Công Tử Bột Sủng Thê

Chương 32




Thu tiễn hàng năm, Thẩm gia cũng ở trong hàng ngũ tùy hành. Thẩm Lập Phong làm gia chủ tân nhiệm Thẩm gia, đi vào Kinh Thành sớm một bước, phủ đệ quyền quý trong triều đều đến bái phỏng một phen.
 
Lư gia bởi vì Lư Anh mà bị Bệ Hạ gián tiếp cấm chân cho nên trong phủ trên dưới cũng đều biết điều. Lúc Thẩm Lập Phong đi, Lư Thái phó và Lư Anh, một người không trong phủ, một người ôm bệnh. Thẩm Lập Phong tất nhiên biết nguyên nhân trong đó cho nên sau khi đặt lễ vật xuống thì lập tức rời đi.
 
Ông vốn muốn đi Ninh Quốc Công phủ bái phỏng nhưng bái thiếp đưa đi sau đó lại như đá chìm đáy biển, mãi không thấy tin tức. Thẩm Lập Phong không dám tùy tiện bái phỏng, đành phải là phái người nghe ngóng tin tức.

 
Chính hôm đó, nghe được người bên chuồng ngựa kia tới, nói Thế tử và Thế tử phu nhân Ninh Quốc Công phủ đi chuồng ngựa, Thẩm Lập Phong lập tức chạy đến đó. Không gặp được Ninh Quốc Công và Trưởng Công Chúa vậy thì gặp Thế tử cũng được!
 
Chuồng ngựa chiếm diện tích khá lớn, bao gồm cả rừng sơn thủy tận trong đó cho nên rất nhiều người tới đây, thêm nữa cũng vì dạo chơi ngoại thành giải sầu. Trước khi đến, mặc dù Khương Kỳ không có phân phó nhưng làm hầu cận bên người hắn, Chu Trung nghĩ đến đây là lần đầu tiên sau khi Thế tử nhà mình lành bệnh đi chuồng ngựa, tất nhiên phải tận hứng. Cho nên lúc đang đóng xe bèn đem tất cả đồ vật mắc hết lên xe ngựa. Chờ sau khi đến chuồng ngựa thì trước một bước chọn một nơi thích hợp cắm trại.
 
Hộ vệ Quốc Công phủ trừ ban đầu của phủ Công Chúa ra còn lại là từ trong quân của Khương Văn Chính. Loại chuyện như xây dựng cơ sở tạm thời này tất nhiên là dễ như trở bàn tay, có hai tên hộ vệ đi vào trong rừng bắt hai con con thỏ lột da rửa sạch sau đó gác ở trên lửa bắt đầu nướng. Mắt thấy sắp đến buổi trưa, Chu Trung lập tức đi tìm Trường quản sự bảo đầu bếp trong này làm vài món ăn.
 
Bị Chu Trung kéo tới sắp xếp nơi cắm trại, hai nha hoàn Tiêm Nhu Tiêm Xảo đem điểm tâm và mứt mang tới dọn xong, nhìn thấy hộ vệ chạy tới con sông cách đó không xa bắt được hai con cá, chờ sau khi bọn họ thu dọn sạch sẽ liền tiếp nhận bắt đầu nướng.
 

Thời gian dài không cưỡi ngựa, giá ngựa lại đương nhiên phải vừa phải nếu không ngày hôm sau sợ là thân thể sẽ bị đau nhức. Cho nên, lúc này Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi đều đã xuống ngựa, giao ngựa cho thị vệ đi theo, sóng vai dọc theo bờ sông tản bộ.
 
Chu Trung chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, lúc này giá ngựa chạy tới, bẩm: "Thế tử, phu nhân, tiểu nhân đã chuẩn bị ngọ thiện xong rồi."
 
Khương Kỳ gật đầu, sau đó nói với Nghiêm Tiêu Nghi: "Vậy chúng ta đi qua đi! Ta cũng thật sự đói bụng rồi."
 

Vị trí bọn họ cách nơi cắm trại hơi xa chút cho nên vẫn cưỡi ngựa như cũ. Nhận lấy dây cương trong tay hộ vệ, hai người trở mình lên ngựa đi về phía nơi cắm trại. Nhưng đi được nửa đường thì lại nhìn thấy cách đó không xa lại có một đoàn người đang đi về phía bọn họ.
 
Khương Kỳ tập trung nhìn sang, không phải Liêu Trường Hải thì là ai? Sao mỗi lần gia hỏa này xuất hiện đều làm cho người ta cảm thấy chán ghét như vậy chứ?
 
"Ai nha! Không nghĩ tới có thể ở chỗ này nhìn thấy ngươi. Thế tử, bây giờ ngươi đã có thể cưỡi ngựa rồi hả?" Liêu Trường Hải người còn chưa đi đến trước mặt mà giọng nói quả thật đã truyền đến trong tai Khương Kỳ.
 
Khương Kỳ nhìn gương mặt tròn trịa của Liêu Trường Hải, tức giận nói: "Nói nhảm!"
 
Nghiêm Tiêu Nghi thấy dáng vẻ không kiên nhẫn của Khương Kỳ cảm thấy buồn cười, nếu thật sự phiền chán thì sợ là thế tử cũng sẽ không để ý Liêu Trường Hải. Nhìn nhóm người Liêu Trường Hải đi tới, Nghiêm Tiêu Nghi mới nhìn rõ người sau lưng Liêu Trường Hải là ai.
 
Khương Kỳ cũng thấy được người phía sau hắn, chờ Liêu Trường Hải đi đến trước mặt hắn thì nghe Khương Kỳ ý hữu sở chỉ*: "Cũng khó trách ngươi cười con mắt cũng không biết bị giấu đi nơi nào thì ra bên người có mỹ nhân làm bạn."
 
*Ý hữu sở chỉ: ngoài ý nghĩ trên mặt chữ, bên trong còn chứa một hàm nghĩa khác.
 
Giọng Khương Kỳ không lớn, ngoại trừ bản thân Liêu Trường Hải ra thì cũng chỉ có Nghiêm Tiêu Nghi ở bên nghe được. Nhưng mà dù như thế vẫn làm Liêu Trường Hải một mặt khẩn trương thấp giọng nói: "Huynh đệ, ngàn vạn lần đừng có nói đùa lung tung, cô nương gia thích mặt mũi, ngộ nhỡ nói người ta đi mất thì làm sao cho phải?"
 
Đã cùng người mình thích ra ngoài lại làm cái gì chạy tới nơi này của hắn quấy rầy? Khương Kỳ lườm hắn một cái nhưng cũng không nói chuyện.
 
Liêu Trường Hải tự động không nhìn bạch nhãn của Khương Kỳ, hướng về phía Nghiêm Tiêu Nghi ôm quyền hành lễ: "Tẩu phu nhân."
 
Liêu Trường Hải và Khương Kỳ từ nhỏ lớn lên bên nhau, quá mức để ý tôn ti ngược lại sẽ tổn hại tình cảm. Mà những người phía sau hắn kia cũng không dám làm lớn, ở cách đó không xa đồng thời tung người xuống ngựa sau đó tiến đến hành lễ với Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi.
 
Cùng đồng hành với Liêu Trường Hải là Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư nhà Lý Thị Lang, một bên còn có biểu đệ - con trai di mẫu của Liêu Trường Hải năm nay gần mười bốn tuổi.

 
Vị Tam tiểu thư Lý gia - Lý Mẫn Giai này, mặc dù Nghiêm Tiêu Nghi và nàng không phải quá quen biết nhưng mỗi lần gặp nàng ấy, trên mặt nàng ấy đều mang theo cười ôn hòa, mọi cử động mang theo một cỗ khí chất dịu dàng. Nghiêm Tiêu Nghi không nghĩ tới một nữ tử mảnh mai nội tú* như vậy lại chọn Liêu Trường Hải. Xem ra người này cũng không phải như vẻ bên ngoài, là người trong lòng có chủ ý.
 
*Nội tú: vẻ đẹp tâm hồn
 
Về phần Tứ tiểu thư Lý gia Lý Mẫn San kia, Nghiêm Tiêu Nghi lại không thể nào thích. Cũng không phải là bởi vì nàng ta là con thứ mà là nàng ta cố ý tỏ ra dè dặt để cho người ta phiền chán. Giống như lúc này, mấy người cùng nhau hành lễ, động tác đồng đều chậm hơn người khác một nhịp, ánh mắt còn thỉnh thoảng liếc nhìn Khương Kỳ.
 
Nghiêm Tiêu Nghi vốn cho rằng mình là người rộng lượng vậy mà lúc này nàng không thể không thừa nhận, nàng đối với vị Lý Tứ tiểu thư này vốn đã không có cái ấn tượng gì tốt, trong lòng càng thêm chán ghét.
 
Lý Mẫn Giai tựa hồ cũng biết tính nết vị Tứ muội này như thế nào, hơi tiến lên một bước chắn trước mặt nàng ta. Chỉ thấy Lý Mẫn San khẽ cắn môi làm ra dáng vẻ ủy khuất.
 
Biểu đệ Liêu Trường Hải - Vương Thực Phủ trẻ tuổi nóng tính, trên mặt biểu lộ không kiên nhẫn không có chút che giấu thì không nói càng cười nhạo thành tiếng. Trò hề của vị Tứ tiểu thư này thật sự làm hắn nhìn thấy vô cùng quen mắt, người thiếp thất cha hắn mới nhập vào một năm trước chính là điệu bộ như thế này, thật sự là không tháo mặt ra nổi, con thứ quả nhiên con thứ.
 
Vương Thực Phủ cười, nụ cười này quá mức châm chọc, chọc cho Lý Mẫn San lập tức đỏ mặt, đáy mắt dâng lệ.
 
Liêu Trường Hải vốn muốn cùng Khương Kỳ trò chuyện nhưng thấy điệu bộ của Lý Mẫn San và sắc mặt trầm xuống của Nghiêm Tiêu Nghi, bất đắc dĩ đành phải cho Khương Kỳ một ánh mắt xin lỗi sau đó muốn lấy cớ rời đi.
 
Mà lúc này Nghiêm Tiêu Nghi lại cong khóe môi, nói: "Tam tiểu thư, đã lâu không gặp, gần đây khỏe chứ?"
 
"Nhờ có Nghi phu nhân nhớ mong, Mẫn Giai hết thảy mạnh khỏe." Lý Mẫn Giai nhìn thoáng qua Lý Mẫn San nước mắt rơi như mưa ở bên, trong lòng thầm than. Muội muội này của mình đã bị di nương nuôi dưỡng sai lệch, lần này đi ra ngoài là di nương xin cha, nàng mới mang theo. Nàng biết di nương coi trọng Vương Thực Phủ, muốn cho Lý Mẫn San cùng hắn có cơ hội gần gũi. Nhưng mà, mặc dù Vương Thực Phủ không phải con cháu huân tước, cha cũng chỉ là châu phủ Tri Châu. Nhưng mặc dù là như thế, nhà bọn họ cũng không có khả năng để trưởng tử cưới một thứ nữ làm chính thê!
 
Trên đường đi Lý Mẫn San đã dùng hết biện pháp, từ đầu đến cuối không được Vương Thực Phủ liếc mắt một cái, vốn cho rằng nàng ta từ bỏ nhưng không ngờ đảo mắt lại ở ngay trước mặt Thế tử phu nhân đánh chủ ý lên trượng phu người ta. Cũng may Thế tử cũng không để nàng ta vào mắt, bây giờ Lý Mẫn Giai chỉ mong vị Nghi phu nhân này chớ trách tội.
 
Liêu Trường Hải thấy tình hình không tốt, hướng về phía Khương Kỳ xin giúp đỡ. Khương Kỳ cười một cái, vẻ mặt không thể làm gì. Đã nói gặp ngươi chắc chắn không có chuyện gì tốt, vô duyên vô cớ để cho ta rước lấy một thân đào hoa.
 
Liêu Trường Hải cũng phiền muộn, hắn cũng không muốn mang Lý Mẫn San này theo! Trên đường đi thế nhưng lại cho hắn không ít ánh mắt xem thường. Hắn thích chính là Tam tiểu thư, Tam tiểu thư cũng không có ghét bỏ, một nữ tử như nàng ta mà cũng dám xem thường hắn. Nếu không phải vì Tam tiểu thư, hắn sớm đã ném cái người cố ra vẻ này đi chỗ khá rồi.
 
Mà đúng lúc này lại nghe Nghiêm Tiêu Nghi nói: "Hiện tại đã là buổi trưa, không biết các ngươi đã dùng ngọ thiện chưa, nếu không ngại liền mời Liêu công tử cùng Tam tiểu thư đi đến nơi cắm trại cùng nhau dùng bữa được chứ?"
 

Nghiêm Tiêu Nghi cười rồi nhìn qua Khương Kỳ, chờ hắn đáp lại. Khương Kỳ đương nhiên là gật đầu, mặc dù trong lòng không nguyện ý thế nhưng không dám phản đối. Có điều trong lòng của hắn lấy làm lạ, dựa theo tính tình Nghiêm Tiêu Nghi lúc này sẽ không vượt mặt hắn để mời người khác.
 
Chẳng biết tại sao, Khương Kỳ lại có chút hưng phấn. Chẳng lẽ Nghi Nhi muốn mượn cơ hội cho Tứ tiểu thư Lý gia đẹp mặt? Nghi Nhi thật sự thích ta đó!
 
Còn Liêu Trường Hải thì mang vẻ mặt đau khổ, Lý Mẫn San là người ngu xuẩn, cho dù tẩu phu nhân ở ngay tại chỗ xử trí, Lý thị lang nhà bọn họ cũng không dám có gì dị nghị. Nhưng hắn khó được tìm cơ hội có thể cùng Tam tiểu thư cùng nhau dạo chơi ngoại thành cũng không thể bị hủy như vậy chứ?
 
Liêu Trường Hải khẽ cắn môi, muốn cự tuyệt, cho dù về sau hắn đến nhà xin lỗi tẩu phu nhân cũng không thể để Tam tiểu thư mất mặt được.
 
Nhưng mà không chờ hắn mở miệng lại nghe Nghiêm Tiêu Nghi nói tiếp: "Nhìn mắt Tứ tiểu thư đỏ ngầu giống như không thoải mái, chỗ cắm trại cũng đều là một chút thức ăn mặn, sợ là Tứ tiểu thư ăn không được. Đã như vậy, bản phu nhân phái hộ vệ phủ thượng đưa Tứ tiểu thư trở về, thuận tiện cũng nói rõ nguyên do với Lý đại nhân, mời lang trung tới xem một lần."
 
Đây là đuổi người... Liêu Trường Hải chớp chớp mắt nhỏ của mình, nhìn về phía Khương Kỳ. Sách! Thế tử gia của ta, tính tình tẩu phu nhân không nhỏ nhỉ?
 
Khương Kỳ hơi hếch lên, vừa rồi hắn còn lo lắng trong lòng Nghi Nhi mình không chiếm bao nhiêu phân lượng lượng. Bây giờ xem ra, đó là mình ngu xuẩn, không nhìn thấy vợ hắn ngay cả người khác nhìn hắn một chút cũng không chịu được sao?
 
Lý Mẫn San nghe Nghiêm Tiêu Nghi nói vậy, vẻ mặt hoàn toàn khó có thể tin. Nàng ta đưa tay kéo ống tay áo Lý Mẫn Giai, há hốc mồm, muốn xin giúp đỡ. Lý Mẫn Giai khẽ lắc đầu, Nghiêm Tiêu Nghi nói gần nói xa đều là lo lắng thân thể của nàng ta, nếu như Lý Mẫn San từ chối không đi chẳng phải là càng thêm nhục mặt sao?
 
Vương Thực phủ vụng trộm tắc lưỡi, khó trách Thế tử Quốc Công xem vị phu nhân này như bảo bối! Lợi hại như vậy, sợ không phải đã bị người ta nắm ở trong lòng bàn tay. Hắn trở về nhất định phải nói cho nương hắn đi tìm cho hắn một người tính tình tốt làm vợ mới được.
 
Cứ như vậy, Lý Mẫn San dưới sự hộ tống của hộ vệ Quốc Công phủ, nhanh chóng rời khỏi chuồng ngựa.
 
Bởi vì bọn họ đang muốn đi tới nơi cắm trại cho nên chung quanh cách đó không xa cũng có không ít người. Động tĩnh của nơi này cho dù không nghe được nhưng cũng có thể nhìn rõ ràng. Lý Mẫn San vô cớ bị đưa đi, khiến cho những người kia suy đoán đủ kiểu. Thế nhưng chỉ là đoán bừa thôi, tất nhiên là không có người nào sẽ rảnh rỗi nhàm chán đi nghe ngóng chuyện một thứ nữ.
 
Bị cưỡng ép đưa về, lần này Lý Mẫn San khóc thật. Di nương muốn gả nàng ta cho Vương Thực phủ nhưng người ta căn bản không nhìn hắn. Đợi thời điểm nàng ta nhìn thấy Khương Kỳ, nàng ta liền nghĩ, nhà Vương Thực Phủ chẳng qua là một Tri Châu, nếu như có thể tiến vào Quốc Công phủ cho dù là thiếp thất cũng là tốt. Vốn cho rằng Khương Kỳ lưu luyến phong nguyệt như lời đồn sẽ mắc câu nhưng nàng ta thế nào cũng không nghĩ tới, Nghiêm Tiêu Nghi lại sẽ đuổi nàng ta đi. Một nữ tử ghen tuông như vậy mà Thế tử Quốc Công lại cũng dung túng.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.