Lâm Vân mỉm cười, chẳng muốn nói nhảm nhiều, liền ném tới một ngọn lửa. Tên nam tử liền biến thành hư vô.
- Thì ra Hughes đã bị y giết. Khó trách tôi tìm mãi không thấy.
Tần Nhan bừng tỉnh đại ngộ nói.
Lâm Vân gật đầu:
- Lần này cô làm không tồi. Coi như cô đã hoàn thành nhiệm vụ, tôi nhất định sẽ dẫn cô rời khỏi Địa Cầu, tới một thế giới Tu Chân chính thức.
Tần Nhan nghe thấy vậy, trong lòng rất hưng phấn. Nhưng vẫn thắc mắc hỏi:
- Nhưng chúng ta đã tìm thấy tấm bia đá kia đâu?
Lâm Vân chỉ mỉm cười không lên tiếng. Phệ Hồn Thương phóng ra, đâm vào một vách động.
Oanh một tiếng, vách động kia liền vỡ nát, lộ ra một tấm bia đá đen nhánh ở giữa.
- A, là tấm bia đá đó.
Tần Nhan kiêu lên kinh hỉ khi nhìn thấy tấm bia đá. Thần thức của cô ta chỉ có hạn, không thể xuyên qua trận pháp ở vách động đó được, nên đương nhiên không biết.
Tấm bia đá bỗng nhiên lay động. Lâm Vân còn đang sửng sốt, thì Ong một tiếng, tấm bia đá rõ ràng tự mình bay ra ngoài. Tốc độ cực nhanh, trông giống như một tia sáng vậy.
Lâm Vân hừ một tiếng, vươn tay chụp lấy tấm bia đá. Nhưng một tiếng kỳ quái vang lên, tấm bia đá rõ ràng thoát khỏi một chụp của Lâm Vân.
- Thì ra là do tấm bia đá này nên ở đây mới có nhiều du hồn như vậy.
Lâm Vân nói, chẳng có vẻ sốt ruột gì cả.
- Vì sao tấm bia đá kia lại chạy?
Tần Nhan ngược lại bối rối. Đối với cô ta mà nói, nếu tấm bia đá kia chạy mất, thì việc rời khỏi Địa Cầu lại trở thành điều viển vông.
Lâm Vân lắc đầu:
- Nó không chạy thoát được. Chắc là có một linh hồn cường đại nào đó sống ký thác trong tấm bia đá và điểu khiển nó. Chúng ta đi thôi.
Lâm Vân dẫn theo Tần Nhan đi ra ngoài cái hang động. Lực hút cực mạnh của dòng xoáy giống như không chút ảnh hưởng gì tới hai người. Lâm Vân rất nhẹ nhàng rời khỏi dòng nước xoáy.
Tần Nhan sững sờ nhìn dòng nước xoáy đằng sau. Cô ta biết lực hút của nó mạnh như thế nào, nhưng khi mình đứng bên cạnh Lâm Vân, rõ ràng không cảm thấy gì. Thực lực của hắn đã mạnh tới mức nào rồi?
- Ủa, tấm bia đá.
Tần Nhan nhìn thấy tấm bia đá bay tán loạn trong khốn trận, rốt cuộc hiểu ra vì sao Lâm Vân nói nó không chạy thoát được. Thì ra hắn đã bố trí khốn trận ở bên ngoài này.
Lâm Vân vung tay bắt lấy tấm bia đá, một ngọn Tinh Diễm bùng lên, tấm bia đá phát ra một thanh âm kẽo kẹt, rồi chuyển từ màu đen sang màu trắng bóc.
- Oanh.
Dòng nước xoáy đằng sau Tần Nhan và Lâm Vân cũng đồng thời biến mất như chưa từng xuất hiện qua vậy. Để lại khu vực biển cực kỳ yên tĩnh.
- Đi thôi.
Lâm Vân nói xong, dẫn theo Tần Nhan, chỉ trong thời gian cực ngắn quay trở về Địa Ngục Môn ở núi Côn Luân.
- Tôi cần phải luyện hóa tấm bia đá này. Còn có chuyện gì thì cô cứ đi làm đi. Ba ngày sau chúng ta sẽ rời khỏi đây. Mà một khi rời đi, có lẽ sẽ không còn quay trở lại, tôi nghĩ cô còn việc gì thì nên giải quyết nốt đi.
Lâm Vân nói.
Tần Nhan ngẩn người một lúc rồi trả lời:
- Tôi không còn việc gì phải làm. Tôi ở đây đợi anh ba ngày cũng được.
Thấy Tần Nhan không rời đi, Lâm Vân biết cô ta lo lắng mình không dẫn theo cô ta. Liền mỉm cười, cũng lười nói nhiều. Đi vào trong hang động bắt đầu luyện hóa tấm bia đá.
Ba ngày qua trôi qua trong nháy mắt, luyện hóa tấm bia đá đơn giản hơn Giới Đỉnh rất là nhiều. Ba ngày là đủ cho Lâm Vân luyện hóa hết.
- Đi thôi.
Lâm Vân nhìn Tần Nhan ngồi cách đó không xa, nói.
- Anh không quay về chào từ biệt người thân à?
Tần Nhan nhìn Lâm Vân, kỳ quái hỏi.
- Không cần, phần lớn người thân của tôi không ở đây.
Nói xong, Lâm Vân đi thẳng tới kết giới.
Lâm Vân lấy ra Giới Đỉnh và tấm bia đá. Rồi đặt tấm bia đá lên trên Giới Đinh. Một chùm sáng nhu hòa xuất hiện. Kết giới mà Lâm Vân đã thử nhiều lần không thể mở ra được, giờ đây đã xuất hiện một con đường màu vàng đi thẳng tới.
Lâm Vân và Tần Nhan chỉ mất một thời gian ngắn là đi hết con đường. Lâm Vân thu Giới Đỉnh và tấm bia đá lại, con đường liền biến mất.
- Đây là nơi nào? Linh khí thật là nồng hâu. Đây chính là thế giới Tu Chân sao?
Tần Nhan sững sờ nhìn tiên cảnh Côn Luân, trong nhất thời chỉ biết ngây người tại chỗ.
- Nơi này là Khôn Truân Giới, coi như là một thế giới Tu Chân. Nhưng trình độ ở nơi đây chưa thế nói là cao. Theo tôi được biết, cao nhất ở đây cũng chỉ là Hóa Thần mà thôi.
Lâm Vân thuận miệng nói.
- Cái gì? Hóa Thần?
Tần Nhan thẫn thờ lập lại. Không nghĩ tới cảnh giác cao nhất trong suy nghĩ của cô ta, đúng là tồn tại. Điều này thật quá rung động.
Lâm Vân thấy Tần Nhan há hốc mồm, âm thầm buồn cười. Nếu là Hạt Nguyên Tinh, biết được trình độ tu chân ở đó, không biết cô ta sẽ ngạc nhiên như thế nào.
- Anh muốn đi đâu?
Tần Nhan thấy mình chỉ lẻ loi ở đây, cho nên không muốn tách Lâm Vân ra. Dù sao nơi này có cả Hóa Thần. Nếu như lời sư phụ là thật, thì việc giết người ở Tu Chân Giới chỉ là việc bình thường. Một khi cô ta gặp phải một tu sĩ có tu vị cao hơn, thì cô ta biết đi đâu mà cầu cứu.
Không chỉ nói tu sĩ có tu vị cao hơn, ở đáy biển Ả rập, cô ta còn suýt nữa chết trong tay của một tu sĩ Trúc Cơ.
- Tôi định đi tới Vạn Bảo Các nhìn xem. Chỗ đó là sản nghiệp của tôi.
Lâm Vân cũng không cần giấu diếm cô ta làm gì.
- Cái gì? Anh có cả sản nghiệp ở đây? Anh thường xuyên tới đây à?
Tần Nhan càng kinh ngạc.
Lâm Vân lắc đầu:
- Không phải, đây mới chỉ là lần thứ hai tôi tới Khôn Truân Giới. Lần đầu đã là rất nhiều năm trước rồi. Lúc đó tôi đã hợp tác với Vạn Bảo Các.
Tần Nhan có chút do dự:
- Vậy, vậy tôi có thể đi theo anh tới Vạn Bảo Các hay không?
Tần Nhan mới tới, còn chưa quen cuộc sống nơi đây, cho nên muốn theo Lâm Vân một thời gian rồi tính toán tiếp.
Lâm Vân gật đầu. Dù cô nàng này có hận thù với hắn, nhưng dù sao cô ta cũng đã giúp hắn mấy lần. Nhờ có cô ta mà mình thuận lợi tìm được tấm bia đá. Bằng không, với việc tấm bia đá này nằm ở một nơi mà thần thức của hắn không quét tới, muốn tìm thì đúng thật là khó khăn. Cho nên từ đáy lòng, hắn vẫn rất cảm kích Tần Nhan.
- Sau này anh sẽ sinh sống ở Vạn Bảo Các à?
Tần Nhan lần nữa hỏi.
- Không, tôi tới đây là để đón người nhà và bằng hữu của tôi. Khả năng chúng tôi sẽ rời khỏi đây rất sớm.
Lâm Vân trả lời.
- Có người đánh nhau, đi xem thế nào.
Với thần thức cường đại của Lâm Vân, lập tức phát hiện ở phía trước có sự ba động rất mãnh liệt của linh khí. Lâm Vân liền không chút nghĩ ngợi bay về hướng đó.
Tần Nhan đi theo phía sau, hỏi:
- Lâm Vân, sư phụ của tôi đã từng nói, gặp phải tu sĩ đánh nhau thì nên trốn thật xa. Bằng không sẽ bị bên thắng diệt khẩu.
Lâm Vân mỉm cười:
- Lời của sư phụ cô không sai, nhưng nó không có tác dụng với tôi. Huống hồ nơi tôi sắp tới phải đi qua đó. Còn chưa có ai có thể khiến tôi phải đi đường vòng.
Ngữ khí của Lâm Vân đầy vẻ tự tin. Tần Nhan nghe vậy thì nghĩ, lẽ nào đây là phong thái của cường giả? Có một ngày nào đó mình cũng sẽ trở thành cường giả, một vị cường giả không cần phải đi vòng.
- Oanh.
- Ầm.
Tiếng nổ xen lẫn tiếng pháp bảo đụng vào nhau truyền tới. Lâm Vân nhíu mày, xem ra mấy người này có tu vị không thấp.
- Lang Sơn Tông đang làm việc ở đây, kẻ nào muốn sống thì cút sang một bên.
Một giọng nói mang theo chân nguyên truyền tới. Tần Nhan cảm thấy giọng nói đó như vang lên bên tai mình vậy.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, giống như không nghe thấy, vẫn tiêp tục bay tới. Tần Nhan cũng đành phải đi theo bên cạnh hắn.
Bốn tu sĩ Nguyên Anh đang vây quanh một nữ tu Nguyên Anh. Lâm Vân nhận ra cô gái này. Cô ta chính là cô gái mà lúc hắn đi ra từ tuyệt cảnh Thiên Diễm bắt gặp, Thẩm Uyển của phái Dao Hoa. Không ngờ cô ta cũng đã kết thành Nguyên Anh.
Mà nhìn bốn tu sĩ Nguyên Anh vây quanh Thẩm Uyển, trong đó có hai gã là Nguyên Anh trung kỳ, Lâm Vân liền biết bốn người này chỉ muốn bắt sống Thẩm Uyển chứ không muốn giết cô ta. Nếu không cô ta đã sớm bị giết. Nhìn dáng vẻ chật vật của Thẩm Uyển, cô ta sắp không kiên trì được nữa rồi.
Có nên giúp cô ta không nhỉ? Lâm Vân nghĩ tới giao dịch năm đó giữa hắn và Thẩm Uyển. Cho dù Thẩm Uyển coi như giúp mình một chút, nhưng mình cũng đã trợ giúp cô ta. Lâm Vân cảm thấy chuyện này không có lợi lộc gì.
- Biến, không nghe thấy Lang Sơn Tông đang làm việc sao? Lỗ tai của ngươi điếc à?
Một tu sĩ Nguyên Anh rống lên.
- Hừ, nói nhiều làm gì, chỉ là một tên Trúc Cơ và một nữ tu Kết Đan mà thôi. Giết bọn chúng đi.
Một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ lạnh lùng nói.
- A, Lâm tiền bối…
Thẩm Uyển đã nhận ra Lâm Vân.
Sắc mặt của Lâm Vân trầm xuống. Không chút nghĩ ngợi vươn tay ra, một bàn tay khổng lồ được tạo thành từ chân nguyên tóm lấy tên tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ. Bàn tay khẽ bóp một cái, tên tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ liền bị bóp chết, ngay cả linh hồn cũng không chạy thoát. Bàn tay của Lâm Vân không dừng lại, tiếp tục bóp chết tên tu sĩ Nguyên Anh lên tiếng đầu tiên kia.
Thẩm Uyển, Tĩnh Như và hai tên tu sĩ Nguyên Anh còn lại đều thẫn thờ nhìn Lâm Vân. Bọn họ đã ngây người. Đã từng thấy tu sĩ lợi hại, nhưng chưa từng thấy người nào lợi hại như vây. Đó chính là Nguyên Anh trung kỳ a. Đó là cường giả có thể tung hoành Khôn Truân Giới. Rõ ràng bị hắn bóp chết như bóp một con kiến.
Tần Nhan càng chấn động vô cùng, trong lòng như sóng to gió lớn. Cô ta biết Lâm Vân lợi hại, nhưng đó chỉ là cảm giác mà thôi. Bây giờ có một cái nhìn trực quan, thì không thể dùng lợi hại để hình dung nữa rồi. Quả thực là yêu nghiệt. Buồn cười mình còn tính toán tu luyện rồi thanh toán nợ nần với hắn.
Hai tên tu sĩ Nguyên Anh bị dọa đến mức quỳ xuống đất.
- Mắt chúng tôi bị mù nên mới dám mạo phạm tiền bối. Mong tiền bối tha mạng.
Hai tên này liên tục xin tha thứ. Phải biết rằng, để tu luyện tới Nguyên Anh, bọn họ phải tốn rất nhiều công sức, cùng bao nhiều lần trải qua cửu tử nhất sinh. Tuy bọn họ không sợ chết, nhưng đối mặt với Lâm Vân, bọn họ không có bất kỳ cơ hội nào. Cái này đã không liên quan tới sợ chết hay không rồi.
- Lâm tiền bối, ngàn vạn lần đừng tin lời bọn chúng. Vân Môn của tiền bối hiện tại chính đang bị Lang Sơn Tông vây công. Cả đại trận hộ sơn cũng bị công phá.
Thẩm Uyển vội vàng nói.
- Cái gì?
Sắc mặt của Lâm Vân lập tức trầm xuống. Hắn liền phóng thần thức ra ngoài. Sau một khắc, hai tên tu sĩ Nguyên Anh đang quỳ bị một thương của Lâm Vân đánh cho nổ đầu. Đồng thời Lâm Vân cũng biến mất trước mặt Thẩm Uyển và Tần Nhan.
- A…
Thẩm Uyển không ngờ tốc độ của Lâm Vân nhanh như vậy. Đảo mắt đã giết bốn tu sĩ Nguyên Anh rồi rời đi không thấy tung tích.
Cô ta nhặt lên bốn cái nhẫn, rồi đưa cho Tần Nhan nói:
- Tôi là Thẩm Uyển của phái Dao Hoa. Số giới chỉ này cô cầm đi.
Tần Nhan vội vàng khoát tay nói:
- Tôi tên là Tần Nhan, tôi cũng chỉ mới đi theo Lâm Vân tới mà thôi, chứ chúng tôi không phải là bạn bè. Nên cô không cần đưa cho tôi đâu.
- À, quan hệ giữa hai người là gì?
Thẩm Uyển nghe Tần Nhan nói vậy, liền nổi lên hứng thú. Bát quái vĩnh viễn là sở thích của nữ nhân, không liên quan gì tới tu vị.
Tần Nhan đành phải kể lại chuyện hai người tới từ Địa Cầu cho Thẩm Uyển. Thẩm Uyển bừng tỉnh đại ngộ:
- Khó trách tôi luôn thấy hắn từ nơi khác tới. Thì ra chỗ đó gọi là Địa Cầu. Đã như vậy, Tần Nhan muội muội gia nhập vào phái Dao Hoa của chúng tôi nhé. Hiện tại môn phái đang rất cần người.
Tần Nhan vốn chưa quen với nơi này, hiện tại được Thẩm Uyển mời vào, đương nhiên là không do dự, lập tức đồng ý. Ít nhất là cô ta đa có một chỗ trú chân.
- Bốn chiếc giới chỉ này chắc Lâm tiền bối nhìn không thuận mắt. Như vậy đi, hai người chúng ta, mỗi người nhận lấy hai cái vậy.
Nói xong, Thẩm Uyển đưa cho Tần Nhan hai giới chỉ. Tần Nhan biêt không thể chối từ, liền thu vào.
- Thẩm Uyển tỷ tỷ, chị nói Lang Sơn Tông vây công Vân Môn là chuyện gì vậy?
Tần Nhan thấy Lâm Vân vừa mới nghe tin tức này liền rời đi, thậm chí ngay cả một câu chào từ biệt cũng không nói, liền cảm thấy tò mò.
Thẩm Uyển kỳ quái nhìn Tần Nhan rồi nói:
- Em và Lâm tiền bối đều từ Địa Cầu tới, chẳng lẽ em không biết Vân Môn là môn phái của Lâm tiền bối hay sao? Nghe nói Vân Môn do vợ của Lâm tiền bối là Hàn Vũ Tích cùng vài người đệ tử xây dựng lên. Lúc môn phái khánh thành, chị còn đi tới đó chúc mừng. Vài người vợ của Lâm tiền bối quả thực đều là những mỹ nữ tuyệt sắc.
- Hơn nữa Vân Môn còn có hai tu sĩ Hóa Thần. Cho nên ở Khôn Truân Giới, Vân Môn coi như là một trong những môn phái đứng đầu. Chỉ là lần này Lang Sơn Tông hợp tác với vài môn phái khác tấn công Vân Môn. Nghe nói là vì một việc của mười mấy năm trước.
Cái gì? Lâm Vân có cả một môn phái ở đây? Còn có cả tu sĩ Hóa Thần tọa trấn? Trong lòng Tần Nhan vô cùng khiếp sợ. So với Lâm Vân, cô ta chỉ như mới đứa trẻ mới tập biết đi mà thôi. Buồn cười mình còn cảm thấy Kết Đan đã là rất giỏi.
Tần Nhan cố nén sự khiếp sợ, tiếp tục hỏi:
- Vân Môn có tận hai tiền bối Hóa Thần tọa trấn rồi mà vẫn còn có người dám gây sự sao?
Thẩm Uyển thờ dài một tiếng:
- Nghe nói, mười mấy năm trước, khi Vân Môn vừa mới thành lập ở Bắc Lĩnh, bởi vì tài liệu bố trị đại trận hộ sơn của Vân Môn vô cùng trân quý, khiến cho tu sĩ khác ngấp nghé. Một tu sĩ Hóa Thần đã giết vài người của Vân Môn rồi đoạt lấy vật liệu. Còn đánh trọng thương một vị đệ tử Hóa Thần là Khổng Linh của Lâm tiền bối.
- Chuyện này đã chọc giận một vị đại trưởng lão của Vân Môn là Lam Tranh. Bà ta đã đuổi đánh tên tu sĩ làm Khổng Linh bị trọng thương kia. Do đó đôi bên kết thành thù oán. Vốn ở Tu Chân Giới, mạnh được yếu thua là chuyện bình thường. Nhưng tu sĩ bị đánh đuổi lại là đệ tử của Âm Sơn Lão Quái. Âm Sơn Lão Quái mới xuất quan cách đây không lâu, hơn nữa tu vị đã lên tới Luyện Hư. Cho nên bọn chúng mới tới tìm Vân Môn tính sổ.