Trở về từ công ty, Hứa
Nhược Thần lập tức lôi vali ra, vội vàng sắp xếp hành lý, lại dọn dẹp nhà cửa
gọn gàng ngăn nắp, sau đó mới mở máy tính, login vào trò chơi.
Bồn hoa trung tâm xuất
hiện trước mặt nàng, trong box chat [bang phái] đã có người nói : "Bang
chủ online rồi."
Diêm Bán Cô Bé lập tức
hăm hăm hở hở hỏi : " Lão đại, nghe nói tỷ tỷ và Công Tử Phù Tô hẹn hò ở
vườn hoa trung tâm phải không ?"
"Ta với anh ấy chỉ
là bằng hữu, chỉ ngồi đó tâm sự nói chút chuyện, cái gì mà hẹn với chả hò
chứ." Nhất Tiếu Hồng Trần vừa chỉnh lý cửa hàng của mình vừa cười : "
Các ngươi chỉ ngồi đoán mò lung tung."
" Aidza, lão đại,
mau nói thật đi, tỷ tỷ thích Công Tử Phù Tô hay Công Tử Liên Thành vậy ?"
Diêm Bán Cô Bé vẫn tò mò bám chặt lấy nàng : " Mấy cái topic nhảm trên
diễn đàn đều nói tỷ và Công Tử Liên Thành là một đôi, nhưng hôm nay lại có
người post tấm ảnh tỷ và Công tử Phù Tô đang ngồi ở cạnh bồn hoa trung tâm, nói
rằng hai người các ngươi hẹn hò, làm mọi người đều hồ đồ cả. Chúng ta đều là
người nhà, tỷ đừng có giấu diếm nữa. Rốt cuộc tỷ thích ai, bọn ta sẽ giúp tỷ
tóm hắn tới bắt kết hôn đi."
Nhất Tiếu Hồng Trần dở
khóc dở cười : " Các ngươi đừng có nói lung tung nữa, cho dù muốn ép hôn,
cũng không đánh nổi người ta đi."
Cưỡi Thỏ Truy Rùa Đen
cười khoái chí : " Đánh thì không đánh nổi, nhưng có khi người ta có thể
xuôi dòng đẩy thuyền, mặc kệ cho bọn ta trói lại dẫn về đấy chứ."
Những người khác trong
bang lập tức ồn ào nhao nhao lên trêu ghẹo.
Nhất Tiếu Hồng Trần vẫn
vui vẻ lắc đầu : "Mấy kẻ bọn ngươi kia, chuyện chính không làm, toàn thích
nói chuyện nhảm. Ngày mai ta đi công tác rồi, đại khái phải mấy ngày nữa mới có
khả năng online."
Đây là một chuyện rất
bình thường, người trong bang có một nửa là sinh viên, nửa còn lại cũng là
những người đã ra đời đi làm, có chuyện không online được là quá bình thường,
liền nhao nhao đáp ứng, không tiếp tục chọc ghẹo nữa.
Nhất Tiếu Hồng Trần chỉnh
lý cửa hàng xong, mới mở cửa sổ chat nói chuyện với Khinh Ca Thủy Việt :
"Mấy ngày nữa cậu giúp mình quản cửa hàng nhé."
" Được." Khinh
Ca Thủy Việt lập tức đáp ứng, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, tò mò hỏi :
"Công Tử Phù Tô tìm cậu có chuyện gì vậy ?"
"Đương nhiên là nói
về cậu rồi" Nhất Tiếu Hồng Trần cười với vẻ rất xấu xa.
Khinh Ca Thủy Việt liền
làm bộ ngượng ngùng : " Thế cậu nói thế nào ?"
"Đương nhiên là nói
thẳng rồi." Nhất Tiếu Hồng Trần càng cười một cách âm hiểm.
Khinh Ca Thủy Việt lập
tức tỏ vẻ buồn rầu : " Mình có chuyện gì không thể để cho người khác biết
sao ?"
" Xì." Nhất
Tiếu Hồng Trần tỏ vẻ khinh bỉ nàng.
Khinh Ca Thủy Việt càng
thêm ưu sầu : " Vì sao lại xì mình"
Nhất Tiếu Hồng Trần tỏ vẻ
khinh thường nói : " Tự yêu mình đến phát cuồng."
Khinh Ca Thủy Việt lập
tức làm ra vẻ thẹn thùng, thực ra là rất đắc ý : " Mình không tự yêu mình
nha, mình mê luyến mỹ nhân hơn nha."
Nhất Tiếu Hồng Trần không
còn lời nào để nói trước sự vô sỉ của nàng ta, ấm ức trong giây lát, bỗng nhiên
thoát ra một câu : "Cậu với Công Tử Phù Tô đúng là trời sinh một
đôi."
Khinh Ca Thủy Việt không
khỏi toát mồ hôi dầm dề : " Mình làm sao khéo ăn khéo nói như Công tử
được."
Đang đùa giỡn, Công Tử
Liên Thành đã mở cửa sổ chat : " Hồng Trần, có online không ?"
Nhất Tiếu Hồng Trần nhanh
chóng trả lời : " Dạ"
" Ừm, hiện có bận gì
không"
" Không có gì cả,
đang ở Kim Đài, chỉ ngồi không thôi."
Công Tử Liên Thành cười :
" Vậy thì tới tiên giới đi, chúng ta cùng treo máy."
" Vâng." Nhất
Tiếu Hồng Trần lập tức chạy về phía truyền tống trận, cũng nói luôn với Khinh
Ca Thủy Việt : " Mình đi treo máy đây, không tán bậy với cậu nữa
đâu."
" Ừm, vậy mình cũng
treo máy." Khinh Ca Thủy Việt Nhiệt tình hỏi : " Muốn tổ đội cùng
mình không ?"
Đương nhiên Nhất Tiếu
Hồng Trần không muốn, đầu óc khẽ chuyển, lập tức cười nói : " Cậu đang
cùng tổ đội với Công Tử Phù Tô phải không ? Mình không muốn quấy rầy thế giới
riêng tư của hai người đâu."
Khinh Ca Thủy Việt đỏ
mặt, cũng không chối, tỏ vẻ tự nhiên nói : " Đúng vậy, mình tổ đội với
Công tử, Công tử đang làm việc, mình là đội trưởng, có thể invite thêm cậu. Cậu
đến lúc Công tử đánh quái mà xem, đẹp trai cực kỳ."
Nhất Tiếu Hồng Trần không
chút do dự khinh bỉ nàng : " Vậy cậu tiếp tục làm hoa si*** đi, mình có
đội rồi." Nói xong, nàng chấp nhận invite của Công Tử Liên Thành, sau đó
truyền tống tới Tiên giới.
Công Tử Liên Thành không
ở trong thành, nàng tìm một vòng không thấy người đâu, phải mở bản đồ ra xem,
phát hiện anh đang đứng ở cửa Tiên Giới, liền lập tức chạy thẳng tới đó.
Phía bên ngoài là một khu
vực trung lập hẹp và dài, có thể tự do PK, giết người không bị biến thành nick
đỏ, cho nên nên về cơ bản nơi này có thể coi như chiến trường, mà tất cả những
người từng tiến vào tam giới đều phải đi xuyên qua khu đất này mới tới được chỗ
NPC tiếp nhận nhiệm vụ, sau đó đánh xong quái đi giao nhiệm vụ mới nhận được
điểm kinh nghiệm cao, đều xưng tụng nơi này là "Chảo lửa", muốn xuyên
qua chốn này trước hết phải thêm đủ trạng thái, mở vô địch, sự an toàn được đề
cao vào bậc nhất. Nhất Tiếu Hồng Trần cũng không ngoại lệ, nhanh chóng tự tăng
thêm phòng ngự mấy lần, đồng thời giảm bớt những trạng thái gây thương tổn bất
lợi, sau đó mới chạy qua kết giới.
Nơi này quả không hổ danh
là "Chảo lửa", nàng vừa mới đứng vững, đã thấy hoa lửa văng bốn phía,
khói đen cuồn cuộn, sấm sét vang dội, những bóng người ẩn hiện trước mắt, truy
đuổi, đánh nhau, làm người ta hoa cả mắt. Không ít người dùng kỹ năng quần công,
làm lan tới cả mấy người xung quanh, Nhất Tiếu Hồng Trần cũng không thể may mắn
thoát khỏi, nhiều công kích như vậy tấn công tới nàng, cho dù thêm bao nhiêu
phòng ngự đi chăng nữa cũng không ăn thua. Côn Luân không có trạng thái vô
địch, phòng ngự lại thấp, chỉ một lát Nhất Tiếu Hồng Trần đã phát hiện ra dây
máu của mình cạn dần, vội vàng vừa uống hồng dược vừa nhanh chóng chạy lên phía
trước.
Thân ảnh của Công Tử Liên
Thành chợt xuất hiện trước mắt nàng, lúc Nhất Tiếu Hồng Trần thấy anh, anh đã
đánh cho một người ngã lăn xuống đất. Người này ngã hồi lâu vẫn không đứng dậy,
Nhất Tiếu Hồng Trần thấy tên của hắn có phần quen thuộc, liền nhìn kỹ, hóa ra
chính là cái tên Bộ Dạng Xấu Đi Khắp Nơi. Công Tử Liên Thành đứng coi chừng bên
cạnh thi thể của hắn, hiển nhiên đang đợi hắn đứng dậy sẽ tiếp tục hạ gục. Kẻ
kia nằm hồi lâu, không tìm ra cơ hội nào để vùng vẫy, chỉ đành lựa chọn về
thành hồi sinh, trong chốc lát đã tiêu thất.
Lúc này Nhất Tiếu Hồng
Trần mới nói trong [ đội ngũ] : "Ta tới rồi"
Công Tử Liên Thành cũng nhìn
thấy nàng, liền nhanh chóng chạy tới bên cạnh nàng : " Chúng ta cùng đi
tiếp nhận nhiệm vụ thôi, nhớ để ý tới máu, chú ý uống hồng dược đúng lúc."
" Vâng." Nhất
Tiếu Hồng Trần lập tức lấy hồng dược ra uống để bổ sung máu.
Công Tử Liên Thành chạy
trước mở đường, Nhất Tiếu Hồng Trần đi theo ánh, chẳng mấy chốc đã an toàn
xuyên qua Chảo Lửa, tới chỗ NPC. Hàng ngày, cho dù là nhập Tiên, Phật hay Ma,
mọi người đều phải nhận nhiệm vụ ở chỗ này, cho nên cái khu vực nho nhỏ này lúc
nào cũng đầy nghẹt người. Chỉ cần song phương đối địch nhìn thấy nhau, lập tức
đúng như cừu nhân gặp mặt, mắt đỏ ngầu, không chút suy nghĩ lập tức bắn ra một
cái kỹ năng sang bên đối phương, nếu không thể giết ngay lập tức, đương nhiên
bên kia cũng nhanh chóng phản kích, kết quả lại xuất hiện một trận kịch chiến.
Nhất Tiếu Hồng Trần thấy
dọc đường đi khói thuốc súng mù mịt, thây nằm ngổn ngang, tiếng chửi rủa, tiếng
châm biếm trêu ghẹo vang khắp đầu đường xó chợ, không thể thích ứng nổi.
Dưới sự che chở bảo vệ
của Công Tử Liên Thành, Nhất Tiếu Hồng Trần tiếp nhận nhiệm vụ hôm nay, sau đó
nói trong [đội ngũ] : " Ta đã nhận rồi."
Công Tử Liên Thành liên
tiếp giết hai kẻ đối địch xong, lúc này mới mở trạng thái vô địch, chạy tới
tiếp nhận nhiệm vụ.
Ngay lúc này đây, một kẻ
đại hồng danh thuộc Ma Giáo cũng chạy tới, hình như cũng chuẩn bị tiếp nhận
nhiệm vụ. Vừa mới chạy tới gần chỗ bọn họ, hắn liền dừng lại.
Nhất Tiếu Hồng Trần nhìn
thấy thân ảnh và cái tên Kiếm Tẩu Thiên Phong đầy quen thuộc đính trên đỉnh đầu
hắn, nhất thời trong lòng ngổn ngang trăm mối. Từ sau khi Công Tử Liên Thành bị
luân bạch, đây là lần đầu tiên nàng gặp lại hắn.
Một kẻ Ma Giáo level cao
mà muốn giết một tiểu Côn Luân trong một chiêu là chuyện quá đơn giản, lẽ ra
Nhất Tiếu Hồng Trần phải lập tức thêm trạng thái, quay đầu bỏ chạy, có điều
nàng cứ đứng im đó không nhúc nhích, mà Kiếm Tẩu Thiên Phong cũng không động
đậy, đã không công kích, cũng chẳng mở trạng thái vô định, trông khá giống đang
khoanh tay chịu chết. Từ khi Nhất Tiếu Hồng Trần đăng ký tham gia vào trò chơi
này tới giờ, nàng chưa bao giờ chủ động công kích người khác, bây giờ cũng thế.
Nàng cũng không còn hận ý đối với Kiếm Tẩu Thiên Phong nữa, chỉ là trong lòng
vẫn cảm thấy hơi nhoi nhói.
Hiển nhiên là Công Tử
Liên Thành cũng thấy hắn, lại thấy hắn không có ý động thủ, cũng không chủ động
giết hắn, chỉ nói với nàng một cách thản nhiên : "Chúng ta tới Tiên Giới
thôi."
“Vâng” Nhất Tiếu Hồng
Trần cũng thấy đây là cách tốt nhất, liền chạy tới trước mặt NPC ở truyền tống
trận, ở chỗ này có thể truyền tống tới Tiên Giới, cũng có thể truyền tới Kim
Đài thành, chính là không thể quay đầu lại được, nàng có phần tâm phiền ý loạn,
tay run lên, đáng lẽ phải truyền tống tới Tiên Giới, con chuột lại dịch xuống
một hàng, lại chuyển thành truyền tống tới Kim Đài Thành.
Nghĩ tới lúc Công Tử Liên
Thành truyền tống tới Tiên giới lại không thấy nàng đâu, chắc chắn là sẽ nảy
sinh nghi ngờ, nàng xấu hổ nói : "Ta bấm lầm, bây giờ đang truyền tới Kim
Đài Thành. Anh cứ chờ ở đó đi, ta sẽ chạy tới ngay."
Công Tử Liên Thành cười
nói : "Đừng vội, cứ từ từ tới cũng không sao."
"Vâng." Nàng
cũng mỉm cười, nhất thời đã trấn tĩnh lại.
Đang muốn chạy về phía
truyền tống trận, nàng bỗng nhận được PM của một vị khách, đó là một khách hàng
quen thuộc đã lâu của nàng, là một người chơi thuộc bang trung lập, mấy ngày
hôm trước đã đặt hàng nàng một bộ y phục, hôm qua nàng đã thu thập đủ tài liệu,
đã làm xong, đã gửi email cho nàng ta, hiện tại nàng ta mới online, vừa nhìn
thấy email liền vội vàng chạy tới lấy hàng.
Nhất Tiếu Hồng Trần có
phần khó xử nói trong [ đội ngũ] : " Có khách hàng muốn tới lấy hàng hóa,
anh chờ một chút được không ?"
Công Tử Liên Thành trả
lời ngay : " Không sao cả, nàng đi đi."
Nhất Tiếu Hồng Trần nhìn
thấy sáu chữ ngắn ngủi này, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất ngọt ngào. Nàng
chạy vội về Cẩm Tú Phường, lấy bộ y phục "Đôi cánh Thiên sứ" ra, đợi
vị nữ Tiêu Dao cao cấp tới lấy hàng. Hình như cô gái này cũng xuất thân trong
một gia đình giàu có, phàm là y phục hay tọa kỵ của nàng ta, mỗi lần xuất hiện
đều chói lòa rực rỡ, hơn nữa tính tình hào sảng, chẳng ỷ thế bắt nạt người, làm
người ta cảm thấy rất dễ chịu. Nhất Tiếu Hồng Trần đã làm cho nàng ta mấy bộ
trang phục liền, lúc báo giá cũng chỉ vừa đúng, nàng ta cũng chẳng mặc cả, nên
dần dần hai người cũng trở thành bạn bè.
Vị nữ Tiêu Dao nhập Ma
kia đã xuất hiện trong chốc lát, cưỡi một con bạch xà*, mặc một bộ y phục bách
hoa**, trông mỹ lệ như một nữ yêu. Nhất Tiếu Hồng Trần thấy con cự xà kia nhanh
chóng bay tới trước mặt, liền cười chọc nàng ta :" Một lần nữa lại lóng
lánh đăng đài."
Cô gái send một cái icon
tỏ vẻ hả hê đắc ý, hưng phấn nói : " Mau lên, gửi y phục cho ta đi."
Nhất Tiếu Hồng Trần lập
tức tiến hành giao dịch, một người chuyển hàng, một người trả tiền, hoàn thành
một cách thuận lợi. Người con gái kia lập tức nhảy khỏi bạch xà, thay đổi y
phục mới. Bộ y phục này là loại trang phục có kèm theo thuộc tính, không phải
chỉ là một bộ quần áo bình thường, chỉ cần mặc lên, không cần cưỡi tọa kỵ hoặc
cưỡi phi kiếm vẫn có thể bay lượn trên không trung, có điều cần tiêu hao nội
lực, nhưng so với việc có thể tự do bay lượn, mấy lọ lam dược kia cũng không
đáng bao nhiêu. Người con gái kia vui vẻ nói với nàng : " Cám ơn" sau
đó lập tức giang rộng đôi cánh trắng muốt, bay vút lên trên trời.
Nhất Tiếu Hồng Trần nhìn
theo thân ảnh càng ngày càng xa của nàng cho tới lúc mất hút giữa trời xanh,
mới chuẩn bị chạy tới truyền tống trân.Vừa mới bước được hai bước, nàng kinh
ngạc phát hiện, trên bản đồ biểu hiện một chấm vàng ghi tên đội trưởng ở gần
chỗ nàng. Nàng vội vàng chạy tới, quả nhiên phát hiện ra thân ảnh của Công Tử
Liên Thành.
Anh đứng im lặng ở đầu
dãy phố buôn bán, những người khác đi tới đi lui bên cạnh anh, mà anh giống như
một tảng đá giữa dòng nước xiết, không hề nhúc nhích. Nhất Tiếu Hồng Trần chạy
tới bên cạnh anh, lại thấy trước mặt anh có một vị tiểu Côn Luân level 62, tên
gọi là "Thuần Chủng Ác Ma Lộ Lộ", một vị tiểu cô nương lưng đeo một
thanh tiểu kiếm tinh luyện cấp 3, mặc một bộ y phục tinh luyện cấp 5, sử dụng
một pháp bảo bình thường chỉ cần bỏ 20 kim tệ là có thể mua được trong bất kỳ
cửa hàng nào, thoạt nhìn trông đầy sức sống.
Nàng ta đang hỏi với vẻ
ngây thơ : " Ca ca, có thể giúp ta giết thủ lĩnh thổ phỉ được không
?"
Đó là một trong những
loại quái cao cấp ở mỗi khu vực, không rơi ra tài liệu gì cả, nhưng cho điểm
kinh nghiệm rất cao, mỗi ngày một người có thể chém một lần, Côn Luân và Tử
Trúc level thấp đương nhiên không thể đánh một mình, chỉ có Tiêu Dao và Ma Giáo
có trang bị rất tốt mới có khả năng, mà tiểu Côn Luân này trang bị bình thường,
hiển nhiên là vừa chơi không lâu, cũng không có kinh nghiệm gì, đương nhiên hy
vọng có người giúp đỡ.
Công Tử Liên Thành cũng
không nói gì, chỉ invite nàng vào đội. Nhất Tiếu Hồng Trần cũng không nói năng
gì, chỉ theo bọn họ truyền tống tới Phổ Đà. Tiểu cô nương vô cùng cảm kích nói
luôn mồm : " Cám ơn cám ơn, muội đã hỏi rất nhiều người ở trong thành, đợi
hơn một giờ mà cũng không có ai chịu giúp."
Nhất Tiếu Hồng Trần liền
nhanh chóng an ủi nàng : " Không sao cả, chờ muội lên level 75, có thể
dùng kỹ năng quần công, cũng có thể đi giết hàng loạt quái, sẽ nhanh chóng
thăng level, không cần tốn thời gian để giết cái loại quái kia, ta cũng chẳng
bao giờ đi giết."
Tiểu cô nương quả nhiên
vô cùng ngưỡng mộ nàng : "Cám ơn tỷ tỷ, ta đã hiểu rồi."
Thủ lĩnh thổ phỉ kia ở
trong một sơn trại thổ phỉ cách thành không xa, bên ngoài có vô số lâu la thổ
phỉ, Công Tử Liên Thành căn bản không thèm quan tâm tới chúng, trực tiếp chạy
vào cửa, Nhất Tiếu Hồng Trần đi theo sau, nhìn thấy không nhịn được liền phóng
ra một chiêu Cửu Thiên Huyền Lôi, lập tức giết sạch lâu la bên ngoài.
Thuần Chủng Ác Ma Lộ Lộ
tròn mắt kinh ngạc : "Oa, tỷ tỷ thật lợi hại nha."
Nhất Tiếu Hồng Trần ôn
hòa đáp : " Về sau muội cũng sẽ làm được."
Công tử Liên Thành đứng
trước mặt thủ lĩnh thổ phỉ, đợi hai người các nàng tiến vào, lúc này mới tự
tăng thêm trạng thái có thể bạo kích trong phạm vi lớn trong một khoảng thời
gian ngắn, sau đó xuất chiêu Phong Ảnh Lưu Hương.
Chỉ thấy những cánh hoa
hồng nhạt bay khắp trời, một luồng ánh sáng đánh thẳng tới trên người con quái
cao cấp kia, một con số thương tổn cao ngất trời khiến người ta phải líu lưỡi
xuất hiện, tên thủ lĩnh thổ phỉ kia lập tức ngã ầm xuống mặt đất.
Công tử Liên Thành liền
hỏi trong đội ngũ : "Còn gì nữa không ?"
Vị tiểu cô nương kia hình
như phải nửa ngày trời mới có thể phục hồi lại tinh thần : " A a a a a,
đây chính là một kích tất sát trong truyền thuyết sao ? Ca ca thật là lợi hại
nha"
Công Tử Liên Thành mỉm
cười : "Sau này muội sẽ còn mạnh hơn ta nữa."
" A a a a có thể sao
? Thật sao ?" Thuần Chủng Ác Ma Lộ Lộ vừa chạy theo họ về thành, vừa chìm
đắm trong mơ ước vô hạn.
Vị tiểu cô nương kia nhìn
qua có vẻ không hiểu chuyện kia, lại không giống một số tân nhân khác cứ quấn
quýt lấy bọn họ đòi tiền, xin trang phục, xin mang theo để thăng level; sau khi
về thành liền cảm tạ hai người, lập tức rời khỏi đội, tự đi làm nhiệm vụ.
Hiển nhiên là Công Tử
Liên Thành rất vui vẻ, cười bảo nàng : "Chúng ta tới Tiên Giới thôi"
Đương nhiên Nhất Tiếu Hồng Trần không chút thắc mắc :
"Vâng."
2.
Công Tử Liên Thành ngựa
quen đường cũ, tiếp tục tìm một vị trí thích hợp ở Tiên Giới để hai người tổ
đội treo máy. Nhất Tiếu Hồng Trần chạy tới vị trí mà anh đã tuyển lựa tốt, bắt
đầu đánh quái, sau đó mới nghĩ tới việc thông báo tin tức đi công tác cho anh.
Nàng đang gõ chữ, đã thấy
Công Tử Liên Thành nói một câu : "Ta sắp phải đi công tác vài ngày."
Nàng ngẩn người ra, chậm
rãi xóa sạch những chữ vừa đánh ra, không nhịn nổi cười nói : " Ta cũng
thế, mai đã phải đi rồi."
Công Tử Liên Thành im
lặng một chút, rồi hỏi với vẻ quan tâm : "Nàng đi công tác ở đâu ? "
Nhất Tiều Hồng Trần nói
tới một địa danh, trước giờ Công Tử Liên Thành chưa bao giờ nghe nói tới, liền
hỏi : " Đó là chỗ nào ? "
" Giáp ranh cao
nguyên Thanh Tàng." Nhất Tiếu Hồng Trần liền thuyết minh rõ ràng : "
Trước kia công ty của ta có làm một hạng mục ở đây, hiện tại có nhiều chỗ xuất
hiện hiện tượng sụt lún, dựa theo quy định của hợp đồng, bọn ta phải tới duy
trì."
" Nàng là một người
con gái, lại đang bị thương, sao lại có thể tới địa phương nguy hiểm như thế
?" Công Tử Liên Thành có vẻ không ủng hộ : " Sao giám đốc của nàng có
thể làm như vậy được ? Chuyện này phải phái nam nhân đi chứ ?"
Nhất Tiếu Hồng Trần biết
anh nói vậy chỉ vì quan tâm tới mình, có điều chính mình quyết định đi cũng vì
một nguyên nhân đặc thù, nàng bình tĩnh đáp : "Những đồng sự cùng làm cái
hạng mục này với ta đã bị chết trong tai nạn lần trước, trong đó có cả giám đốc
của ta, người cùng sống sót với ta là một kế toán, cậu ấy cũng không biết về
những thứ kỹ thuật kiểu này. Giám đốc hiện tại của công ty bọn ta cũng chỉ hỏi
ý kiến của ta, nếu ta không đồng ý đi, ông ấy cũng không ép, tự ta tự quyết
định. Nếu bắt ông ấy phải coi sóc công trình trong núi sâu tới mấy tháng liền,
thì những công trình khác phải xử lý thế nào bây giờ ? Công ty sẽ loạn mất. Bình
thường những công trình của bọn ta đều thuê nhân lực tại địa phương, công nhân
chính thức thuộc biên chế cũng không có mấy, chỉ có hơn một trăm người, có điều
bọn họ đều là nhân lực chính trong nhà, rất cần công việc này, cho nên công ty
không thể bị rối loạn, tuyệt đối không thể. Hạng mục này ta giám sát từ đầu tới
cuối, ta nắm rõ từng chi tiết trong đó, cho nên ta đi là tốt nhất. Hơn nữa,
hiện tại ở đó cũng đã tốt lắm rồi, không còn mang dáng vẻ cái công trình ngày
xưa chúng ta từng làm nữa, cũng không phải ta đi một mình, mà còn mang theo cả
mấy người kỹ sư trẻ tuổi, công việc sẽ do bọn họ nắm chủ yếu, mọi phương diện
đều không có vấn đề gì cả, anh cứ yên tâm đi."
Một lúc sau, Công Tử Liên
Thành mới trả lời : " Nàng nói đúng, nhớ chú ý an toàn nhé."
"Vâng." Nhất
Tiếu Hồng Trần mỉm cười.
Lại một lát sau, Công Tử
Liên Thành liền nói với nàng : " Đọc cho ta số điện thoại của nàng
nhé."
Nhất Tiếu Hồng Trần lập
tức gõ số điện thoại của nàng ra, Công Tử Liên Thành cũng ghi cho nàng số điện
thoại, sau đó dặn dò : "Ngày mai trước khi đi nhớ nhắn tin cho ta."
" Vâng." Nhất
Tiếu Hồng Trần rất vui vẻ.
Công Tử Liên Thành liền
cười nói : "Vậy nàng logout đi, đi nghỉ ngơi đi thôi"
Nhất Tiếu Hồng Trần vẫn
lưu luyến không muốn rời, lại tiếp tục nói tiếp : " Ta đã hỏi giám đốc, ở
chỗ hạng mục kia cũng có mạng, hơn nữa lại là mạng địa phương, còn nhanh hơn ở
nhà rất nhiều. Đợi ta tới bên kia thu xếp ổn định, thì cũng có thể online. Ban
ngày làm việc, buổi tối cũng có thể chơi game."
" Vậy thì tốt quá
rồi." Công Tử Liên Thành thật vui vẻ. " Đại khái là ta cũng phải đi
công tác chừng mười ngày, có gì sẽ nhắn tin cho nàng."
"Vâng, được."
Nhất Tiếu Hồng Trần cũng không tìm ra lý do gì để lưu lại nữa, nhìn đồng hồ,
quả thật cũng cần nghỉ ngơi. Sáng sớm mai phải lên đường, lại lái xe đường dài,
đi năm tiếng đồng hồ trên đường cao tốc xong mới tới trong núi, từ đó trở đi là
sơn đạo uốn khúc vòng vèo, cần phải tập trung tinh thần, bằng không rất nguy
hiểm. Nàng liền chạy xa ra khỏi đám quái, rồi nói : " Vậy ta logout, anh
cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Ừm." Công Tử
Liên Thành lập tức trả lời : " Ta cũng logout đây, ngày mai nàng nhớ nhắn
tin cho ta."
"Nhất định
rồi." Nhất Tiếu Hồng Trần lập tức cam đoan, sau đó quay lại thành, logout,
tắt máy, dùng bao bao kín lại những giao cụ và đồ điện trong nhà, rồi mới an
tâm đi ngủ.
Sáu giờ sáng hôm sau,
sương trắng còn mù mịt, không khí trong lành, Hứa Nhược Thần khoác ba lô trên
vai, kéo theo một chiếc vali du lịch, đi ra khỏi nhà.
Công ty cấp cho bọn họ
hai chiếc xe, một chiếc Jeep Cherokee, một chiếc xe tải nhỏ Pieca, ngoại trừ
Hứa Nhược Thần, còn có thêm ba kỹ sư công trình cũng đi theo, bọn họ vừa mới
tốt nghiệp đại học, toàn là người mới vào công ty, đều là những thanh niên trẻ
tuổi, tinh thần sung mãn phấn chấn, làm việc rất nỗ lực, chuyên tâm, cũng rất
biết nghe lời, đơn thuần, người nào cũng gọi nàng là "lão sư", tôn
trọng nàng như một vị tiền bối. Thấy bọn họ, Hứa Nhược Thần không khỏi nhớ tới
tình cảnh năm đó lúc nàng vừa mới rời khỏi cánh cửa trường đại học.
Ba người trẻ tuổi đó không
biết lái xe, công ty phái một tài xế lái chiếc Pieca, Hứa Nhược Thần tự mình
lái chiếc Jeep Cherokee. Nàng để người tài xế mang xe tới tự bắt xe về, sau đó
mới hỏi ba thanh niên kia : "Đã ăn sáng chưa ?"
Ba người kia vừa thấy
nàng bước ra khỏi cổng khu, cũng đã xuống xe, lúc này nhanh chóng đáp lại :
"Không đói đâu ạ."
Hứa Nhược Thần cười nói :
"Vậy chúng ta ra khỏi thành trước, khoảng tám giờ có thể tới Tây Giang,
đến đó hãy ăn sáng đi."
"Vâng" Ba người
và tài xế đương nhiên không có ý kiến gì khác.
Hứa Nhược Thần lái xe đi
trước, con Pieca cũng từ từ lăn bánh theo sau, cùng đi ra ngoại thành. Đi khỏi
trạm thu phí, hai chiếc xe cùng lăn bánh trên đường cao tốc, nàng chuyên tâm
lái xe, cũng không mở điện thoại di động, cho tới lúc tiến vào huyện Tây Giang
lúc tám giờ, ghé vào một cửa hàng ăn mà trước kia bọn họ thường xuyên ghé vào,
lúc đó nàng mới bật điện thoại, gửi đi một tin nhắn : "Ta đi đây."
Bên kia nhanh chóng có
tin nhắn gửi lại : "Chú ý giữ an toàn."
" Ta biết rồi."
Nàng mỉm cười trả lời lại, sau đó mới thong thả bước vào cửa hàng, cùng ngồi ăn
mì thịt bò với đồng sự.
Hôm nay trời rất đẹp, cả
hành trình đều là mặt trời rực rỡ, không có gió to mưa lớn, cho nên sẽ không có
sạt núi, lún, đất đá rơi, đoạn đường này Hứa Nhược Thần và vị tài xế già lái
chiếc Pieca chạy qua không biết bao nhiêu lần, cho nên vô cùng quen thuộc với
những tình huống trên đường, bởi vậy càng thuận lợi hơn, đến tối đã tới nơi.
Lúc trước khi Hứa Nhược
Thần còn giám sát công trình, chỗ này núi non trơ trọi, cơ hồ không có lấy một
ngọn cỏ, nơi hai con sông giao nhau ở dưới sườn núi này, mùa hè nước dâng thành
hồng thủy, mùa đông lại cạn trơ, trấn nhỏ nghèo khó, mọi người trên núi đều
trồng hoa màu theo phương pháp nguyên thủy, đầu tiên đào một cái hố, đổ đất từ
chỗ khác vào, thả hạt giống hoặc thóc vào, nước tưới cũng phải tới một nơi xa
xôi khác gánh về rất khổ cực, trên đường đi nhìn lên, thỉnh thoảng mới có thể
bắt gặp một số mảnh nương rẫy nằm lẻ loi, nếu chẳng may mưa lớn kéo dài, tâm
huyết của bọn họ sẽ bị hủy sạch, tóm lại là hoàn toàn đánh đố với ông trời. Nơi
này khung cảnh vô cùng mỹ lệ, có điều sinh hoạt của người dân lại cực kỳ khổ
cực, làm người ta thấy thương hại vô cùng.
Thời điểm đó, Hứa Nhược
Thần phụ trách trồng rừng, đắp đê, bên B là chính quyền địa phương tỏ ra khá
hài lòng với tiến độ và chất lượng công trình của họ, liền giao thêm cho họ một
số hạng mục tương tự. Cũng giống như những công trình trước kia, bọn họ cũng
phải làm việc rất vất vả, trong lúc làm cũng xuất hiện rất nhiều tình huống
nguy hiểm, may mắn là bọn họ khá nhanh chân, nên cũng không gây ra tai họa gì.
Công trình hoàn thành đã
hơn nửa năm, Hứa Nhược Thần cũng chưa tới xem lại được một lần, lúc này đi qua
thấy non xanh nước biếc, cảm giác hoàn toàn khác hẳn. Trước thị trấn có một
ngọn núi cao, nàng vừa vượt qua đèo, đã thấy trước mắt xuất hiện một thị trấn
phồn vinh, cũng không còn là cái thôn nhỏ nghèo nàn với những căn nhà xập xệ
ngày xưa nữa, khắp nơi đều là những căn nhà hai tầng mới xây, trước sau là
những cây ăn quả xum xuê, trái vươn trĩu cành. Vừa chạy vào trong trấn, đã thấy
có đủ loại ô tô do khách du lịch lái tới, hoặc ô tô khách của công ty du lịch
đỗ đầy ven đường, những nhà hàng khách sạn nối nhau san sát, buôn bán rất náo
nhiệt. Cho dù là người lớn hay trẻ con, trên người cũng đều mặc y phục mốt mới
nhất, trên gương mặt rạng rỡ những nụ cười.
Nhìn thấy cảnh này, Hứa
Nhược Thần rất vui mừng, tuy rằng trải qua một con đường dài xóc nảy, chỗ xương
đùi và xương sườn từng bị gãy hơi ê ẩm, nhưng cũng không thể ảnh hưởng tới cảm
giác sung sướng trong lòng nàng lúc này.
Đỗ xe ở một chỗ ven đường
khá thưa xe xong, nàng đi xuống, đánh giá sự thay đổi chung quanh. Lập tức đã
có người nhận ra nàng, vừa gọi vừa nhiệt tình chạy qua.
Trước kia lúc ở trấn này,
sau khi bọn họ tới đây làm công trình, mọi người hầu như đều hy vọng có thể tới
chỗ họ làm công, những người có chút quan hệ thì đều nhờ những người đang làm
việc với họ, những người không có quan hệ thì tới gặp nàng trực tiếp. Công
trình của bọn họ cũng cần rất nhiều nhân công, chủ yếu là gánh đất đá, gánh cây
giống lên xuống núi, vì vậy chỉ cần không phải người già, bệnh nhân hoặc trẻ
nhỏ, nàng đều nhận cả. Những người sống trên núi đó cũng rất thuần phác, lúc
làm việc không ăn trộm gian dối, lại nghe lời chỉ huy, làm tiến độ công tác của
bọn họ rất nhanh. Nàng trả lương cho bọn họ đúng hạn, không bao giờ khuất nợ.
Những người đó đều coi nàng là bậc cứu tinh, ân nhân, đối xử với nàng rất tốt,
sau mấy người bên công ty nàng gặp phải tai họa lớn, những người này cũng biết
rõ, có điều không có cách nào để liên lạc với công ty của nàng, không biết tình
huống cụ thể thế nào, bây giờ thấy nàng bình yên vô sự đứng ở đó, đều vô cùng
vui mừng chạy tới, bỏ hết mọi công việc đang làm dở.
Hứa Nhược Thần bị mọi
người vây ba tầng trong, ba tầng ngoài, mỉm cười gọi tên từng người, hỏi thăm
tình hình trẻ con tới trường, tình hình sức khỏe của mọi người trong gia đình
họ, rồi tình hình hiện tại, đáp lại nàng là những tiếng "rất tốt, rất tốt,
rất tốt". Hầu như hết thảy mọi người đều mời nàng tới nhà ăn bữa cơm, có người
lại hỏi nàng có phải muốn tiếp tục làm công trình hay không, đến lúc đó nhớ
tiếp nhận mình, người nào người nấy đều rất hưng phấn, mồm năm miệng mười vừa
cười vừa nói, làm người ta cũng không thể nghe nổi ai đang nói cái gì.
Ba người thanh niên của
công ty cũng xuống xe, nhìn thấy cảnh này, đều rất cảm động, càng thêm khâm
phục vị cấp trên trẻ tuổi Hứa Nhược Thần này.
Cuối cùng, trưởng trấn
cũng nghe tin chạy tới, cũng không dễ gì khuyên mọi người cùng tản bớt ra, dẫn
Hứa Nhược Thần tới chỗ khách sạn do nhà mình mở ăn cơm, sau đó lại mời mấy
người các nàng ngủ lại miễn phí trong một khách sạn do chính phủ quản lý tại
trấn, nhiệt tình nói : " Mọi người nghỉ ngơi đi, cần cái gì cứ gọi
nhé."
" Vâng, cảm ơn"
Hứa Nhược Thần mỉm cười gật đầu với ông ta, chờ ông ta ly khai, sau đó mới đóng
cửa phòng.
Công trình mà công ty bọn
họ làm không phải thuộc ủy thác của chính quyền trong trấn, mà thuộc chính
quyền của huyện, ngày mai bọn họ còn phải chạy tới thị trấn, vì vậy cần nghỉ
ngơi thật tốt. Nàng tắm rửa, nằm trên giường đệm sạch sẽ, cầm điện thoại gửi đi
một tin nhắn : "Ta đã tới nơi an toàn rồi."
Trong khoảnh khắc, nàng
đã nhận được tin nhắn trả lời : "Nghỉ ngơi cho khỏe đi, mai nhớ tiếp tục
nhắn tin cho ta nhé."
Hứa Nhược Thần đáp lại một chữ "Vâng" sau đó
mới ném điện thoại di động xuống bên cạnh gối, kéo chăn bông phủ kín người, mỉm
cười nhắm mắt lại.
3.
Bộ phận cần tu sửa là một
đoạn đường bị sụt núi do mưa to tạo thành, sau khi khảo sát qua hiện trường,
Hứa Nhược Thần và bên B cùng xác nhận có tổng cộng mười chín địa điểm cần tu
sửa, toàn bộ đoạn đường cũng cần tiếp tục duy tu, cũng bởi đại bộ phận hư hỏng
là do thiên tai tạo thành, không phải do nguyên nhân chất lượng của công trình,
vì vậy bên B chấp nhận chi trả chi phí tu sửa công trình, chi phí duy tu thì
tuân theo đúng điều khoản đã ký trước đây trong hợp đồng, do công ty của Hứa
Nhược Thần chịu trách nhiệm.
Bàn bạch xong xuôi, Hứa
Nhược Thần đại diện cho công ty tiến hành ký kết phụ lục hợp đồng với các ban
ngành có liên quan tại chính quyền huyện, sau đó bắt đầu khởi công.
Những chuyện này căn bản
nàng rất quen thuộc, nhưng vì mang theo người mới, nên vẫn hướng dẫn tỉ mỉ, gần
như là cầm tay chỉ việc, sau đó nhường cho bọn họ tới tiến hành công tác chuẩn
bị tại công trường, còn mình dẫn theo tài xế, lái chiếc Pieca tới cái trấn gần
đó mua những tài liệu cần gấp.
Tuyết đã sắp rơi, nếu gió
đông về nhất định phải đình công, vì vậy nàng rất vội vàng, hy vọng có thể hoàn
công trước khi mùa đông tới. Sáng sớm bọn họ xuất phát, chiều đã tới cái thành
trấn kia. Những vị thương gia cung ứng hàng hóa vẫn còn nhớ nàng, đương nhiên
bán ra hàng thật giá thật. Chỉ một lát nàng đã có thể mua được những công cụ và
tài liệu cần thiết, rồi cũng không dừng lại, ăn qua loa một chút đã vội vã trở
về.
Ra khỏi thành trấn, bọn
họ chạy qua mấy dặm đường quốc lộ đã bị bỏ phế, con đường này đã lâu lắm không
được tu sửa, chỉ có những tài xế vận tải đường dài mới muốn chạy để lách qua
mấy trạm thu phí cầu đường, còn lại đều là người bản xứ hoặc những du khách bất
chợt rẽ ngang qua. Sau khi vào núi đường càng hẹp, mấp mô vô cùng, dốc ngược
hiểm trở, thỉnh thoảng lại có xe vận tải lớn lao sầm sập từ phía đối diện, làm
người ta càng thấy nguy hiểm. Nhất Tiếu Hồng Trần cũng không dám chạy, nhường
cho lão tài xế kinh nghiệm dày dạn lái, còn mình ngồi ở phụ lái phụ hỗ trợ xem
tình huống trên đường.
Đi được một nửa, trời bắt
đầu đổ mưa, con đường càng trở nên lầy lội, không ít xe sợ bị hãm trụ, đều đỗ ở
sườn núi qua đêm, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục chạy lên phía trước. Trong bóng đêm
thăm thẳm thỉnh thoảng mơ hồ hiện lên một ánh đèn leo lắt, chỉ nhìn qua cũng
biết nó ở cách bọn họ rất xa, tựa như ở tít nơi thâm sơn cùng cốc. Mặc dù đã
thấy rất nhiều lần, nhưng Hứa Nhược Thần cũng không thể hiểu được, những người
ẩn cư tận đỉnh núi xa xăm kia là loại người gì ? Vì sao lại lựa chọn ẩn cư ở
cái nơi sơn cùng thủy tận ít người lui tới như vậy.
Mặc dù đang cảm thán,
nàng vẫn rất chú ý tới tình hình giao thông trước mặt cũng như tình huống xung
quanh. Đường vẫn tiếp tục dốc lên cao, có thể đoán được, độ cao hiện tại phải
trên bốn nghìn mét so với mực nước biển, trong ánh đèn xe loang loáng, cảm giác
núi non chung quanh điệp điệp trùng trùng, nếu là người chưa bao giờ tới nơi
này, chắc chắn sẽ cho rằng còn phải đi rất lâu mới có thể ra khỏi núi, có điều
hai người bọn họ đều rất rõ, chỉ cần đi qua ngọn núi này, đã tới nơi công
trình, có thể nghỉ ngơi, bởi vậy cũng không vội vã, xe chạy rất trầm.
Đi quá con đường vẫn được
dân bản xứ xưng tụng là "Miệng Diêm Vương", bọn họ chợt phát hiện có
một chiếc xe việt dã đang ngừng lại ven đường trước mặt, đèn cấp cứu sáng lập
lòe, nhưng cạnh xe lại không có người, không biết là có chuyện gì. Người sống
trên núi quen với việc quan tâm tới nhau, bọn họ cũng đã sớm tiếp thu tập tục
này, lão tài xế cũng không hỏi ý kiến của Hứa Nhược Thần, liền dừng lại phía
sau chiếc xe kia, cũng không tắt đèn pha.
Hứa Nhược Thần xuống xe,
đạp lên bùn đất lầy lội đi tới, nhìn vào xe một cái, phát hiện có một người
đang ngồi ở ghế tài xế, hình như đang ngủ, nàng lập tức giơ tay lên đập mạnh vào
cửa kính.
Một lát sau, người kia
mới tỉnh lại, hình như hơi do dự trong giây lát, mới kéo cửa kính xuống thấp
một chút, khe khe hỏi : "Có chuyện gì thế ?"
Gió núi rít gào, Hứa
Nhược Thần cũng không nghe được những lời anh ta thốt lên, chỉ hét to một câu :
" Anh có chuyện gì không ? Một mình anh dừng lại ở chỗ này qua đêm rất
nguy hiểm, có cần giúp đỡ gì không ?"
Người kia chần chừ một
lát rồi hỏi : "Chẳng lẽ chỗ này có thổ phỉ sao ?"
Hứa Nhược Thần cười đáp :
" Không phải. Ở chỗ này có sói, nếu nửa đêm anh xuống xe, có thể nguy hiểm
tới tính mạng. Trên núi rất lạnh, có thể bị chết rét, nếu mở bộ phận sưởi ấm
trên xe ra, lại dễ bị ngạt thở."
" Thật sao ? Có sói
sao ? " Người kia rất kinh ngạc.
" Đúng, chẳng những
có sói, lại còn có cả hổ già nữa." Hứa Nhược Thần tỏ vẻ quan tâm hỏi anh
ta : " Xe của anh bị hư hỏng sao ? Hay là hết xăng ?"
Lúc này người kia phát
hiện ra nàng chỉ là một nữ thanh niên trẻ tuổi, liền không đề phòng tiếp nữa,
đẩy cửa xe ra, có chút lực bất tòng tâm nói : " Hết xăng, nhìn trên bản đồ
thấy không xa lắm, tôi không nghĩ là con đường này lại dài vậy. Khó khăn lắm
mới gặp một trạm xăng dầu ở phía trước, có điều bọn họ kêu hết xăng mất, xăng
từ dưới xuôi chưa kịp chuyển lên. Tôi cũng không còn cách nào khác, tiến thối
lưỡng nan, chỉ còn cách đi tiếp, có điều con đường này càng ngày càng hiểm trở,
buổi tối lái cũng không chắc lắm, tôi đang muốn đợi sáng ngày mai nghĩ cách,
đợi xe đi qua mua thêm ít xăng, sau đó đi tiếp."
"Lần đầu tiên anh
tới nơi này sao ? " Hứa Nhược Thần vừa nghe thấy xong liền minh bạch, cười
nói : "Chỗ này cần phải mang theo xăng dự trữ, bằng không rất dễ xuất hiện
tình huống như anh bây giờ. Chúng tôi có xăng, để đổ cho anh một ít."
"Vậy tốt quá rồi,
tôi sẽ trả tiền mua" Người đó vô cùng mừng rỡ.
"Không cần, đi ra
bên ngoài, ai gặp chuyện này mà chẳng ra tay giúp đỡ." Hứa Nhược Thần quay
lại nói với tài xế : " Triệu sư phụ, đổ cho anh ấy ít xăng."
Vị tài xế kia cũng không
nói không rằng, lập tức quay về xách ra một can xăng lớn, cầm chìa khóa của
người kia, rồi chạy ra phía đuôi xe của anh ta đổ xăng vào.
Đêm tối đen như mực, tuy
rằng xe họ vẫn bật đèn pha, nhưng cũng không nhìn rõ dung mạo của người kia
lắm, chỉ thấy cách ăn mặc khá phổ thông, đều là quần jean, áo jacket, giày da,
nhìn qua rất có vẻ nhanh nhẹn thoải mái.
"Đây là lần đầu tiên
tôi qua đây." Người kia nhẹ nhàng nói : " Thật không thể tin nỗi,
trên bản đồ ghi rõ là đường quốc lộ, thế mà lại như thế này."
"Con đường quốc lộ
này đã không còn mấy ai đi, mọi người đều đi theo ngả Thanh Tàng hoặc Xuyên
Tàng, chỗ này không được tu sửa, nên càng ngày càng xấu." Hứa Nhược Thần
thở dài : " Cũng chẳng làm thế nào được, muốn sửa chữa một con đường như
thế này, cần rất nhiều tiền, nếu quốc gia không ủng hộ, thì chính quyền địa
phương cũng không làm nổi"
" Ừm, đúng
vậy." Người đó tự cười giễu một tiếng : " Tôi còn tưởng rằng mình có
thể tự chạy qua được, lần này đúng là lỗ mãng quá."
"Rất nhiều người tự
đi du lịch đều nghĩ vậy, không sao cả, lần sau sẽ có kinh nghiệm hơn." Hứa
Nhược Thần khẽ an ủi anh ta.
Trong lúc đang nói
chuyện, vị tài xế kia đã đổ đầy xăng, cầm chìa khóa đưa lại trả cho anh ta :
"Không vấn đề gì nữa, đủ cho cậu chạy ba trăm km nữa, cách đây một trăm km
là có một cái trấn nhỏ rồi, ở đó có ba trạm xăng dầu, cam đoan là có
xăng."
"Cám ơn, cám ơn, cám
ơn bác, bao nhiêu tiền đây ?" Người kia vừa nói vừa lôi ví ra.
Lão tài xế cười sang sảng
vẩy tay : " Quản lý của bọn tôi nói không lấy tiền, cậu đừng khách
khí."
"Thế làm sao được ?
Nhất định phải trả !" Người kia rất thành khẩn.
Lão tài xế cầm can xăng
không đi trở về, Hứa Nhược Thần cũng không trả lời, mà cười hỏi anh ta :
"Anh còn tiếp tục lái được không ? Phía trước còn một đoạn đường khá hiểm
trở."
" Này... cũng hơi
run" Người kia thành thật thừa nhận. " Tôi sống ở đồng bằng, trước
giờ chưa đi qua đường núi thế này."
"Nếu anh tín nhiệm
tôi, thì để tôi lái cho vậy." Hứa Nhược Thần mỉm cười đề nghị : " Để
Triệu sư phụ đi phía trước, chúng ta đi theo"
"Nếu được vậy thì
tốt quá rồi." Người kia gật đầu liên tục : " Phiền chị nhé."
Hứa Nhược Thần liền quay
lại nói vài câu với lão tài xế, sau đó mới lên xe. Chờ người kia ngồi yên ổn
trên ghế phụ, lão tài xế mới nổ máy chạy trước dẫn đường, Hứa Nhược Thần vừa đề
máy vừa hỏi một chút tình huống của xe, nghe anh ta nói không có vấn đề gì cần
chú ý đặc biệt, lúc này mới lái tiếp theo phía sau.
Hứa Nhược Thần vốn không
phải là một người nhiều lời, không giống những người bình thường khác, tùy tiện
hỏi han mấy câu kiểu như " Từ đâu tới đây", "Đi tới chỗ
nào", thật kỳ lạ là người kia suốt dọc đường cũng không bắt chuyện, có vẻ
rất yên tĩnh. Hai người nhìn ánh đèn đuôi xe trước mặt lấp lóa trong bóng đêm
đen mù, lại nhìn những đám đất đá lổn nhổn hiện ra mờ mờ trong bóng đèn pha
trước mặt, phảng phất như có cảm giác rất yên bình.
Không khí này làm người
ta mơ màng muốn ngủ, Hứa Nhược Thần liền với tay mở nhạc. Lập tức, những âm
thanh quen thuộc vang lên, trong không khí này càng thêm trong trẻo âm vang, đó
là bài "Thiên Lộ" của Hàn Hồng : " Sáng sớm ta đứng trên bãi cỏ xanh
xanh, thấy thần ưng tắm trong bóng ban mai ảo mờ"
" Ca khúc này là
thích hợp nhất với khung cảnh cao nguyên" Hứa Nhược Thần hơi cảm khái :
"Phối hợp với khung cảnh bao la hùng vĩ, làm người ta càng cảm thấy sự mỹ
lệ tăng lên gấp bội"
" Đúng vậy"
Người kia gật đầu : "Xe này là bằng hữu cho tôi mượn, thật kỳ lạ là cái
loại âm nhạc này, lúc nghe trong thành thị thấy réo rắt nhức đầu, thế mà lúc
nghe ở đây lại thấy khác hẳn, tôi rất thích."
" Ừm, anh nói
đúng." Hứa Nhược Thần đồng ý. Trong thành thị quá ồn ào, bình thường những
lúc nàng lái xe, cũng chẳng bao giờ bật nhạc, mới thấy yên tĩnh được một chút.
Hai người nói chuyện
phiếm vài câu, rốt cuộc đã ra khỏi khu vực nguy hiểm, con đường trước mặt tốt
hơn rât nhiều. Người kia có phần kinh ngạc : " Sao lại có sự khác biệt lớn
như thế"
Hứa Nhược Thần khe khẽ
giải thích : " Đây là khu vực chính phủ muốn thu hút khách du lịch, cho
nên mới cắn răng làm từng chút một, hai năm trước cũng khá khó khăn, có điều
một năm gần đây đột ngột thay đổi, càng về sau càng phát triển rất nhanh."
" Ừm, có tầm nhìn xa
trông rộng quyết đoán như thế, quả thật là giỏi" Người kia lập tức tán
thưởng.
Tình hình giao thông đã
tốt hơn, bọn họ liền gia tăng tốc độ, nửa giờ sau đã tới trấn nhỏ trong núi,
chỗ Hứa Nhược Thần bọn họ làm công trình cũng ở đây. Dừng xe tới nơi đóng quân,
Hứa Nhược Thần mỉm cười nói : "Đêm đã khuya, những khách sạn trên trấn
chắc cũng đóng cửa hết, anh có muốn nghỉ tạm một chút hay không, thì tạm nghỉ ở
đây"
Người kia thấy những căn
phòng nhỏ màu lam giống hệt nhau, dưới ánh đèn biển hiệu công ty dựng hiện rõ
mồn một trên nóc nhà, nhìn qua cũng biết đây là lán trại của những người làm
công trình, tuyệt không phải hắc điếm. Anh ta liền gật đầu, khách khí đáp :
"Tốt quá, xin phiền chị."
" Không có chuyện gì
cả" Hứa Nhược Thần nhảy xuống xe, đưa chìa khóa trả lại cho anh ta, sau đó
kêu người trực ban mở cửa một căn phòng trống, thu xếp cho anh ta nghỉ lại.
Lần này bọn họ chỉ đi vài
người, còn rất nhiều phòng trống, cũng không thiếu chăn đệm, liền lấy một bộ ra
giao cho người kia, Hứa Nhược Thần liền nói với anh ta : "Anh nghỉ tạm một
đêm đi." Sau đó liền lui ra.
Vị tài xế kia cũng có
chút nghi ngờ, dọc đường đi cứu giúp người ta trong lúc khó khăn hoạn nạn là
điều nên làm, có điều an bài anh ta ngủ trong công ty thì hơi đột ngột. Đương
nhiên, đúng là hiện tại đêm đã khuya, trong trấn nhỏ cũng không có cái nhà nghỉ
nào, có điều thái độ đương nhiên của Hứa Nhược Thần như vậy trước giờ ông ta
chưa thấy qua, không khỏi khe khẽ hỏi : " Hứa quản lý, cô biết anh ta sao
?”
Hứa Nhược Thần do dự một
chút, hơi buồn bực đáp : " Kỳ quái, tôi cảm thấy có điểm quen thuộc, nhưng
không biết đã gặp anh ta ở chỗ nào"
" À, vậy thì tốt
rồi, chắc là trước đó hai người đã gặp xã giao, không nhớ ra cũng không
sao." Lão tài xế cũng yên lòng " Hứa quản lý, trời không còn sớm, cô
cũng đi nghỉ ngơi đi"
" Vâng, được, bác cũng đi ngủ đi, ngày mai còn
phải bận rộn" Hứa Nhược Thần cũng không nghĩ nhiều nữa, cười quay về
phòng.
4.
Trời mới tờ mờ sáng, Hứa
Nhược Thần đã rời giường. Rửa mặt mũi xong, nàng lại ngồi ăn sáng cùng ba cấp
dưới. Chỗ này độ cao không tới ba nghìn mét so với mực nước biển, nhưng vẫn có
thể coi là cao nguyên, thức ăn cũng không dễ chín, cháo, bánh bao đều phải dùng
nồi áp suất mới có thể làm được, cũng bởi vậy mà thực đơn tương đối đơn giản,
số lượng bù chất lượng, dẫu sao cho no là được. Bọn họ đều đã thành thói quen,
ăn sáng xong đã chuẩn bị đi làm.
Hứa Nhược Thần liếc qua
gian phòng mà người khách hôm qua đã tới ở, thấy cửa sổ vẫn còn khép kín, rèm
che vẫn kéo, đoán là chưa rời giường, nàng cũng không tới quấy rầy, liền tới
phòng bếp dặn dò một chút, nhắc đầu bếp nhớ rõ đợi khi khách nhân đi lên phải
mời anh ta ăn điểm tâm, sau đó cùng lão tài xế lái một cái xe, chở theo tài
liệu và ba người kỹ sư trẻ tuổi tới công trình.
Bọn họ đã chiêu mộ không
ít dân công ở thôn xóm chung quanh, hiện tại đều đã ăn sáng, đang chờ khởi
công. Đại bộ phận những người đó đều ở trong những túp lều dựng tạm, có một số
ít về nhà trong thị trấn, bởi vậy chỗ này cũng có không ít người, lại có đầu
bếp chuyên nấu cơm nấu nước cho bọn họ, tóm lại là về phương diện sinh hoạt
cũng khá chu đáo.
Hứa Nhược Thần chào hỏi
qua mấy người tổ trước quen biết cũ, lên núi kiểm tra tình hình thi công ngày
hôm qua của bọn họ, cảm thấy hài lòng với chất lượng, liền kêu bọn họ dỡ tài
liệu xuống, lại giao thêm công việc của ngày hôm nay, sau đó mới lái xe về.
Chỗ này vốn là sơn cốc,
bốn xung quanh núi mơ hồ như có tiếng gió vọng lại, nhưng cũng không tạo thành
ảnh hưởng lớn tới nơi này, thỉnh thoảng lại có những tiếng chim vang lên lích
chích, làm trấn nhỏ trong buổi ban mai càng thêm yên tĩnh. Trên con đường nhỏ
hẹp quanh co có đủ mọi loại xe, từ xe tải hạng nặng cho tới xe kéo, còn có cả
xe vận tải hành khách cỡ lớn, cỡ nhỡ, lại có cả loại nhỏ, xe tải nhỏ, hoặc
những loại xe vượt địa hình như xe nàng, nhưng số lượng không nhiều, thường
phải chạy một quãng khá dài mới có thể thấy từ phía đối diện có một chiếc chạy
qua, hoặc phía trước nàng có một chiếc từ từ chay. Những cái xe chạy qua kia,
mặc dù tiếng máy ầm ầm, nhưng cũng không gây phiền nhiễu cho mọi người bên
đường, phảng phất như một phần của những tiếng vang từ các ngọn núi, chẳng chút
đột ngột.
Hứa Nhược Thần mở nhạc
trong xe , nghe Hàn Hồng hát, yên lặng lái xe chạy trên đường lớn vượt núi, cảm
giác vô cùng thanh thản nhẹ nhàng.
Nhìn thấy xăng sắp hết,
nàng lập tức chạy vào cửa hàng xăng dầu nhỏ trong trấn, yêu cầu nhân viên bán
xăng đổ đầy bình. Lúc đó, điện thoại di động nàng đang thả trong túi áo khoác
chợt vang lên, nàng vội vàng bước ra khỏi trạm xăng dầu, rút điện thoại ra.
Nhìn qua màn hình điện thoại, nàng nhất thời sửng sốt, tim bất chợt đập thình
thịch, nhanh chóng bấm nghe.
" A lô." Thanh
âm của nàng hơi khàn khàn, hơi khẩn trương một chút.
" Hồng Trần ?"
Trong điện thoại có những âm thanh ồn ào, đồng thời có vẻ rất vui mừng.
Mặt nàng hơi ửng đỏ :
" Đúng vậy, ta đây."
Hồi lâu cũng không có âm
thanh đáp lại từ trong điện thoại, nàng có chút nghi ngờ lập tức giơ ra trước
mặt xem thử, thấy tín hiệu đã bị ngắt, lại càng không hiểu nổi, chẳng lẽ ở phía
bên kia anh không đủ dũng khí ?
Chợt có một tiếng kêu nhẹ
nhàng truyền lại từ cách đó không xa : " Hồng Trần."
Tim nàng nhảy dựng lên,
ngẩng đầu nhìn lại.
Vị khách nhân nửa đêm hôm
qua nàng mang về đang đứng ở ven đường cách đó không xa, trong khóe mắt lấp
lánh ánh cười. Trong ánh ban mai rạng ngời, anh ta mặc quần bò, đôi chân dài
thẳng, áo khoác lông dê màu đen không kéo khóa để lộ ra áo sơ mi màu xám nhạt
bên trong, làm anh trông càng anh tuấn. Cả người anh tỏa ra một khí chất ôn
nhuận như nước, làm ai nấy chỉ cần vừa trông thấy đã có hảo cảm, không phải
chịu bất kỳ áp lực gì.
Mặt Hứa Nhược Thần càng
đỏ hơn, ánh mắt nhìn anh ta sáng rực, hồi lâu không biết phải nói gì với anh
ta.
Trong mắt anh ta, phảng
phất như nhìn thấy một vị cô nương trẻ tuổi vừa bước xuống từ một bộ phim cao
bồi nào đó của Mỹ. Khuôn mặt trái xoan thanh tú linh động, ngũ quan rõ ràng,
càng nhìn càng cảm thấy như có gì đó không thuộc về chốn nhân gian khói lửa.
Chắc là thường xuyên không phơi nắng, khuôn mặt và cánh tay của nàng đều trắng
như tuyết, gần như trong suốt. Thân hình cao gầy nhỏ nhắn, rất khó có thể tưởng
tượng được một người con gái tuổi trẻ lại có phần gầy yếu này lại làm cái công
tác ở nơi hoang dã như vậy.
Hai người yên lặng nhìn
nhau rất lâu, cho tới lúc nhân viên công tác lớn tiếng nói : " Đầy
rồi", bọn họ mới khôi phục tinh thần. Hứa Nhược Thần nhanh chóng cúp điện
thoại, vừa rút ví vừa đi vào phía trong. Anh lại tranh một bước tới thanh toán
ở chỗ thu tiền. Lần này Hứa Nhược Thần không tranh với anh nữa, đứng bên cạnh
nhìn người trong cửa hàng trả lại tiền lẻ và đưa hóa đơn cho anh, sau đó cùng
đi tới cạnh xe mình.
Hai người cùng đứng im
không nhúc nhích, một lát sau, anh mới mỉm cười : " Anh tên là Cố
Duệ."
Nàng cũng xấu hổ hơi cúi
đầu : " Em là Hứa Nhược Thần."
Hai người lại trầm mặc
hồi lâu, Cố Duệ mới nói : " Chúng ta lên xe thôi, ở chỗ này chắn đường của
người ta."
Hứa Nhược Thần nổ máy, âm
nhạc cũng đồng thời vang lên, đúng là khúc " Thiên Lộ" của Hàn Hồng. "Trong ánh
hoàng hôn ta đứng tại sườn núi cao cao, nhìn đường sắt đang được xây dựng tới
tận quê hương ta..."
Nàng lái xe ra khỏi trạm
xăng dầu, xuyên qua trấn nhỏ, chạy tới chỗ lán trại của công ty. Cố Duệ vừa
nghe những tiếng ca trong trẻo, vừa nhẹ nhàng nói : " Bên kia anh cũng
khảo sát một hạng mục, anh nhìn trên bản đồ thấy tên Mỹ Đóa trấn lần trước em
nói với anh, nằm ở ngay gần đó, liền quyết định chạy quá lên xem thử. Không nói
trước với em, bởi vì cũng không muốn quấy rầy em, chỉ muốn xem chỗ làm việc của
em như thế nào thôi. Không ngờ lại bị khốn ở nửa đường, lại càng không ngờ được
là, lại được em cứu."
" Cái đó... cũng
không tính là cứu đi, đâu có nghiêm trọng như vậy chứ." Hứa Nhược Thần
không dám quay mặt nhìn Cố Duệ, chỉ dám nhìn thẳng con đường trước mặt, gương mặt
vẫn ửng hồng : " Em cũng chỉ trùng hợp, đó chỉ là sự giúp đỡ nho nhỏ mà
thôi"
" Cứu tính mạng của
anh, đây cũng không phải là chuyện nhỏ" Cố Duệ kiên trì nói tiếp : "
Thật ra anh cũng chưa nghĩ ra tới nơi có điện thoại cho em hay không, nhưng lúc
vừa rồi ngồi ăn sáng ở chỗ bọn em, anh có hỏi đầu bếp tới Mỹ Đóa trấn phải đi
như thế nào, ông ấy nói đây đúng là Mỹ Đóa, đột nhiên anh nghĩ, nghĩ... vị cô
nương ngày hôm qua cứu anh không biết có phải là ... em... cho nên... mới gọi
điện thoại...."
" Em ... cũng ...
kinh hỉ ..." Mặt Hứa Nhược Thần càng đỏ hơn, thanh âm khẽ như gió thoảng :
" Anh tới thăm em... em rất ... vui mừng"
Cố Duệ thấy ráng hồng
trên mặt nàng đã lan tới bên tai, cảm giác không yên tâm đã nhanh chóng tan
thành mâu khói, tâm trạng càng lúc càng dễ chịu. Anh hỏi với vẻ quan tâm :
" Sáng sớm em đã phải đi như vậy, có mệt mỏi gì không ?"
" Dạ tốt.. quen
rồi." Nói tới công việc, Hứa Nhược Thần đã trấn định lại một chút : "
Bọn em muốn cố gắng hoàn thành công việc trước kỳ hạn, có thể hoàn công trước
khi mùa đông tới."
" À, hóa ra
vậy." Cố Duệ cười gật đầu : " Khác nghề như cách núi, những việc em
đang làm đây anh chẳng hiểu chút nào."
" Thật ra cũng không
phức tạp lắm, đều là lao động chân tay mà thôi." Hứa Nhược Thần chỉ cảm
thấy khuôn mặt nóng bỏng nhiệt độ hạ dần, thái độ cũng tự nhiên hơn nhiều.
Cố Duệ mỉm cười : "
Dời núi lấp biển cơ mà, lao động chân tay như thế cũng không phải bất kỳ ai
cũng làm được."
Hứa Nhược Thần lúc nào
cũng rất tự hào về công việc của mình, lúc trước nói chuyện với người khác,
người ta chỉ nhìn ra gian khổ trong đó, nhưng chưa có ai giống như Cố Duệ, chỉ
dùng bốn chữ đơn giản đã có thể phác họa được sự hấp dẫn của công việc của nàng
không giống những nghề khác. Nàng vô cùng vui mừng, vui vẻ nhìn Cố Duệ một cái,
cũng không có chút khách sáo hay khiêm nhường, chỉ tỏ vẻ cầu thị đáp : "
Em thích công việc của em"
" Nếu như không tới
tận đây, chắc anh sẽ không rõ." Cố Duệ khẽ than : " Bây giờ thì anh
đã hiểu."
Trong lúc nói chuyện, họ
đã tới nơi ở, Hứa Nhược Thần dừng xe ở cửa, vừa mới đẩy cửa xe, một phụ nữ
trung niên khuôn mặt tươi cười có vẻ như đã đợi sẵn ở đó từ lâu lắm chạy ra :
" Hứa quản lý, cháu đã về rồi"
Hứa Nhược Thần hỏi với vẻ
thân mật : " Tôn ma ma, sao bác lại ở chỗ này vậy ạ ? Tìm cháu có việc gì
sao ? Sao không vào trong nhà chờ."
"Không được không
được, bác không vào đâu." Bà ấy lôi một cái chai từ trong túi ra, vừa đưa
cho nàng vừa nói rất nhiệt tình : "Ông lão nhà bác biết chân cháu từng bị
thương, trên núi lạnh, sợ cháu lại phát bệnh, đau nhức khó chịu lắm, ngày hôm
qua đã lên núi hái thuốc sắc được một chai, là một loại thuốc chuyên trị
thương, là bí phương cổ truyền của nhà ông ấy, rất có hiệu quả, cháu cầm đi,
sáng tối hai buổi, xoa bóp vào chân là đỡ."
" Cám ơn Tôn mama,
nhờ bác cám ơn Trần gia cho cháu nữa nhé." Hứa Nhược Thần vui vẻ cầm lấy,
liên tục cảm ơn
Nàng không nói tới chuyện
tiền nong, Tôn Ma ma cũng rất vui vẻ, liên tục gật đầu, lại dặn nàng có rảnh
vào nhà bà ăn cơm, sau đó lại cự tuyệt lời mời vào nhà ngồi một chút của nàng,
quay người đi về mất.
Hứa Nhược Thần đóng cửa
xe lại, cười nói với người bên cạnh đang nhìn nàng chăm chú : " Vào uống
chén trà thôi."
Cố Duệ gật gật đầu đáp :
" Được"
Hai người cùng lên lầu,
Hứa Nhược Thần mở cửa phòng mình, mời Cố Duệ vào ngồi.
Chỗ này gian phòng nào cũng
giống gian phòng nào, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có một chiếc giường đơn, bên
cạnh là một cái bàn học nho nhỏ, phía trên có máy tính, ở góc gần cửa sổ là một
tủ quần áo giản dị, cạnh cửa là chậu rửa mặt, rất sơ sài, nhưng cũng có đầy
không khí sinh hoạt.
Hứa Nhược Thần cầm chén
trà màu lam mình vẫn thường dùng, pha một chén trà đặt trước mặt Cố Duệ, sau đó
tự mình lấy một chén trà thô ráp sản xuất tại địa phương, cũng pha cho mình một
chén, cầm ngồi vào cạnh giường, nhìn thấy người ngồi bên cạnh chỉ mỉm cười, lại
không biết phải nói gì cho phải.
So với ba người bạn thân,
Cố Duệ có thể coi là người vô cùng không hay chuyện, không ngờ người con gái
trước mặt mình lại cũng chẳng kém anh bao nhiêu, làm cho anh thở phào một hơi,
trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Nhìn máy vi tính trên
bàn, anh thuận miệng hỏi : " Chỗ này em cũng có thể lên mạng hay sao
?"
" Vâng, có ạ."
Hứa Nhược Thần khẽ nói : " Sinh hoạt trên núi buồn tẻ, giám đốc cũng muốn
cải thiện, liền bỏ tiền yêu cầu cục bưu điện ở huyện kéo một đường dây riêng
qua đây, lắp đặt một đường dây mạng nội bộ nho nhỏ, trong phòng mỗi nhân viên
đều có một máy tính. Tốc độ lên mạng ở chỗ này rất nhanh, còn nhanh hơn trong
thành phố nhiều..."
" Vậy thì tốt quá
rồi, ít ra cũng có cái mà tiêu khiển." Cố Duệ vui mừng gật đầu.
" Em cũng chỉ coi
như người khách, cũng thay đổi một chút, có điều không có thời gian ...."
Hứa Nhược Thần cười nhìn anh : "Anh có muốn lên thử hay không"
" Không cần."
Cố Duệ lắc lắc đầu, ánh mắt lướt qua chai thuốc bên cạnh, lập tức nói : "
Bác gái vừa nãy không phải nói thuốc này chia hai buổi sáng tối sao ? Em trị
thương trước đi"
Hứa Nhược Thần liếc nhìn
anh trong khoảnh khắc, ngoan ngoãn đặt chén trà xuống, cầm lấy chai thuốc, lại
kéo ngăn kéo ra, lấy bông tiêu độc y tế trong gói thuốc mình mang theo, sau đó
mới ngồi lại cạnh giường, kéo ống quần trái lên quá đầu gối.
Cố Duệ thấy nàng đổ thuốc
lên bông y tế xong, sau đó mới xoa nhẹ lên vên thương ở trên chân. Hai ngày nay
nàng đi lại chung quanh khá nhiều, vết thương trên đùi cũng nhức nhối, nhất là
phía bên ngoài, đau không chịu nổi, đương nhiên phản ứng đầu tiên của nàng là
xoa tới chỗ đó. Cố Duệ thấy nàng hơi vặn vẹo lưng, tay phải không với tới, tay
trái lại không thuận, nhìn thấy vướng víu khó chịu, trong lòng thoáng đau,
không nghĩ ngợi gì liền vươn tay ra, khẽ nói : " Để anh đi." Sau đó
một tay nâng chân nàng, đặt lên chân mình, một tay cầm bông y tế, từ tốn xoa
nhẹ.
Hứa Nhược Thần nhìn thấy
những ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng đặt trên phần da đùi trắng hơn cả
giấy của mình, nhẹ nhàng chấm di thuốc, khuôn mặt trắng nõn lại từ từ ửng hồng.
Cố Duệ cúi đầu, chuyên
tâm xoa bóp thay nàng, Hứa Nhược Thần cũng chăm chú nhìn anh thay mình trị
liệu, hai người đều không ai lên tiếng, trong phòng vô cùng an tĩnh, chỉ có
tiếng gió trong lành thổi qua cửa sổ, nhẹ nhàng quấn quýt lấy mái tóc đen mềm
mại của bọn họ, chậm rãi lướt qua giữa hai người bọn họ.