Công Tử Nhà Giàu Lấy Kiều Lang

Chương 16: Tức giận





“Đây là quà ta tặng cho ngươi, ngươi hãy bảo quản thật tốt.”

Lời của Bạch Tấn Vân làm cho Thái Sinh sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn người nam nhân trước mắt này.

Hắn không biết, bởi vì trái tim của hắn đang cuồng loạn nhảy lên, mặt cũng không tự giác đỏ lên.

Bạch Tấn Vân nhìn gương mặt kiều mỵ của Thái Sinh, kìm lòng không đậu vươn tay đến nắm lấy cằm hắn, tỉ mỉ nhìn mặt hắn,“Thật sự là mỹ nhân bại hoại.”

Thái Sinh cuống quít đứng lên, lui về phía sau từng bước,“Đại thiếu gia, ta, ta là nam nhân……” Nói xong, hắn đưa tay lên đầu muốn lấy cây trâm cài đó xuống.

“Không cho phép lấy xuống!” Bạch Tấn Vân tức giận gào thét.“Nghe cho rõ nhé Thái Sinh, trâm cài này ngươi mỗi ngày đều phải đeo cho ta .”

“Đại thiếu gia, ta là nam nhân làm sao có thể đeo đồ nữ nhân .” Thái Sinh cũng nóng nảy, hắn hiện tại đã muốn khuất nhục cái dạng này, còn muốn hắn làm thế nửa nha?

“Nam nhân? Nơi này ngoại trừ ta, còn ai biết ngươi là nam nhân?” Bạch Tấn Vân đứng dậy, cau mày, ánh mắt nguy hiểm, đi bước một tới gần Thái Sinh,“Mặc y phục nữ nhân, tại sao không thể đeo trang sức nữ nhân?”

“Nhưng mà……” Thái Sinh sợ hãi Bạch Tấn Vân tới gần, hắn lại bắt đầu bản năng tránh né.

“Bất kể cái gì?” Bạch Tấn Vân nheo lại hai mắt, trên cao nhìn xuống người gầy yếu kia.Hắn có thể nhìn ra được vật nhỏ đang phát run, điều này làm cho trong lòng Bạch Tấn Vân càng thêm khó chịu , mình rõ ràng đối với hắn tốt lắm,vật nhỏ tại sao còn sợ hắn nha!

“Thái Sinh, ngươi hãy nghe cho kỹ , ta mặc kệ ngươi là nam nhân hay là nữ nhân.Ngươi đã gả vào đây ngươi chính là người của Bạch Tấn Vân! Ta nói thế nào thì ngươi làm thế đó, ngươi tốt nhất thông minh một chúng, không cần phản kháng ta!” Nói xong bàn tay to của Bạch Tấn Vân một trảo bắt được cổ tay Thái Sinh.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang .

Ngoài cửa truyền đến giọng nói Tiểu Nguyệt.

“Thiếu phu nhân, Tiểu Nguyệt đem cháo đến cho người .”

Thái Sinh ngơ ngác nhìn Bạch Tấn Vân, dùng ánh mắt hỏi hắn, có nên để cho Tiểu Nguyệt tiến vào hay là không tiến vào.

Bạch Tấn Vân hít sâu một hơi, buông lỏng tay Thái Sinh ra, trở lại ngồi trên ghế.

Thái Sinh thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhẹ giọng nói với người ngoài cửa:“Vào đi.”

Cửa phòng bị đẩy ra, Tiểu Nguyệt cười khanh khách bưng cháo đi vào, thấy Bạch Tấn Vân ngồi ở trong phòng, đầu tiên là sửng sốt, lập tức ngầm lộ ra nụ cười. Nàng biết điều đem chúc đặt ở trên bàn, rồi cúi người trước Bạch Tấn Vân,“Đại thiếu gia, Tiểu Nguyệt lại bưng cho thiếu gia một chén?”

“Không cần, ngươi đi ra ngoài đi.” Trong lòng Bạch Tấn Vân khó chịu, nhìn cũng không nhìn Tiểu Nguyệt một cái.

“Dạ” Tiểu Nguyệt lại cúi người. Ngoan ngoãn rời khỏi phòng, đem cửa phòng đóng lại.

Trong phòng lại lâm vào im lặng, Thái Sinh lén nhìn Bạch Tấn Vân vài lần, thấy sắc mặt hắn thập phần lung túng, cắn môi nhỏ giọng hỏi:“Đại thiếu gia, thiếu gia tức giận sao?”

Bạch Tấn Vân nghe nói như thế, nhìn lại dáng vẻ làm rung động lòng người của vật nhỏ, trong lòng tức giận tiêu đi một nửa.

“Thừa dịp cháo còn nóng ăn đi.” Bạch Tấn Vân đẩy chén cháo về phía Thái Sinh.

Thật ra Bạch Tấn Vân cũng không biết chính mình tức giận cái gì.Thái Sinh là nam nhân, hắn không thích mặc y phục nữ nhân, không thích đeo trang sức nữ nhân, đây là chuyện thật bình thường .

Nhưng hắn tại sao hết lần này tới lần khác tức giận.

Ở Trong lòng thở dài, Bạch Tấn Vân một lần nữa nhìn kỹ người trước mắt,hắn tuy rằng bề ngoài dịu dàng nhưng trong xương lại có một loại tinh thần không khuất phục.

Có lẽ hắn thật sự không nên đem hắn trở thành một nữ nhân, hiện tại Bạch Tấn Vân rất ngạc nhiên, diện mạo vốn có của Thái Sinh rốt cuộc là như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.