Công Tử Điêu Ngoa Của Tôi

Chương 8



" Ông thông gia thiệt quá khách khí, ta thấy nếu đã là chuyện của Dương nhi thỳ để nó quyết định? Hiền tế, con nghĩ sao?" Phạm Lương vui vẻ nói ra suy nghĩ.

Ôi trời, nhìn sơ là biết quan hệ của Dương nhi, Lam nhi gì đó là không bình thường rồi. Giờ nghĩ lại thấy mọi chuyện còn rối hơn mạng nhện nữa. Biết trả lời sao đây, đồng ý cũng không được mà không đồng ý chết. Aaaa, não bé cũng là cái tội mà.

Thấy ta trầm mặc suy nghĩ thỳ Phạm Tĩnh không để ý nói:" Lam công tử chưa có thê mà đã ở với một người đã có phu. Chuyện này truyền ra ngoài e là ảnh hưởng không nhỏ a!!!"

" Tiểu Lam không quan tâm. Được chăm sóc Dương tỷ là mong muốn cả đời của tiểu Lam. Lúc nhỏ Dương tỷ đã quan tâm che chở tiểu Lam, giờ tỷ ấy bị thương nặng cũng vì cứu tiểu Lam, không lý nào tiểu Lam lại vì sợ người ngoài đàm tiếu mà bỏ mặc tỷ ấy." Trần Thi Lam vẻ mặt thâm tình, quyết tâm nói.

" Ha, thật là cảm động! Được thôi, nếu đã như vậy ngươi cứ ở lại đây. Người đâu đi dọn dẹp phòng phía nam cho Lam đệ ở." Phạm Tĩnh hào phóng chấp nhận nói.

" Nếu hiền lang đã rộng lượng như vậy. Ta và lão thị trong nhà cũng có việc, xin phép bà thông gia ta đi. Dương nhi ráng dưỡng thương cho tốt. Khi nào rãnh ta sẽ đến thăm con." Trần nương thấy mọi chuyện diễn ra thuận lợi cũng không nán lại liền rời khỏi.

" Nương cũng có chuyện cần xử lý, hai đứa cứ ở lại tâm sự. Còn Lam hiền điệp cũng mệt mỏi rồi, nên về phòng nghĩ ngơi cho tốt." Phạm Lương tươi cười nói.

" Lam công tử, xin mời." Một nam tỳ khách khí tiến lên mời.

Khi trong phòng chỉ còn lại hai người. Phạm Tĩnh chăm chăm nhìn Trần Dương rồi mở miệng nói:" Ngươi nghe cho rõ, ta chán ghét nhất loại người giả tạo như ngươi, trong ngoài đều xấu xí cả. Muốn dụ dỗ ta ư, thật không tự biết phân lượng. Ngươi dám đánh chủ ý lên gia sản nhà ta, thỳ đừng trách ta độc ác."

Quay người rời đi, để lại Trần Dương ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Chỉ có mấy phút mà sao từ yêu thương biến thành chán ghét mình rồi. Ây da, thỳ ra là diễn kịch cả.

Hazz!!! Phức tạp rồi đây. Từ từ dưỡng bệnh làm ăn hại trước vậy, đợi khỏe lại thỳ tha hồ xuất phủ. Cổ đại nữ tôn này trai dịu dàng, biết nghe lời, đâu thiếu. Cần gì hoa hồng có gai, mình là heo ăn tạp mà, cỏ dại cũng hốt miễn là hợp ý mình vậy đi.Nhưng mà sao thấy trong lòng mất mát như vậy.

Khi Phạm Tĩnh về đến phòng, tiểu Ninh liền bưng một ly trà tiến đến, Phạm Tĩnh nhấp mấy húp liền để lên bàn.

"Ta làm gì đều có suy tính riêng của ta, em không cần phải lo." Phạm Tĩnh biết nghi vấn trong lòng tiểu Ninh điềm nhiên nói

"Giờ em đi chuẩn bị nước nóng, ta đi tắm rồi qua thăm phụ thân!" Phạm Tĩnh phân phó.

Mặt trăng từ từ lên, lá trong viện thổi xào xạc, bóng nước phản chiếu dập dờn trên tường, tạo ra một khung cảnh yên tĩnh. Trong phòng Trần Dương đang ngủ thỳ bị Trần Thi Lam gọi dậy ăn tối.

" Dương tỷ, trời đã tối rồi, tỷ mau dậy đi. Lam nhi đã tự tay xuống bếp làm món cháo óc heo mà tỷ thích ăn nhất đây." Một mùi hương thật quen thuộc xông vào mũi. Làm bụng ta kháng nghị không cho ta tiếp tục lười nữa.

Hé mắt nhìn thỳ thấy một mỹ nhân đang ân cần dọn đồ ăn ra, ánh nến phản chiếu lên một nửa khuôn mặt, thật làm cho lòng ta có cảm giác thật thân thiết. Ta mỉm cười ngồi dậy thỳ một chiếc khăn xuất hiện trước mặt.

" Tỷ sau khi bị thương thỳ càng ngày càng giống heo mà, để Lam nhi lau mặt cho tỷ." Trần Thi Lam trêu ghẹo nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.