Thái Sinh nghe được Bạch Tấn Vân nói như vậy, trong lòng thật sự rất vui vẻ nhưng mà hắn chỉ có thể quay đầu đi không nhìn hắn, cắn môi dưới, cúi đầu nói:“Thật xin lỗi đại thiếu gia, ta không thể trở về……”
“Đệ nói cái gì!”
Trên đỉnh đầu truyền đến một câu rống giận, làm cho Thái Sinh ý thức rụt lui cổ nhưng Bạch Tấn Vân cũng không cho hắn cơ hội trốn tránh, hai tay của hắn hung hăng nắm đầu vai hắn, mạnh mẽ lắc một chút.
“Đệ nói, đại thiếu gia,đệ không thể trở về với huynh……” Thái Sinh hít sâu một hơi sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt phẫn nộ của Bạch Tấn Vân, nói như thế nào, hắn đối với Bạch Tấn Vân vì việc này mà tức giận cảm thấy vô cùng vui vẻ, cảm giác như đã lâu không có nhìn thấy dáng vẻ của hắn như vậy.
Nhưng mà chỉ cần trong long mình hiểu được là tốt rồi, hắn không thể trở về vì thanh danh và hạnh phúc của đại thiếu gia, hắn không nên trở về nha.
“Tại sao?” Bạch Tấn Vân nhìn Thái Sinh, hắn không rõ tại sao vật nhỏ không chịu về, hắn chỉ nghĩ đến hắn mở miệng hắn có thể trở về, vật nhỏ này chẳng lẽ cho rằng ở nơi này tốt hơn ở với hắn sao?
Chẳng lẽ là……
Nghĩ đến đây Bạch Tấn Vân có chút kích động, hắn nắm đầu vai Thái Sinh hai tay bất tri bất giác dùng lực mạnh, thân hình nhỏ lập tức run rẩy,“Không về là bởi vì Đường Hiền Nhạc sao?”
Hẳn là không phải bởi vì hắn mới đúng,Bạch Tấn Vân phủ định ý tưởng này của chính mình, bởi vì vừa rồi hắn rõ ràng nhìn thấy Thái Sinh đối với Đường Hiền Nhạc lãnh đạm nhưng mà Đường Hiền Nhạc kia thật ra giống ruồi bọ ghê tởm vây quanh người Thái Sinh.
“Không phải đại thiếu gia.” Thái Sinh thấp giọng nói, khẽ rũ xuống mi mắt,“Đại thiếu gia quên rồi sao? Ngài đã hưu đệ nha.”
Nghe được lý do của Thái Sinh,Bạch Tấn Vân cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, buông bả vai Thái Sinh ra, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn lên, làm cho hắn cùng với chính mình đối diện, nhìn cặp con ngươi hẹp dài kia có chút do dự,vui vẻ nở nụ cười nói với Thái Sinh:“Như vậy có gì đâu nha, hưu thư kia lại không có người khác thấy, xé toang nó không phải là xong sao!”
“Cái gì? Xé toang?” Thái Sinh nhìn lên Bạch Tấn Vân, hơi hơi nhíu mày,“Đại thiếu gia đã đưa hưu thư cho đệ, ngài nói xé toang làm sao có thể xé toang nha!”
“Lá thư đó tốt nhất nên thu lại! Ta nói xé toang là xé toang, sau khi xé toang trở về với ta!” Tính tình bá đạo của Bạch Tấn Vân lại nổi lên, vật nhỏ này lại dám làm trái lời của hắn.
“Ta không!” Thái Sinh rõ ràng bị chọc giận, đồng thời vươn hai tay chính mình hung hăng đẩy ***g ngực của Bạch Tấn Vân.Lúc hắn không hề phòng bị vật nhỏ đẩy ra.
Bị đẩy ra trong lòng Bạch Tấn Vân lập tức khó chịu, ánh mắt lại mơ hồ lộ ra hung quang nhìn Thái Sinh gầm nhẹ nói:“ Vật nhỏ này , dám không nghe lời của ta, phản rồi ! Hiện tại ta liền ra lệnh đệ theo ta trở về!”
“Ta không! Ta không quay về!” Thái độ của Thái Sinh vô cùng kiên định, con ngươi hẹp dài hiện lên một tia u oán còn kèm theo nước mắt, cắn răng nhìn Bạch Tấn Vân nói:“Ta đối với đại thiếu gia mà nói rốt cuộc là cái gì nha, đuổi thì đi gọi thì đến sao? Lúc đại thiếu gia mất hứng dùng hưu thư đuổi ta ra khỏi Bạch phủ,lúc đại thiếu gia muốn ta thời thì xé hưu thư bắt ta trở về!”
Nói xong Thái Sinh hung hăng đưa tay lau nước mắt không không chịu thua kém.
“Ta muốn đi trở về y quán còn có rất nhiều người bệnh chờ ta .” Lau khô nước mắt,Thái Sinh cúi đầu,nâng bước liền đi, lúc thoáng qua người Bạch Tấn Vân hắn nói lại một câu:“Đại thiếu gia, không cần lại đến tìm ta .”
Bạch Tấn Vân sững sờ đứng ở nơi đó, lần này hắn không có đưa tay giữ chặt hắn, mặc cho hắn cùng với hắn gặp thoáng qua, mặc cho hắn đi cách xa hắn……