Sau khi tan họp, Lâm Vân lập tức đi tới chỗ của Lâm Cường. Diệp Điềm thì triệu tập Liễu Nhược Sương, Tô Tĩnh Như và vài người quản lý cấp cao mở thêm một hội nghị. Bởi vì có quá nhiều chuyện, nên Lâm Vân nhất thời không có thời gian để gặp mặt Tô Tĩnh Như.
Lâm Vân một mình đi gặp Lâm Cường. Ánh mắt của Lâm Cường rất lập lòe, tuy kinh hoàng nhưng thần thái rất trấn định. Chỉ có chút mệt mỏi vì bị giám sát một thời gian lâu. Lâm Vân nhìn qua người này là biết y là người sợ phiền phức.
- Anh chính là Lâm Cường?
Lâm Vân vốn không có hảo cảm gì với người của Lâm gia. Mà tên Lâm Cường này rõ ràng lợi dùng là người của Lâm gia, muốn tiến vào tập đoàn Vân Môn để làm nội ứng. Cho nên Lâm Vân đã sớm tức giận. Kế hoạch của đám người kia thật là chu đáo và chặt chẽ. Bước đầu thì hạ độc Hoặc Tâm Trùng khiến Mông Văn hoảng hốt, bước sau thì Lâm Cường đi vào phá hoại danh tiếng của công ty.
- Lâm Vân.
Tròng mắt của Lâm Cường hơi híp. Tuy y chưa từng thấy qua Lâm Vân, nhưng y vừa liếc qua là nhận ra người trước mặt này chính là Lâm Vân, một người mà lão gia tử rất coi trọng.
- Anh nói kỹ càng quá trình bán đứng tập đoàn Vân Môn cho tôi, cùng với người đứng sau lưng là ai. Sự kiên nhẫn của tôi chỉ có hạn, hy vọng anh thành thật khai báo.
Lâm Vân lạnh lùng nhìn Lâm Cường, nói chuyện không hề có chút tình cảm nào.
Lâm Cường đang suy nghĩ nên ứng đối như thế nào, thì Lâm Vân đã giơ chân lên, đá vào chân trái của y. Một tiếng răng rắc vang lên, xương chân của y đã đứt gãy, đau đớn thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
- Tôi đã nói rồi, kiên nhẫn của tôi có hạn. Trong vòng năm giây tôi không nghe thấy anh khai thật, thì cái chân còn lại của anh cũng như vậy. Có lẽ anh sẽ trở về Phần Giang, làm bạn với tên Lâm Khải kia.
Thanh âm của Lâm Vân càng lạnh lùng.
Lâm Cường đột nhiên nhớ tới chuyện của Lâm Khải. Mặc dù y ở kinh thành, nhưng vẫn nghe qua chuyện của Lâm Khải. Biết là Lâm Khải cũng vì đắc tội với người trước mặt này, mà bị đánh tới mức vẫn phải ngồi trên xe lăn. Mà Lâm Khải kia hình như còn là anh trai cùng cha khác mẹ của hắn.
Tuy nhiên, vừa tự hỏi thì đã qua năm giây, Lâm Vân không chút do dự đá gãy chân còn lại của Lâm Cường.
- Tôi nói, tôi nói, đừng đánh.
Lâm Cường đau đến mức chảy cả nước mắt, làm gì dám do dự nữa.
- Là Lý Danh Sinh bảo tôi làm. Y bảo tôi rằng cứ tới ngày đó xin vào tập đoàn Vân Môn, tổng giám đốc Văn sẽ đồng ý. Hơn nữa còn để tôi phụ trách làm quản lý của một phòng.
- Chuyện về sau thì đều do Lý Danh Sinh bảo tôi làm. Y cho tôi hai triệu nguyên, chỉ cần tôi an bài mười lăm người của y vào các phòng làm việc là được.
Lâm Cường nói xong, đã chảy đầy mồ hôi vì đau đớn.
Lúc này y mới biết được danh tiếng hung ác của Lâm Vân không phải là lời đồn. Không biết kế tiếp hắn có tra tấn mình không. Trong lòng đã sớm hối hận vì một chút tiền mà đáp ứng làm chuyện nội gian.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng. Hắn đã từng điều tra qua tên Lý Danh Sinh của Lý gia kia. Chỉ là một cái bao cỏ mà thôi, tuyệt đội không thể nghĩ ra một kế hoạch tỉ mỉ như vậy. Đoán chừng là còn có kẻ nào sai khiến nữa. Tuy Lý Danh Sinh không phải là chủ mưu, nhưng mình tuyệt đối cũng không tha cho y.
Lúc này có tiếng đập cửa vang lên. Lâm Hinh mở cửa nhìn thấy Lâm Cường nằm dưới mặt đất, liền nói với Lâm Vân:
- Anh, Tam gia gia gọi điện bảo rằng anh mau chóng tới chỗ của gia gia.
- Ừ.
Lâm Vân không chút do dự dẫn theo cả Lâm Cường, bảo Lâm Hinh lái xe đi tới đại viện của Lâm gia. Trong lòng Lâm Cường trầm xuống, biết mình đã xong đời rồi.
Lúc Lâm Lộ Trọng trông thấy Lâm Vân, trong mắt lộ ra vẻ quái dị. Nếu như lúc trước ông ta chỉ không bội phục với bản lĩnh của Lâm Vân, hiện tại ông ta đã nhìn không thấu đứa cháu trai này.
- Tam gia gia tìm cháu có việc gì?
Lâm Vân trước sau như một bình tĩnh.
- Anh họ cháu?
Lâm Lộ Trọng đã nhìn thấy Lâm Cường trong tay của Lâm Vân.
Lâm Vân tiện tay ném Lâm Cường xuống. Lâm Cường liền hét thảm một tiếng. Bởi vì đôi chân gãy ma sát với mặt đất, khiến y đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Lâm Vân đương nhiên sẽ không giấu diếm, kể hết chuyện Lâm Cường trợ giúp Lý gia phá hư danh tiếng của tập đoàn Vân Môn cho Lâm Lộ Trọng nghe.
Lâm Lộ Trọng nghe xong liền nổi giận đùng đùng. Không ngờ Lâm gia lại có một tên bại hoại như vậy. Cũng lười liếc nhìn Lâm Cường, chỉ lạnh lùng phân phó:
- Mang nó ra ngoài, phế nốt đôi chân của nó.
Toàn thân của Lâm Cường co quắp lại, y biết mình xong đời rồi. Cho dù là cha của mình cũng không có cách nào cứu y. Bởi vì lão gia tử thật sự tức giận.
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên rồi lập tức tắt. Lâm Vân gật đầu, khó trách Lâm gia dưới sự dẫn dắt của Lâm Lộ Trọng, có thể trở thành một gia tộc lớn. Chỉ riêng thủ đoạn cay độc của lão gia tử, đã không phải người thường có thể làm được. Có thể tưởng tượng, một khi địch nhân chọc giận lão gia tử, ông ấy chắc chắn sẽ xử lý gọn gàng dứt khoát.
Thậm chí còn biết việc gì cần điều tra, việc gì không cần phải điều tra. Riêng thái độ nắm chắc đó đã là một điều khó có được. Ngay cả Lâm Vân, vốn không phải là người của Lâm gia, cũng có một cảm giác quy túc. Tuy nhiên, Lâm Vân còn nhìn ra chút mánh khóe trong đó. Hắn cảm giác lão gia tử đã biết chuyện của Lâm Cường. Còn biết như thế nào, thì không rõ lắm.
- Chúng ta tới phòng sách nói chuyện.
Lâm Lộ Trọng rất coi trọng Lâm Vân. Tuy Lâm Vân chỉ là một người cháu trai của ông ta, nhưng ba ngày trước, hành động của Lâm Vân đã làm chấn động những vị lãnh đạo ở đó. Về sau vài người đã hỏi kỹ càng Hà Ngụ, kết quả thật là vượt mức tưởng tượng.
Tuy lúc ấy Hà Ngụ chỉ nói mơ mơ hồ hồ, không thể nói rõ ra được, nhưng có một điều có thể xác định là Lâm Vân có thể bay lên trời. Đây quả thực là một nhân vật cường hãn, đã sánh bằng cả một quốc gia rồi. Vô luận Lâm Vân có vì quốc gia hỗ trợ hay không, chuyện này vẫn nên được giữ bí mật.
Hôm nay Lâm Lộ Trọng chỉ đại biểu vài vị thủ trường mà gọi Lâm Vân tới đây đàm phán. Một mực kéo dài tới hôm nay, bởi vì các vị thủ trưởng còn chưa thương lượng ra thù lao để Lâm Vân đồng ý làm việc.
Đối với Lâm Lộ Trọng mà nói, Lâm Vân càng lấy được nhiều chỗ tốt, ông ta càng vui mừng.
Trong phòng sách, sau khi hai người ổn định chỗ ngồi, Lâm Lộ Trọng rõ ràng chủ động rót một chén trà cho Lâm Vân.
- Tam gia gia, rốt cuộc là chuyện gì?
Trong lòng Lâm Vân đã đoán ra một ít nguyên nhân mà lão gia tử tìm mình. Nhưng nếu chỉ đưa ra những điều kiện như lần trước, vậy thì bỏ qua. Điều kiện của bọn họ còn chưa đủ để mình hỗ trợ bọn họ. Mà danh tiếng và quyền lực chỉ là phù vân đối với Lâm Vân mà thôi. Những thứ đó không hề có tác dụng gì với hắn.
- Cái này cho cháu.
Lâm Lộ Trọng lấy ra một tấm giấy màu xanh đậm đưa cho Lâm Vân.
- Đây là cái gì?
Lâm Vân cầm lấy tấm giấy, kỳ quái hỏi.
- Đây là giấy xác nhận cháu là ủy viên danh dự của quân ủy, do đích thân bộ trưởng bộ quốc phòng ký.
Lâm Lộ Trọng vội vàng nói.
Lâm Vân mở ra xem, quả nhiên có tên của mình trên đó. Nhưng hắn không có chút hứng thú gì với thứ này. Thứ này giống như việc mình quyên góp mấy chục triệu rồi có được một tấm biểu dương vậy. Nó hoàn toàn vô dung với Lâm Vân. Thật không biết là ai nghĩ ra đồ chơi này.
Trong lòng Lâm Vân cười lạnh, nhưng biểu hiện như không có gì. Trả lại tấm giấy cho Lâm Lộ Trọng:
- Tam gia gia, thứ này chẳng có tác dụng quái gì với cháu cả. Cháu nghĩ mọi người phải biết chứ điều này chứ.
Khuôn mặt của Lâm Lộ Trọng đỏ lên, trong lòng tự nhủ, ai chẳng biết thứ này vô dụng với ngươi. Nhưng quốc gia chỉ có thể đưa ra điều kiện này để mua ngươi mà thôi, còn có cái gì nữa đâu? Đá Bạch Hà mà ngươi muốn kia, thực sự là quá quý hiếm.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng vẫn nói:
- Tiểu Vân, ta không biết sư phụ của cháu là ai, nhưng cháu xác thực đã làm cho các lão già chúng ta rung động. Nói thật, Lâm gia có một người như cháu, quả thực là một điều kiêu ngạo. Nhưng có những chuyện cháu không để ý, một người lãnh đạo quốc gia như ta lại không thể không để ý.
- Cháu có thể nói ta dối trá, ta cũng có thể cùng người khác vụng trộm tranh đấu. Nhưng một khi quốc gia gặp nạn cho dù ta có liều cái mạng già này cũng muốn xông lên phía trước. Lão Từ không có ý từ đến đây nói chuyện với cháu, nên chuyện này đành phải do ta nói.
- Hiện tại thế giới đã khá yên bình. Nhưng bạo loạn có vẻ như sắp phát sinh, điều này thì chúng ta không thể khống chế được. Như chuyện người ngoài hành tinh, rất có khả năng là xảy ra. Còn hai người lạ mặt lần trước, lúc đầu chúng ta còn chưa xác định hai người đó có phải là người ngoài hành tinh hay không, bởi vũ khí của hai người đó rất khủng bố. Nhưng được nhìn thấy khả năng của cháu, chúng ta đều cho rằng bọn họ cũng là người trong tiên đạo.
- Tiểu Vân, sư phụ của cháu hẳn là người trong tiên đạo phải không? Chắc ông ta cũng thuộc một phái ẩn thế nào đó. Những người này chỉ có thể nghe thấy trong truyền thuyết, chứ chưa từng thấy bóng dáng. Tuy ta không biết cháu cũng thuộc hay không, nhưng với năng lực của cháu, đi làm những chuyện như vậy là đủ rồi. Không chỉ vì hội liên hiệp, cũng phải vì sự hòa bình tương lai của quốc gia nữa.
- Ta biết những tư tưởng này của ta sẽ khiến cháu cảm thấy vớ vẩn. Nhưng lần này ta cũng đồng ý với những lão già kia. Tuy ta rất lo lắng cho cháu, nhưng đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm.