Công Tử Nhà Giàu Lấy Kiều Lang

Chương 105: Phóng thích dục vọng





Bạch Tấn Uy một đường đi theo Đường Hiền Nhạc, không thấy hắn có hành động gì khác thường. Cuối cùng hắn vào kỹ viện nổi tiếng nhất Tử Vân Thành _Túy Thanh Lâu.

Bạch Tấn Uy do dự một chút, không có đi vào mà là lựa chọn đứng ở bên ngoài chờ,Đường Hiền Nhạc ở trong đó hơn nữa ngày cũng không thấy hắn đi ra, nhưng nghe được nội dung bọn họ nói chuyện phiếm.

“Đại thiếu gia Bạch gia thật sự làm cho người ta mê muội , nhưng mà hắn lần này đến hình như là bị thương còn bảo mụ mụ chuẩn bị cho hắn một phòng trống, ai cũng không được đến.”

“Đúng vậy, nếu ai có thể đi hầu hạ hắn,chỉ một lần cũng đáng giá……”

Đại ca? Bạch Tấn Uy khẽ cau mày.

Đại ca không phải bị đại nương giam lỏng ở Bạch phủ sao? Tại sao chạy đến thanh lâu nha? Hơn nữa nữ nhân này nói…… Huynh ấy bị thương? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Nghĩ đến đây Bạch Tấn Uy cất bước đi vào.

Vừa mới bước vào cửa, một đống son phấn  như là ruồi bọ ập tới,Bạch Tấn Uy tuy rằng chán ghét nhưng lại không chỗ trốn.

“Ta là tìm đến người .” Bạch Tấn Uy bị son phấn trên người tú bà làm nghẹt thở.

“Nhị thiếu gia ngươi thật sự là nói giỡn, người nào đến đây cũng tìm người thôi .” Nói xong tú bà nhìn sang các cô nương hô:“Các cô nương lại đây, để cho nhị thiếu gia chọn……”

Thấy có đám nữ nhân chạy lại đây,Bạch Tấn Uy vội vàng xua tay,“Ta là tới tìm huynh ta, hắn không phải ở đây sao?”

“A, ngươi là nói đại thiếu gia sao, hắn thật đúng là ở đây .”

“Phiền bà nói cho ta biết phòng huynh ở đâu.” Bạch Tấn Uy nói xong lấy ra bạc đặt ở trong tay tú bà, có bạc đương nhiên sẽ dễ hơn tú bà liền chỉ phòng cho Bạch Tấn Uy.

Bước nhanh lên lầu hai, tìm được phòng tú bà nói, đẩy cửa đi vào lại phát hiện trong phòng không có ai,Bạch Tấn Uy lui đi ra,nhìn hai bên trái phải hành lang dài cũng không phát hiện thân ảnh Bạch Tấn Vân, huynh ấy đi đâu rồi nha ?

Ngay lúc hắn muốn xoay người rời đi, đột nhiên theo cách vách phòng truyền ra một tiếng tiếng kêu sợ hãi.

“Buông, buông đại thiếu gia ra…… Các ngươi sẽ chịu báo ứng …… Không cần…… A……”

Bạch Tấn Uy ngây ngẩn cả người.

Đây chính là giọng của  Thái Sinh!

Tuy rằng ở đây toàn tiếng cười đùa tiếng gào kia dường như không thể nghe được , nhưng mà Bạch Tấn Uy vẫn nghe ra, đó là giọng của Thái Sinh.

Hắn tại sao ở đâu! Hắn gặp chuyện gì rồi nha!

Bạch Tấn Uy không nghĩ nhiều lắm, nhấc chân một cước đem cánh cửa đá văng, đầu tiên ánh vào mi mắt  chính là Thái Sinh y phục không chỉnh tề nằm ở trên bàn, người đè lên hắn chính là……….Đường Hiền Nhạc!

Lại nhìn bên cạnh,người dưới thân Chu Hằng Quân dĩ nhiên là Bạch Tấn Vân!

Đột nhiên có người xâm nhập, làm cho Chu Hằng Quân và  Đường Hiền Nhạc đồng thời nhìn thấy Bạch Tấn Uy đều hô to không ổn.

“Các ngươi…… Đang làm cái gì!” Bạch Tấn Uy nghiêm mặt thanh âm trầm thấp mà nguy hiểm, không cần nhìn mặt hắn cũng biết hắn lúc này vô cùng tức giận.

“Này, ha ha, chỉ là……” Đường Hiền Nhạc dẫn đầu đứng dậy, sửa sang lại y phục chính mình  nhìn Bạch Tấn Uy cười cười, Bạch Tấn Uy không có nhìn hắn mà là đem ánh mắt khóa chặt người nằm ở trên bàn, y phục bị xé mở ***g ngực trần trụi,Thái Sinh khó khăn ngồi dậy.

“Hiểu lầm? Các ngươi đem huynh và chị dâu của ta đặt ở dưới thân, mà còn dám đây là hiểu lầm?” Bạch Tấn Uy nắm chặt tay , xương cốt phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt.

“Tấn Uy,đệ còn theo chân bọn họ nói lời vô nghĩa làm gì, giúp huynh bắt lại một đám bọn họ!” Bạch Tấn Vân nằm ở trên giường nhìn Bạch Tấn Uy nói .

Bạch Tấn Uy so với Bạch Tấn Vân  được cho là cao thủ số hai của Tử Vân Thành , người bình thường cũng không là đối thủ của hắn.

Đường Hiền Nhạc và Chu Hằng Quân trao đổi ánh mắt, liền làm nhiều cùng lúc chạy tới hướng Bạch Tấn Uy muốn phân tán lực chú ý của hắn.

Bạch Tấn Uy làm sao có thể khinh địch để cho bọn họ rời đi!

Ngẩng đầu nhìn Thái Sinh cả người vô lực từ trên bàn xuống dưới,môi mím chặt lấy tay kéo lại y phục chính mình, trong lòng Bạch Tấn Uy cảm thấy đau,“Thái Sinh, đệ có thể đi ra ngoài không? Tìm cho ta mấy sợi dây thừng.”

“Được,được.” Thái Sinh gật gật đầu chỉnh trang lại y phục đi ra ngoài, chỉ chốc lát liền cầm mấy sợi dây thừng trở về, đi lấy dây thừng trở về còn có tú bà  và cùng người vạm vỡ.

Nhưng mà những người này toàn bộ bị Bạch Tấn Uy nhốt ở ngoài cửa không cho tiến vào.

Buộc chặt Chu Hằng Quân và Đường Hiền Nhạc,Bạch Tấn Uy đi đến bên giường, nhìn chằm chằm dáng vẻ nhếch nhác của Bạch Tấn Vân khó hiểu hỏi:“Huynh,huynh đang làm sao vậy?”

“Ít nói nhảm, giải huyệt đạo cho huynh mau!” Bạch Tấn Vân không vui nói.

Sau khi cởi bỏ huyệt đạo Bạch Tấn Vân rốt cục có thể động, từ trên giường nhảy xuống dưới, đi đến trước mặt Chu Hằng Quân, nhấc chân đá vào bụng hắn một cước,hắn đau đến cúi người xuống, sau đó hắn đi đến trước mặt Đường Hiền Nhạc.

“Ta nhớ rõ ta nói rồi, Thái Sinh là của ta, ngươi lại không nghe còn dám động vào đồ của ta!” Nói xong nhấc chân hung hăng đạp đến chẳng qua một cước này đá vào nơi yếu ớt giữa hai chân của Đường Hiền Nhạc, nhất thời đau đến hắn ngồi xổm trên mặt đất, muốn la cũng không được.

“Đem hai bọn họ đến phòng cách vách.” Bạch Tấn Vân nói xong lại nhấc chân đá thêm mấy cước.

Bạch Tấn Uy kéo hai người đẩy cửa đi ra ngoài,người bên ngoài không thấy rõ tình huống trong phòng, đúng lúc đóng cửa lại.

“Đây là có chuyện gì……?” Tú bà nhìn nhìn Chu Hằng Quân và Đường Hiền Nhạc bị trói liền mở miệng hỏi.

“Đừng hỏi nhiều như vậy .” Bạch Tấn Uy nghiêm mặt nhìn sang tú bà nói:“Ai cũng không được đến quấy rầy gian phòng kia.” Nói xong ‘Rầm” một tiếng đóng cửa lại .

Trong phòng chỉ còn lại có Thái Sinh yếu ớt và cùng Bạch Tấn Vân cả người dục hỏa.

Thái Sinh mím môi đứng ở cạnh cửa, ông trời thật sự nghe thấy tiếng hắn nói, thật sự phái người đến cứu bọn họ , thật tốt quá, thật là thật tốt quá……

Thái Sinh nghĩ thế liền kích động rơi lệ xuống, hắn đưa tay lau nước mắt đi lại bị một cánh tay dịu dàng kéo qua.

“Đại thiếu gia……” Thái Sinh không có phản kháng, tùy ý để Bạch Tấn Vân ôm lấy hắn từ phía sau,“Huynh,huynh không sao chứ……”

“Thái Sinh, nói cho ta biết, vừa rồi Đường Hiền Nhạc kia đụng vào đệ ở đâu ?” Bạch Tấn Vân ôm Thái Sinh đến cạnh bàn,để cho hắn dựa vào cái bàn, hai tay của Thái Sinh chống lên cái bàn mới có thể giúp thân thể đứng thẳng.

Hai tay buông lỏng liền bị người kia xé rách y phục ra, lộ da thịt trắng noãn bên trong ra.

“Hắn đụng đệ ở nơi nào ?” Ánh mắt của Bạch Tấn Vân sáng quắc đnhìn chằm chằm th thân thể Thái Sinh, vươn tay chỉ lên trên da thịt trơn bóng,“Đụng nơi này , nơi này? Hay là nơi này?” Cuối cùng tay hắn chỉ lên tiểu đậu đỏ của Thái Sinh.

Thái Sinh xấu hổ đến hai gò má ửng đỏ, quay mặt đi không dám nhìn thẳng vào Bạch Tấn Vân.

“Xem ra thật là nơi này.” Bạch Tấn Vân cúi người xuống dùng đầu lưỡi true chọc tiểu đậu đỏ kia, cuối cùng ngậm ở trong miệng, chẳng qua cho chỉ một động tác nhỏ nhưng Thái Sinh có phản ứng,cả người run rẩy.

“A, thật sự là vật nhỏ mẫn cảm.” Bạch Tấn Vân một đường hôn đi, môi hắn quanh quẩn ở bụng hắn làm Thái Sinh sợ hãi kêu lên không ngừng.

Sau đó Bạch Tấn Vân đứng lên cởi tất cả y phục trên người Thái Sinh ra, mà chính mình cũng là nửa trần trụi,hai tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn hung hăng hôn lên môi hắn, Thái Sinh bị thân thể cường tráng của Bạch Tấn Vân áp chế , hắn buông hai tay chống đỡ cái bàn ra rồi đặt lên cổ Bạch Tấn Vân, gắt gao ôm hắn cổ, làm cho bọn họ hôn càng thêm triền miên ngân nga.

“Thái Sinh, tay của huynh bị cái tên biến thái kia làm bẩ,huynh muốn chặt bỏ nó.” Buông môi Thái Sinh ra,Bạch Tấn Vân đem bàn tay chính mình đến trước mặt Thái Sinh, nghiêm túc nói.

Vừa mới tiến vào trạng thái Thái Sinh đột nhiên nghe được Bạch Tấn Vân nói phải chặt ngón tay mình,hắn vội vàng cầm hai tay gắt gao che chở,“Không được, đại thiếu gia làm sao có thể chặt ngón tay mình nha……”

“Vậy làm sao bây giờ, mặt trên tất cả đều là mùi vị của tên biến thái kia,lúc hôn cũng cảm thấy chán ghét!” Bạch Tấn Vân cố ý làm bộ dáng như trẻ con mười phần, vừa dứt lời Thái Sinh đã đem ngón tay của Bạch Tấn Vân bỏ vào trong miệng chính mình,ngậm chặt.

Nháy mắt, cảm giác ấm áp vây quanh ngón tay Bạch Tấn Vân cũng vây quanh toàn bộ thân thể hắn, trong cơ thể xao động dường như rốt cuộc nhịn không được .

Thái Sinh thực cẩn thận liếm mỗi một ngón tay, lúc sau ngẩng đầu nhìn vào Bạch Tấn Vân nói:“Đại thiếu gia, mặt trên không có hương vị của hắn……”

“Ừm,nhưng mà còn có nơi này, nơi này, còn có nơi này……” Bạch Tấn Vân chỉ vào miệng mình, cổ mình,ngực mình,còn có bảo bối của hắn……

Mặt Thái Sinh lập tức liền đỏ, cái này không phải bảo hắn liếm hết sao……

“Đệ không muốn liếm sao?” Bạch Tấn Vân nhướng mày, chỉ vào bảo bối của hắn tức giận nói:“Vậy đem nó cắt đi!”

“Đại thiếu gia…… Đừng, ta, ta……” Thái Sinh nói xong liền ôm cổ Bạch Tấn Vân, kéo môi hắn đến môi chính mình.

Theo sau Thái Sinh học bộ dáng của Bạch Tấn Vân, dọc theo hai má hôn đến cổ Bạch Tấn Vân, sau đó là ngực trượt đến bụng, trượt xuống…..

Thái Sinh cẩn thận đem bảo bối ngậm ở trong miệng.

“A……” Bạch Tấn Vân chỉ cảm thấy cả người đều bị hỏa vây quanh, loại cảm giác này quá tuyệt vời .

“Thái Sinh…… Ta yêu đệ, cho nên đời này đệ chỉ có thể là người của ta, có nghe hay không……” Hai tay của  Bạch Tấn Vân đặt tại sau đầu Thái Sinh để cho bảo bối của hắn có thể xâm nhập sâu hơn.

“ƯM…… Đúng, a…… Đúng vậy đại thiếu gia……” Thái Sinh mơ hồ hồi đáp không rõ.

Bạch Tấn Vân rốt cục nhịn không được , hai tay kéo Thái Sinh làm cho hắn xoay người sang chỗ khác nằm xấp trên bàn, tiếp theo hắn mãnh liệt tiến vào trong cơ thể Thái Sinh, tràn ngập tình cảm mãnh liệt muốn hắn, không ngừng muốn hắn.

Thái Sinh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể làm cho hắn vui thích ngoài ra cái gì đều cảm giác không được , thân thể hắn cố gắng đón ý theo Bạch Tấn Vân, hắn cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới thì ra hắn muốn Bạch Tấn Vân ôm mình như vậy, loại này tình cảm  này có phải là tình yêu không?

Hai người triền mien ở trên bàn rồi tới trên giường,tiếp tục kích thích trên vách tường, lần lượt yêu cầu cùng triền miên, rốt cục đem thuốc trong cơ thể Bạch Tấn Vân toàn bộ phóng thích sạch sẽ .

“Thái Sinh, hôm nay đệ rất gợi cảm a……” Bạch Tấn Vân lấy tay vuốt ve thân thể trơn mịn của Thái Sinh, mị hoặc cười,tiếp theo đem thân thể đã mỏi mệt không chịu nổi ôm chặt vào trong ngực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.