Chạng vạng sáng, Trường An quyết định lên đường sớm, chỉ sợ chậm trễ đám người của Thính Trúc Viện tìm tới thì khó sống, nàng cũng không do dự dắt ngựa chuẩn bị rời đi.
"Lộc cộc!" tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, Trường An biến sắc, cúi đầu áp tai sát đất nghe ngóng.
Tiếng bước chân rầm rộ, e rằng người đuổi tới không ít, Trường An vừa thầm nhủ không xong thì từ xa một đoàn binh mã lao tới, tử sĩ mặc giáp đen oai hùng mà tới bao lấy nàng và Trường An, phía xa xa còn thêm một cỗ xe ngựa quyền quý hiện giữa đám quan binh, nàng nhìn thấy vậy liền chột dạ...!Trường An lo sợ nắm chặt lấy tay nàng, hắn nhất quyết không thể để nàng ở lại.
Nguyệt Ảnh giậm chân phóng xuống ngựa, bước tới nhìn thẳng vào mắt Trường An, sau đó mới dời mắt về phía Vãn Mị nói.
- Công Tử có lệnh, mời Vãn Mị cô nương hồi phủ.
Vãn Mị nhìn Nguyệt Ảnh trước mặt sau đó nhìn cỗ xe ngựa phía sau lưng nàng ta, thầm đoán được rằng hắn cũng đến.
- Có giết ta, ta cũng không quay về.
Đám binh lính sau khi nghe lời này của nàng liền đồng loạt rút kiếm khỏi vỏ, nàng nhìn Trường An liền lo cho hắn, với bộ dạng này có lẻ chưa ra trận đã bị bọn họ xé xác rồi.
Trường An kéo nàng vào lòng, nhìn đám người Thính Trúc Viện quát lớn.
- Muốn đánh muốn giết cứ nhắm vào ta là được, đừng hồng động đến Vãn Mị...
Vừa dứt lời hắn ôm ngực đau đớn, chỉ cần động 1 tí là vết thương càng đau, phần thịt lở loét trông rất đáng sợ.
Nguyệt Ảnh thấy bọn họ cố chấp liền nói tiếp.
- Giết Ngươi chỉ làm bẩn kiếm ta, ta đến để đòi người, nếu ngươi ngoan ngoãn biết điều Công Tử sẽ tha mạng cho ngươi, bằng không ngươi chết cũng không có chỗ chôn.
Nàng nhìn Trường An, thấy rõ tình thế của bọn họ bây giờ chính là cận kề cái chết, nàng sau cũng được nhưng không thể liên lụy đến hắn, hắn đã chịu khổ vì nàng nhiều rồi...!Nếu vì sự cố chấp của bản thân mà khiến người thân bên cạnh phải khổ sở nàng bằng lòng 1 mình cam chịu.
Nghĩ vậy nàng liền buông tay Trường An, hắn hiểu dụng ý của nàng liền trừng mắt nói.
- Vãn Mị, muội dám làm càn...!Muội không thể quay về với hắn được, hắn chính là kẻ giết người, là kẻ đã khiến cho chúng ta phải khổ sở thành ra bộ dạng như ngày hôm nay.
Vãn Mị gật đầu nước mắt theo đó mà lăn dài trên má.
- Ta biết, chính vì vậy ta càng không muốn liên lụy tới huynh, chúng ta nên từ biệt ở đây..
Nếu có cơ hội, muội nhất định sẽ tìm huynh.
Nói rồi nàng xoay người nhìn Nguyệt Ảnh, ánh mắt nàng không tỏ ra lo sợ chỉ nhìn nàng ta lạnh nhạt nói.
- Ta sẽ theo các ngươi về nhưng với một điều kiện.
Giao thuốc giải cổ trùng và tha mạng cho Trường An.
Lời nàng vừa dứt, một lọ bạch ngọc từ cỗ xe ngựa bay vụt tới, nàng nhanh tay bắt lấy lọ thuốc, nó chính là thuốc giải của Trường An.
Huynh ấy chỉ còn vài ngày nửa là đến kỳ hạn rồi.
Nàng nhất định sẽ cứu huynh ấy.
Sau khi đưa thuốc giải cho Trường An, nàng và hắn khóc lóc 1 đoạn thống khổ cuối cùng mới bị lôi đi, nàng còn tưởng bản thân sẽ bị áp giải như tù nhân, không ngờ lại được ân xá mời lên xe ngựa.
Nàng đứng đó do dự một hồi liền bị Nguyệt Ảnh hối thúc.
- Còn không mau lên ngựa.
Nàng bước lên vén rèm chui vào bên trong.
Vừa vào đã thấy nam nhân tuấn tú kia nhìn nàng, đáy mắt hắn không chút gợn sóng, nhưng ánh nhìn lại rất khó hiểu.
Nàng ngồi bên cạnh, mặt hắn ngồi giữa...!Một câu nàng cũng không dám nói với hắn.
Hắn đưa mắt đánh giá một lượt cuối cùng cũng không nói gì, ít giây sau liền nhắm mắt định thần....
-------------
Xe ngựa dừng lại ở Thính Trúc Viện, Nguyệt Ảnh bước tới nói vọng vào.
- Công Tử, đã tới Thính Trúc Viện rồi ạ.
Sao lại là Thính Trúc Viện, bọn họ sao lại đưa nàng về đây, nàng còn cơ hồ chưa hiểu được gì thì bên cạnh 1 bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay nàng kéo ra ngoài.
Nàng bị người kia lôi kéo đau đến mức rên rỉ thành tiếng.
- Ninh Công Tử, ngài làm ta đau quá.
Mặc kệ lời nàng, hắn vẫn thô bạo kéo nàng vào Bỉ Ngạn điện, nàng càng muốn thoát hắn càng nắm chặt hơn, không khoan nhượng mà đẩy nàng lên giường khống chế cưỡng hôn nàng, Vãn Mị bị hành động này của hắn làm cho hoảng sợ.
Nàng có gì phải sợ, hắn lấy gì để quản nàng ở cùng ai, thân mật cùng ai chứ?
, nhưng đổi lại là sự đau đớn đến cùng cực, nam nhân thanh tú trước mắt đã không còn là công tử ôn nhu mị tình mà nàng từng biết, hắn giờ phút này như hóa sói từng tất vải điều bị hắn xé trông rất thê thảm, hắn nắm chặt lấy vai nàng không chần chừ hôn lên môi nàng.
Đất trời mù mịt.
Vãn Mị bất động chân tay cứng đờ, từng tế bào trên cơ thể nàng không ngừng rung rẩy, đôi môi hắn ấm áp quá và cũng đáng sợ quá.
môi hắn lướt xuống tới cổ nàng cắn nhẹ lên vòm cổ nõn nà cũng không quên giầy vò nàng.
Nụ hôn kia càng lúc càng mạnh mẽ nóng bỏng.
Ninh Vương điên cuồng nghĩ tới cảnh nàng vừa thân mật với Trường An hắn không khống chế được cảm xúc hắn đem cả người nàng dồn lên giường, đặt nàng dưới thân.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng được rằng từng chỗ nhấp nhô dưới lồng ngực mình không ngùng chuyển động, không bàn tới dục vọng Ninh Vương chỉ cảm thấy cơ thể mình như bị lửa thêu đốt, nụ hôn ngấu nghiến bao trọn đôi môi bé nhỏ của nàng.
Vãn Mị mất hết khả năng tư duy, bàn tay vô sức ra chút sức lực cuối cùng đẩy Ninh Vương ra.
Thấy người nằm dưới không yên, hắn liền giữ chặt lấy tay nàng.
Ngón tay bất giác đang xen vào từng khẽ hở của bàn tay bên dưới, bàn tay nàng nhỏ bé lọt thỏm vào lòng bàn tay hắn.
Cái nắm tay ấy như sợ dây vô hình buộc chặt nàng vào Ninh Vương, nàng có muốn trốn cũng không tài nào thoát ra.
Vãn Mị cảm thấy đầu lưỡi đông cứng từ nảy giờ như mềm nhũn ra, từ từ đón lấy đầu lưỡi ấm nóng của Ninh Vương.
Từng đợt không khí xung quanh như ngưng động Ninh Vương đắm chìm trong đôi môi mà có lúc tận sâu trong tìm thức của hắn từng mong muốn có được.
Cảm nhận đầu lưỡi của nàng dãng ra đón lấy lưỡi hắn, Ninh Vương mới nhận thức được trọng lượng cơ thể của mình đang đè hết lên người nàng, hắn không khỏi xót xa nhẹ nhàng chuyển tư thế đặt nàng nằm lên người mình, thân hình nàng vẫn nhỏ bé mỏng manh như thế, hắn không cảm nhận được 1 chút sức nặng nào.
Bàn tay vòng qua ôm lấy đầu nàng, nhấn xuống như thể muốn nụ hôn này sâu hơn, Vãn Mị cũng mơ mơ màng màng ôm lấy đầu Ninh Vương triền miên.
Ngay khoảng khắc này trong đầu chàng hiện lên mớ suy nghĩ hổn độn, Nàng muốn trốn khỏi hắn, nàng thà cùng Trường An đi cũng không muốn vì hắn mà ở lại! Nổi phẫn nộ đè ép đi sự dịu dàng của Ninh Dương, lực đạo cũng không khống chế được mà mạnh bạo.
Cần cổ thon dài trắng nõn đột nhiên bị siết chặt, hằn lên một vết đỏ rực, Vãn Mị bị đau rên lên, âm thanh bị hắn nuốt vào bụng.
Trên má chảy xuống chất lỏng ấm áp, Ninh Dương như bị một nhát búa đập mạnh vào đầu, môi hắn cứng đờ, từ từ mở mắt ra.
Hàng lông mi dài trước mặt cũng khẽ chuyển động, ánh mắt giao nhau.
Vãn Mị bất lực nức nở trong lòng hắn...!Bộ dạng của nàng bây giờ chẳng khác nào một con rối để hắn trút giận.
Ninh Vương bóp miệng nàng, bắt nàng phải nhìn thẳng vào mắt mình.
Giọng nói chất chứa giận dữ mà trầm đi không ít.
- Nói...!Nàng rõ ràng xem thường lời nói của ta.
- Ta không có.
Hết chương 16.