Công Tử Điêu Ngoa Của Tôi

Chương 7



" Thấy tiểu Dương đã tỉnh lại, ta đây cũng yên lòng. Tĩnh nhi còn không mau lại chăm sóc tiểu Dương. Làm phiền người ngoài thật không hay." Phạm Lương ý vị nói.

" Thê chủ, để ta đút canh cho nàng." Phạm Tĩnh không khách khí đoạt lấy chén trong tay Trần Thi Lam, ráng chịu đựng sự chán ghét mà hầu hạ Trần Dương.

Còn tiểu Dương khi thấy mỹ nhân lại gần thỳ say mê nhìn không chớp mắt. Đắc ý nghĩ được hưởng chút phúc lợi nhưng không ngờ, một câu " Thê chủ" đã đánh bay hết tinh thần, trong đầu chỉ còn lại thê chủ, thê chủ.

Aaaa!!! Trong đầu hò hét, xuyên nữ tôn quốc rồi. Kháo! Hại ta nảy giờ suy với chả luận. Ôi, mẹ ơi! Thế này thỳ mỹ nhân này là nam, hèn gì ngực phẳng là phải. Aizz, nam nhân ở đây sao lại xinh đẹp quá làm chi.

" Thê chủ, sao sắc mặt nàng kém vậy, tiểu Xuyến mau đi mời đại phu." Phạm Tĩnh phân phó, trong mắt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.

" Ta không sao, chàng đừng lo lắng. Được chàng chăm sóc dù bệnh sắp chết ta cũng sẽ khỏe lại nhanh thôi." Ta lấy lòng mỹ nhân, thấy phu thị của ta ôn nhu dịu dàng thế, lo lắng cho ta như vậy ta thiệt không nỡ làm người đẹp đau lòng vì ta. Hắc hắc.

" Dương tỷ, tỷ sao lại có thể... huhu..." Trần Thi Lam vẻ mặt khiếp sợ khi thấy Trần Dương một lòng vì mình cũng có thể hy sinh tánh mạng, nay lại đối với Phạm Tĩnh điêu ngoa với giọng nói lấy lòng, ôn nhu, cưng chiều như vậy không thể tin nói.

Phạm Tĩnh cũng bất ngờ nhưng sau đó lại cười khẩy, muốn diễn kịch ư, để xem ngươi diễn được bao lâu.

Phạm Lương và Trần nương thỳ đều vui mừng cười ha hả, trong đầu thỳ bàn tính đánh lạch cạch.

Phụ thân Trần Dương thương yêu ngồi xuống giường, nhích cái mông to hất Phạm Tĩnh ra. Âm thanh nhuyễn như đường phèn nói:" Dương nhi, ta, nương và cả Lam nhi đến xem con đây, không ngờ mới có mấy tháng mà con đã ốm thành hình dạng này. Phụ thân thật sự rất đau lòng."

" Bà thông gia, Lam nhi và Dương nhi khi còn trong thôn cũng coi nhau như tỷ đệ, giờ Dương nhi bị bệnh, khó tránh khỏi khẩu vị không được tốt. Lam nhi ở đây cũng biết ít nhiều về việc nấu ăn, tuy không nói là tốt nhất nhưng so với trong phủ ngài thỳ vẫn hơn. Có Lam nhi ở lại, ta với thê chủ cũng yên lòng. Người thấy thế nào?" Phụ thân Trần Dương vẻ mặt lo lắng cho con mà đề nghị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.