Công Tử Điên Khùng

Chương 284: Giấu tình nhân trong nhà



Chị Nam vì chuyện Xung Hi mà trong lòng cao hứng, vội vàng trả lời:

- Tiểu Hi, cứ nghỉ ngơi thoải mái với Mộc Vân đi. Chị thấy hắn không tồi lắm đâu. Tuy không phải là người giàu có gì, nhưng chỉ cần em yêu mến là tốt rồi. Đừng làm cho hắn cảm thấy bị gò bó.

Xung Hi sửng sốt một chút, liền biết chị Nam hiểu lầm. Cô ta cũng biết chị Nam nói đừng để cho hắn gò bò là có ý gì, ý là nói mình đừng để cho tay Mộc Vân kia cảm thấy tự ti. Nghe thấy tiếng bước chân đi xa của chị Nam, Xung Hi thở dài một tiếng. Mộc Vân là nam nhân của mình sao?

Lắc đầu, đương nhiên là không phải. Thời gian mình tiếp xúc với tên kia cũng không dài. Tuy hắn cho mình một cảm giác rất thần bí và có bản lãnh, nhưng hắn lại không phải là nam nhân của mình.

Khi Lâm Vân tỉnh lại, cảm thấy thể lực đã hồi phục rất tốt. Hắn đã hoàn toàn áp chết được thương thế. Một khi tinh lực có thể vận hành bình thường, vết thương kia mặc dù nặng, nhưng không phải là điều khó khăn gì đối với hắn.

Bởi vì ngày hôm qua bị thương thiếu chút nữa chết, Lâm Vân càng thêm tưởng niệm Vũ Tích. Liền lôi ra diện thoại trực tiếp gọi cho nàng. Hai người không biết nói chuyện bao lâu, thẳng tới khi Xung Hi lần nữa đẩy cửa đi vào.

Lâm Vân đã biết Liễu Nhược Sương không muốn rảnh rỗi ngồi ở nhà, nên cũng đã tới tập đoàn Vân Môn làm việc.

Xung Hi bưng một bát cháo cho Lâm Vân. Trông thấy hắn vừa cúp điện thoại xong, cũng không hỏi Lâm Vân gọi điện cho ai.

- Cảm ơn cô.

Tuy Xung Hi không dìu mình lên giường, minh vẫn có thể trị thương, nhưng Lâm Vân vẫn phi thường biết ơn cô ta. Dù sao căn phòng này cũng là của cô ta để lại.

- Cần gì nói câu cảm ơn. Anh đã giúp tôi rất nhiều lần mà.

Xung Hi thấy Lâm Vân đã ăn xong bát cháo, liền cầm bát đi, nghĩ nghĩ lại hỏi:

- Anh có thể nói cho tôi biết anh là ai không? Tôi biết anh khẳng định không phải là một lái xe. Còn nữa, vì sao anh phải cải trang?

Lâm Vân trầm mặc một lát.

- Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết đâu.

Xung Hi thấy Lâm Vân không trả lời cũng không cự tuyệt. Trái tim đập thình thịch, liền cam đoan một câu.

- Tôi, tôi cũng không biết nói sao với cô. Tôi là chủ của một công ty ở Yên Kinh, đến Thanh Hóa là có mục đích khác. Mà mục đích đó chắc cô cũng đoán ra, đó là tìm cây Tuyết Liên Tử. Tôi nghe nói nhà Mộ Dung có cây thuốc này. Nên mới nhờ cô tìm kiếm tin tức của nhà Mộ Dung. Về phần giả trang, là không muốn gánh thêm phiền phức.

Lâm Vân nghĩ nghĩ, nửa thật nửa giả nói.

- Vậy à, thực xin lỗi, vì tôi đã sai người tìm hai ngày, nhưng không tìm ra được tin tức gì. Anh không nên gấp gáp, người của tôi vẫn còn đang tìm kiếm. Một khi tìm được, tôi lập tức sẽ thông báo cho anh biết. Còn nữa, cảm ơn anh đã cho tôi cái vòng tay.

Xung Hi nói xong, giơ cái vòng đeo trên tay lên.

Lâm Vân cười cười, không nói gì.

Xung Hi thấy Lâm Vân không nói gì, mím môi, lần nữa nói:

- Kỳ thực, vừa nãy tôi định hỏi, vì sao cái vòng anh cho tôi lại có thể tự động bảo vệ vậy? Cái vòng này tôi đã nhìn đi nhìn lại rồi, nó chỉ được làm từ tài liệu bình thường mà thôi. Bên trong không có bất kỳ pin hay là thiết bị điện tử nào. Anh có thể nói cho tôi biết anh làm nó như thế nào không? Anh yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ cho người khác đâu.

Nói xong, Xung Hi rất chờ mong nhìn Lâm Vân. Lời nói thật, nàng đã hoài nghi cái vòng tay thô rạp này mấy ngày nay rồi. Nếu hiện tại không hỏi ra thì sẽ ray rứt khó chịu.

Lâm Vân thở dài một tiếng. Điều này muốn hắn giải thích như thế nào. Hắn làm cái vòng tay là vì phòng ngừa vạn nhất. Không nghĩ tới hắn vừa rời đi Thanh Hóa, chiếc vòng tay đã nổi lên tác dụng rồi. Không biết cô nàng Xung Hi này đã đắc tội bao nhiêu người, có lẽ không kém hơn mình.

Thấy biểu lộ chờ mong của Xung Hi như vậy, Lâm Vân không tìm được lời nào để nói dối, đành phải nói bừa:

- Tôi là thần tiên từ trên trời, bởi vì phạm vào luật trời mà bị giáng xuống trần gian.

Nói xong Lâm Vân rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng tìm được cái cớ nửa giải thích nửa nói giỡn. Lấy cớ như vậy chắc chắn sẽ không ai tin. Đồng thời người đó cũng hiểu là mình không có ý giải thích.

- A, tôi vẫn cho rằng anh là thần tiên, thật không ngờ đây là sự thật?

Hai mắt của Xung Hi sáng lên, đột nhiên bắt lấy tay của Lâm Vân,, chỉ sợ Lâm Vân tùy hứng bay đi.

Cái này cũng có người tin sao? Hai mắt của Lâm Vân tối sầm, suýt nữa lại hôn mê bất tỉnh.

- Cô vẫn thật sự tin sao?

Lâm Vân mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn Xung Hi, người phụ nữ này làm sao mà trí lực dường như có chút cô đơn lạnh lẽo vậy?

- Đương nhiên là tin, tuy nhiên bây giờ tôi không hỏi anh. Đợi khi vết thương của anh lành lại, tôi có chuyện muốn nói. Ơ, đây không phải là điện thoại tôi cho anh à.

Xung Hi lấy điện thoại từ trong tay Lâm Vân.

- Anh nói anh không có điện thoại, thế đây là gì hả? Hừ, anh nói dối tôi sao.

Xung Hi không chút do dự dùng điện thoại của Lâm Vân gọi vào máy của mình.

Lâm Vân bất đắc dĩ nhìn Xung Hi, lấy lại điện thoại của mình rồi không thèm để ý đến cô, nhắm tiếp tục trị thương.

Ba ngày sau Lâm Vân đã hoàn toàn hồi phục sức khỏe, Xung Hi vẫn chưa tìm được manh mối gì về Mộ Dung gia. Lâm Vân không thể tiếp tục đợi được nữa, để lại cho Xung Hi một bức thư rồi tự mình rời khỏi Thanh Hóa.

Nằm đây chờ đợi chi bằng tự mình đi Hồng Kông tìm Đao Cửu. Về phần tấm bản đồ kia Lâm Vân vẫn không hiểu rõ là nó đã biến đi nơi nào rồi.

Xung Hi mấy ngày nay không có tâm tư gì ở lại công ty, nếu như không phải công ty vừa có nhiều chuyện được gây dựng lại, cô quả thật không muốn tiếp tục ở lại công ty nữa. Mỗi ngày chỉ mong về sớm để được nói chuyện cùng Lâm Vân, tính cách lạnh lùng ban đầu bởi vì quan hệ của Lâm Vân, rõ ràng đã thay đổi rất nhiều.

Nhưng thay đổi của Xung Hi chị Nam nhìn thấy rất rõ, trong lão viện Xung gia của đại tiểu thư này giấu một tình nhân, điều đó cô biết. Mỗi ngày khi nhìn Xung Hi vội vàng về nhà để anh anh em em với tình nhân kia, cô luôn muốn cười. Xung Hi lạnh lùng cũng đã có người để thích, cái này trước đây đến nghĩ cũng không dám nghĩ. Từ sau khi biết trong căn nhà cũ của Tiểu Hi có giấu tình nhân, chị Nam rất ít khi lui đến chỗ ở của Xung Hi.

- Tiểu Hi, sao không dẫn bạn trai em tới đây? Để cậu ấy đến công ty cùng làm việc?

Hôm nay chị Nam thấy Xung Hi lại vội vội vàng vàng bảo mình lái xe đưa cô về nhà, liền hỏi.

- A…

Xung Hi da mặt cũng không dày, lập tức liền đỏ lên. Rất nhanh muốn nói gì đó, tuy nhiên nghĩ một chút lại không phản bác gì.

Thấy bộ dạng của Xung Hi, chị Nam thầm than, trong lòng tự nhủ con gái rơi vào bể tình thật khó có thể dùng lẽ thường để nói chuyện.

Hôm nay tâm tình của Xung Hi lại cực kỳ tốt, bởi vì cô biết vệ sĩ Tiên Nhân của mình đã bình phục, chuẩn bị hôm nay dẫn hắn đi quán bar Tình Nhân uống một ly “Diễm Dương Băng”. Cho nên sau khi tạm biệt chị Nam, không thể chờ đợi được nữa mà đẩy cửa phòng của Lâm Vân.

Căn phòng trống trơn khiến cô có một loại dự cảm hụt hẫng, nhìn bức thư trên giường của Lâm Vân, cô có một loại cảm giác, mình sẽ không còn được gặp lại vệ sĩ Lâm Vân của mình nữa rồi.

Ba bước làm hai đi lên cầm lá thư trên giường của Lâm Vân, vội vàng mở thư ra.

- Quen biết cô tôi thấy rất vui, tôi đi đây. Cảm ơn cô thời gian vừa cô đã cho tôi nương nhờ. Về phần Mộ Dung gia không tìm thấy thì không cần tìm nữa nhé, có lẽ không có gia tộc này. À, quên mất nói với cô, tôi không phải là Tiên Nhân gì cả, tôi chỉ là một người bình thường thôi. Về sau có duyên chúng ta lại gặp lại nhé. Lâm Vân.

Một bức thư chỉ đơn giản vài từ rơi trên mặt đất, Xung Hi ngồi bịch xuống giường của Lâm Vân. Bỗng nhiên cô cảm thấy rất vô lực, người như nhũn ra, tại sao không nói lời nào đã đi chứ? Mình tại sao lại phải để ý đến người vệ sĩ bình thường này? Câu nói kia của anh ta có ý gì? Lẽ nào cho rằng mình mỗi ngày nói chuyện cùng anh ta là bởi vì anh ta là Tiên Nhân?

Nhưng mình trước giờ chưa từng nghĩ như vậy, chỉ là thích nói chuyện với anh ta mà thôi. Huống hồ sau khi sự việc xảy ra mình cũng cho rằng lúc đó do mình bị váng đầu, mới coi Lâm Vân là Tiên Nhân. Làm gì có Tiên Nhân nào như vậy chứ, huống hồ từ Tiên Nhân nói ra cũng quá hoang đường mà. Chỉ là không giải thích với anh ta mà thôi, anh ta hiểu lầm mình rồi. Còn nữa hóa ra anh ta tên là Lâm Vân, sao cái tên này nghe quen thuộc thế?

Đúng rồi, mình có số điện thoại của anh ấy. Nghĩ đến đây cô vội vàng gọi đến chiếc Vân Tinh Linh mà cô cho hắn, tiếng chuông vang lên trên giường. Chiếc điện thoại này Lâm Vân căn bản không mang theo. Xung Hi không chịu từ bỏ, tiếp tục gọi đến số điện thoại cũ của Lâm Vân. Lần trước khi mình phát hiện ra điện thoại của anh ta, thuận tiện dùng điện thoại của anh ta gọi vào máy của mình, cho nên có số của anh ta.

May mắn là lần trước mình làm chuyện này, nếu không thì thực sự không tìm được người này. Nhưng âm thanh khiến cô thất vọng lại vang lên, điện thoại vẫn là không nằm vùng phủ sóng.

Lâm Vân lần nữa đi tới đỉnh núi Cương Sơn, không phát hiện được tung tích của tấm bản đồ. Tuy biết đây là một vật vô cùng quý giá, nhưng xem ra nó không có duyên với mình rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.