

Chờ lấy số, lấy mẫu máu, rồi chờ đợi kết quả lâu dài. Khi nhìn thấy kết quả cuối cùng, đó là lúc mọi thứ được xác nhận, và cũng là khởi đầu của một hy vọng mới.

Giữa đại sảnh đông người qua lại, Sơ Nhất được Kiều An Sâm ôm chặt vào lòng, anh ôm cô thật chặt, hít thở sâu nhưng không nói một lời nào.

Việc mà cả hai đã nghĩ đến trong thời gian dài cuối cùng cũng đến, kỳ lạ là Sơ Nhất lại cảm thấy không có quá nhiều cảm xúc. Có lẽ do đã chuẩn bị quá lâu, nên khi nó thật sự xảy ra, cô lại thấy nó thật bình thường.

Kiều An Sâm thì căng thẳng hơn cô rất nhiều.

Trong giai đoạn đầu mang thai, Sơ Nhất hầu như không có biểu hiện gì khác thường. Phần lớn thời gian cô còn không nhớ  trong bụng mình đang có một sinh linh nhỏ bé, chỉ khi đầu óc trống rỗng mới kịp nhận ra.

Sau đó đưa tay lên xoa bụng theo phản xạ.

Ngày nào cũng như ngày nào, Sơ Nhất ngủ đến khi tự tỉnh, ăn sáng, vẽ tranh, tối còn nấu cơm cho hai vợ chồng.

Hiện tại, Kiều An Sâm gọi cho cô ba lần mỗi ngày, câu đầu tiên luôn là "Hôm nay em cảm thấy thế nào?"

Sơ Nhất không biết anh hỏi cô hay là về đứa bé trong bụng cô.

Dù sao trước đây họ chưa bao giờ liên lạc thường xuyên như vậy.

Ăn cơm xong, hai người thường đi dạo ở khuôn viên dưới nhà, trong mùa đông giá lạnh, Sơ Nhất bị quấn như một con gấu: áo lông vũ, khăn quàng, giày tuyết, thậm chí còn đeo cả găng tay.

Cô cảm thấy mình không phải đi dạo mà là đi đày.

Nhưng Kiều An Sâm kiên trì cho rằng phụ nữ mang thai cần phải tập thể dục mỗi ngày để giữ sức khỏe, điều đó sẽ giúp quá trình sinh nở sau này thuận lợi hơn.

Sơ Nhất bị câu cuối cùng của anh chạm đến, dù không hoàn toàn bằng lòng, nhưng vẫn đi theo anh hàng ngày.

Công tác phủ xanh của khu chung cư rất tốt, bên dưới tòa nhà có một khu vườn nhỏ. Mặc dù mùa đông cây cối đều đã trơ trụi, nhưng điều đó không làm giảm đi sự nhiệt tình của cư dân.

Sau bữa tối, có nhiều người già, trẻ em và các cặp đôi như họ xuống dưới để vận động và tiêu hóa.

Kiều An Sâm nắm tay Sơ Nhất, hai người đi chậm dọc theo con đường, phía trước có một nhà chòi để nghỉ ngơi, bên cạnh là khu vui chơi cho trẻ em.

Trước đây, khi đi qua đây, Kiều An Sâm thường nhìn lâu hơn một chút, vì bên trong có nhiều trẻ em đang chơi đùa, nhưng kể từ khi Sơ Nhất mang thai, anh không còn nhìn nữa, vì toàn bộ tâm trí anh đều dồn vào Sơ Nhất.

Trời đã hơi tối, đèn đường vẫn chưa bật sáng, một đứa trẻ cầm bóng đá chạy về phía trước, có vẻ như nó đang vội về nhà nên không để ý, như một viên đạn nhỏ lao thẳng về phía họ.

Kiều An Sâm nhanh mắt nhanh tay, nhanh chóng kéo Sơ Nhất về phía sau, giữ chặt cổ áo của đứa trẻ.

"Nhóc làm gì vậy? Sắp đụng người ta rồi!"

"Xin lỗi chú, cháu không để ý..." Đứa trẻ bị quở trách, vừa sợ vừa cảm thấy có lỗi, rơm rớm nước mắt xin lỗi Sơ Nhất.

"Được rồi anh, cậu bé cũng không đụng vào em." Sơ Nhất nhìn về phía Kiều An Sâm, thấy sắc mặt anh ta đã dịu lại, buông tay ra, đứa trẻ thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng chạy đi.

"Anh làm gì vậy, dọa thằng bé sợ rồi." Sơ Nhất nhìn về phía đứa trẻ đang bỏ chạy, dở khóc dở cười, thực ra đứa trẻ chỉ đi hơi vội một chút, hơn nữa cũng chưa chắc sẽ đụng phải.

"Em đang trong giai đoạn đặc biệt, phải cẩn thận." Kiều An Sâm nghiêm mặt nói, ánh mắt dán chặt vào đám trẻ đang chơi đùa phía trước, dìu cô chuyển hướng, miệng vẫn lầm bầm lo lắng.

"Chúng ta không đi về phía đó nữa, quá nguy hiểm, đi đến chỗ ít người hơn đi."

"..."

Nhờ vào sự "Cảnh giác" của anh Kiều, Sơ Nhất đã kết thúc buổi dạo bộ một cách an toàn. Cô cũng dần quen với việc mình đang mang thai, bắt đầu chú ý đến sinh mệnh nhỏ bé trong bụng mình.

Chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, trong ngày đoàn viên này, Sơ Nhất cảm nhận được sự nhiệt tình chưa từng có trước đây.

Vừa về đến nhà, cô được đặt lên sofa cung phụng, đủ loại trái cây và món ăn được mang đến trước mặt, ngay cả việc đi lại cũng được mọi người chú ý cẩn thận. Sơ Nhất nhận ra có người đang nhìn mình, cô ngước mắt thì thấy bố Kiều đang dán mắt chìm mình.

"...Bố, bố đang làm gì vậy?"

"À, ừ, thì là..." Bố Kiều bị phát hiện, lảng tránh ánh mắt, hắng giọng

"Mẹ con và Kiều An Sâm đều bận nên nhờ bố trông chừng con."

"...Con không phải là trẻ con nữa, có gì để trông đâu." Sơ Nhất không chịu nổi bầu không khí này nữa, cô nhìn bà Điền Uyển đang bận rộn trong bếp rồi nói.

"Con lên phòng nghỉ ngơi đây." Cô thấy bố muốn nói gì đó thì bổ sung.

"Con chỉ nằm trên giường thôi, không đi đâu cả."

Sơ Nhất lê bước nặng nề về phòng, đóng cửa lại, nằm lên giường của Kiều An Sâm nhắn tin cho anh.

"Anh đem trái cây đi cho sao còn chưa về nữa?"

"Có phải lại nói chuyện với em Tiểu Vi không??"

"Em cứ như một con gấu trúc trong sở thú vậy! Em sắp ngạt thở rồi! Anh mau về nhà đi!!!"

Em gái Tiểu Vi là con một người bạn thân của bà Điền Uyển, quan hệ hai bên gia đình rất tốt, ngày lễ ngày tết gửi quà cho nhau là chuyện rất sức bình thường.

Lần này, có người tặng cho bố của Kiều An Sâm hai thùng táo, cả nhà ăn mãi không hết, nên nhờ Kiều An Sâm mang một thùng đến nhà Tiểu Vi, vậy mà đi mãi vẫn chưa về.

Chỉ còn lại một mình Sơ Nhất đối mặt với sự nhiệt tình quá mức của hai bậc phụ huynh.

"Anh sắp về rồi." Kiều An Sâm nhanh chóng trả lời tin nhắn, còn nhắn thêm một câu nữa.

"Đừng nói bậy, anh chỉ giúp sửa cái vòi nước thôi."

"Hừ." Sơ Nhất gõ một chữ rồi thoát ra khỏi giao diện trò chuyện.

Quả nhiên, Kiều An Sâm trở về rất nhanh, ở cùng anh, Sơ Nhất cảm thấy thoải mái hơn nhiều, đồng thời tránh được sự chú ý của hai bậc phụ huynh, anh còn dẫn cô ra ngoài dạo một vòng để hít thở không khí.

Kết quả là không biết duyên phận thế nào mà lại gặp được Tiểu Vi ở dưới nhà, bà Điền Uyển cũng đúng lúc xuống để vứt rác, hai người rõ ràng rất quen thuộc, trò chuyện rõ lâu.

Ánh mắt và lời nói đều rất thân thiết, họ là hàng xóm đã nhiều năm, cha mẹ lại quen biết nên thân nhau là điều bình thường.

Sơ Nhất nghĩ ngợi trong lúc lên tầng, vẫn còn chưa thoát ra khỏi suy nghĩ đó.

Trên sofa, bà Điền Uyển ngồi bên cạnh gọi cô hai lần, Kiều An Sâm và bố anh đang ở cửa dán câu đối xuân, hai người ở lại phòng khách.

"Con yêu, con đang nghĩ gì vậy? Gọi mãi không thấy con nghe." Bà Điền Uyển nghi hoặc nhìn cô, Sơ Nhất hoàn hồn, ánh mắt còn đờ đẫn.

"À, không có gì ạ."

"Mới nãy con và Kiều An Sâm đi đâu vậy, có mệt không?" Điền Uyển quan tâm nhìn cô, dịu dàng hỏi chuyện, Sơ Nhất nhìn bà, đột nhiên hỏi.

"Mẹ, sao lúc đầu mẹ lại thấy con tốt ạ?"

Lần đầu gặp mặt, bà Điền Uyển gần như đã có cảm giác quen thuộc với cô, kể cả việc sau này hai người kết hôn đều là do bà nhiệt tình thúc đẩy.

Sơ Nhất luôn nghĩ có thể là bà rất thích mình, nhưng hôm nay nhìn thấy Tiểu Vi, cô nhận ra quan hệ giữa Điền Uyển và Tiểu Vi cũng rất tốt.

Hơn nữa, Tiểu Vi đã thích Kiều An Sâm nhiều năm, ngoan ngoãn nghe lời, biết rõ gia cảnh nhà cô ấy, có vẻ như phù hợp hơn người ngoài như cô nhiều.

"À..." Điền Uyển dường như hơi tò mò tại sao Sơ Nhất lại đột nhiên hỏi câu này, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, bà nghiêm túc trả lời.

"Tính cách con rất tốt, rất hợp với Kiều An Sâm."

"Thế còn Tiểu Vi thì sao?" Sơ Nhất không nhịn được hỏi thêm. Điền Uyển hiểu ra, trên mặt thoáng hiện ý trêu chọc.

"Tiểu Vi thì không được, tâm tư của cô bé kia quá phức tạp, nếu ở cùng với Kiều An Sâm, có lẽ chưa đến nửa tháng chúng nó đã cãi nhau rồi. Hơn nữa, Kiều An Sâm cũng không thích con bé."

"Thế giới rộng lớn như vậy, giữa biển người mênh mông, hai người vừa thích nhau lại vừa hợp tính cách là chuyện rất khó. Mẹ tất nhiên phải nắm lấy cơ hội, nhanh chóng cho hai đứa kết hôn chứ."

Sơ Nhất không ngờ đây lại là lý do, cô dở khóc dở cười, Sơ Nhất không nhắc đến cuộc sống hôn nhân đầy sóng gió lúc đầu giữa mình và Kiều An Sâm, vì xét cho cùng, từ một góc độ nào đó, mẹ chồng cô nói cũng không sai.

Bầu không khí bữa cơm tất niên hôm ấy diễn ra rất vui vẻ, nhất là bố của Kiều An Sâm, ông cười đến nỗi hai mắt híp lại thành đường thẳng, sau khi uống hai ly rượu, ông bắt đầu vỗ đùi nói không ngừng.

"Ôi! Chờ đợi bao lâu nay, cuối cùng cũng được bế cháu rồi, ha ha ha!"

Điền Uyển mỉm cười nhìn đôi vợ chồng Sơ Nhất và Kiều An Sâm đang không biết nói gì cho phải, bà lên tiếng.

"Bố con uống say rồi, đừng để ý đến ông ấy."

"Vâng." Sơ Nhất gật đầu, tiếp tục gắp đống thức ăn cao ngất trong bát, đều là do Điền Uyển và Kiều An Sâm gắp cho, nói là để bổ sung dinh dưỡng.

Trước khi đi ngủ, thế giới chỉ còn lại hai người họ. Sơ Nhất ngẩng cao đầu đầy đắc ý, ngồi trên giường cười với Kiều An Sâm.

"Hôm nay mẹ nói chúng ta là một cặp trời sinh, còn nói tính cách khó ưu của anh ngoài em ra thì không ai chịu nổi, nếu đổi thành Tiểu Vi chắc nửa tháng là chia tay rồi."

"Mẹ nói đúng mà." Kiều An Sâm không đổi sắc mặt, cúi xuống sắp xếp chăn gối, lông mày không hề nhướng lên, cứ thế đáp lại.

Sự đắc ý của Sơ Nhất đột nhiên giảm xuống số 0, cô bĩu môi, không cam lòng hỏi thêm.

"Vậy anh thấy chúng ta giống một một cặp trời sinh ở điểm nào?"

"Đây là cái Tết thứ tư mình bên nhau." Kiều An Sâm đứng thẳng người, nhìn cô thong thả nói.

"Về sau còn vô số cái Tết nữa, thời gian qua đã cho chúng ta câu trả lời, những thứ khác, tương lai sẽ trả lời chúng ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.