Thái Sinh đờ đẫn nhìn tờ giấy bên chân, xoay người nhặt nó lên, chỉ trên mặt hai chữ “Hưu thư” thật lớn, chiếm hết một nửa trang giấy.
“Thiếu phu nhân,đã xảy ra chuyện gì nha,buổi sáng hai người còn rất tốt tại sao hiện tại đột nhiên nói hưu người, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tiểu Nguyệt gấp đến độ kéo cánh tay Thái Sinh, nàng không muốn để Thái Sinh đi, không muốn.
“Tiểu Nguyệt, không có việc gì, ta ở đây một khoảng thời gian mà không có chiếu cố cho ngươi bao nhiêu, bản thân lại luôn sinh bệnh để các ngươi thêm không ít phiền toái .” Thái Sinh nhìn khuôn mặt rơi nước mắt của Tiểu Nguyệt, vươn ngón tay thon dà thay nàng lau khô nước mắt khóe mắt, mỉm cười, nói:“Tiểu Nguyệt là nữ nhi tốt, về sau đối Thiếu phu nhân mới cũng tận tâm hết sức như vậy nha, Thiếu phu nhân mới cũng sẽ thích Tiểu Nguyệt .”
“Ta không chịu, ta chỉ thích thiếu phu nhân……” Tiểu Nguyệt khóc ôm cổ Thái Sinh, tựa đầu chôn ở trong ngực Thái Sinh khóc rống lên, hai tay nhỏ bé gắt gao cầm lấy y phục Thái Sinh.
“Tiểu Nguyệt……” Thái Sinh không có ý ôm Tiểu Nguyệt, chỉ có thể đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng,để cho nàng bình tĩnh một chút.“Giúp ta tìm một bộ y phục của người giúp việc đến đây, ta muốn rời đi.”
“Thiếu phu nhân……” Tiểu Nguyệt nghẹn ngào từ trong lòng Thái Sinh đi ra ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Thái Sinh, trong lòng một trận chua xót.
“Đi thôi, giúp ta một chút.” Thái Sinh nói với Tiểu Nguyệt xong lại cười.
Tiểu Nguyệt gật gật đầu, xoay người rời khỏi.
Nụ cười trên mặt Thái Sinh dần dần tiêu thất, xoay người nhìn gian phòng mình từng ở, nhớ lại cảm tình của hắn và Bạch Tấn Vân cũng là sinh ra ở trong này.
Tại sao lại không nỡ, không phải chính mình vẫn muốn rời khỏi nơi này sao?
Từ ngày gả vào nơi này hắn không phải lúc nào cũng muốn rời khỏi sao?
Vì sao tim lại đau như vậy nha?
Ngồi ở bên giường, vuốt ve nơi hai người từng triền miên qua,“Đại thiếu gia, ta sẽ cả đời trân quý khoảng thời gian sống cùng huynh, cám ơn huynh, cám ơn huynh đối với ta tốt như vậy.”
“Thiếu phu nhân, y phục đây.” Tiểu Nguyệt cầm y phục đi đến trước mặt Thái Sinh,“Ngài, người thật sự phải thay đổi y phục này rời đi sao?”
“Ừm.” Thái Sinh gật gật đầu,“Trên người ta tất cả đều là của Bạch phủ , ta đi rồi mấy thứ này phải để lại .” Nói xong Thái Sinh tiếp nhận y phục trên tay Tiểu Nguyệt ,“Tiểu Nguyệt, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn một mình ở trong phòng này.”
Tiểu Nguyệt rất muốn nói, từ ngày thiếu phu nhân vào cửa nàng chưa hầu hạ phu nhân thay y phục lần nào, lần này nàng muốn hầu hạ phu nhân một lần cuối cùng nhưng mà thiếu phu nhân lại bảo nàng ra.
Nhưng mà nàng có thể lý giải, thiếu phu nhân muốn một mình ở trong phòng suy nghĩ, nhất định là còn có rất nhiều lưu luyến không nỡ.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nguyệt biết điều lui xuống, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thái Sinh nhẹ nhàng thở dài, thay trang phục nữ nhân ra mặc y phục người giúp việc vào, tháo kim trâm trên đầu xuống, buộc tóc lên cao nghiễm nhiên là một thiếu niên tuấn tú.
Thái Sinh cầm cây trâm lên nhìn lại, sờ xong lại sờ, đây là lễ vật đại thiếu gia đưa cho hắn, huynh ấy bảo hắn mỗi ngày đều phải đeo nhưng mà……
Đặt cây trâm lên bàn trang điểm, cất xong hưu thư, Thái Sinh cả người nhẹ nhàng khoan khoái đẩy cửa ra ngoài.
“Thiếu phu nhân……” Tiểu Nguyệt gọi từ phía sau lưng Thái Sinh.
Thái Sinh quay đầu lại nhìn Tiểu Nguyệt nở nụ cười trong sáng,“Y Phục này rất hợp với ta.”
Tiểu Nguyệt gật gật đầu, y phục nam nhi rất thích hợp với thiếu phu nhân, không giống nữ nhân mềm mại, có anh khí nam nhi tuấn lãng.
Thái Sinh quay đầu đi nhanh về phía trước, nói cho chính mình không được quay đầu lại, xuyên qua hành lang thật dài,đi qua hồ hoa sen ra khỏi nơi ở của Bạch Tấn Vân ra khỏi Bạch phủ.
Từ nay về sau sẽ không trở về đây nửa.