Thật lâu sau , Thư Kỳ mới nhớ tới cái gì đó , thản nhiên mang vẻ mặt mệt mỏi hỏi :” Đêm nay có đi không?”.
Cố Viễn đoán đêm nay cũng đủ gây sức ép cho nàng. Vì thế , cười nói :” Ngươi cứ nghỉ ngơi đi. Rạng sáng chúng ta đi.”
Thư Kỳ chỉ ước được như vậy. Đêm nay nàng tiêu hao sức lực quá , quả thật rất muốn ngủ một giấc thật ngon. Thế nhưng nơi này có chỗ để ngủ không?
Ánh mắt cẩn thận đánh giá địa hình chung quanh. Dựa vào cây đại thụ là tốt nhất , có cây cổ thụ ở phía sau. Đúng vậy , nàng tự vỗ đầu mình , Cố Viễn không phải là một gốc cây tốt nhất để dựa sao? Vì thế nàng quay lại phía sau , cười hì hì hỏi :” Công tử , có thể cho tôi mượn bả vai của ngươi một chút được không?”
Cố Viễn nhíu mày đề phòng , nữ tử này chỉ gây phiền toái đến cho mình đang miệng nói ngọt ngào :” Công tử.”
“ Sao?”.
“ Cho ta dựa vào một chút.” Thư Kỳ làm động tác ngủ , trên mặt tươi cười càng sáng lạn.
Nguyên lại là như vậy , Cố Viễn cười thầm trong lòng , trên mặt biểu tình nghiêm túc :”Namnữ thụ thụ bất thân. Ta nghĩ không nên.”
Giả đứng đắn! Thư Kỳ khinh thường dương dương tự đắc. Hiện tại là thời kỳ có nhiều quy củ như vậy. Nàng đành phải như trước không thuận theo càng không buông , nhõng nhẽo nhỏ giọng cầu xin :” Công tử……….. Cố công tử………… Viễn công tử……………. Cố Viễn Công tử…………….. A Viễn……………. Tiểu Cố…………….. Lão Cố………………”
Hắn thờ ơ , vẫn không nhúc nhích , giống như tòa đá cẩm thạch pho tượng.
“ Lão công ….” Mới nói ra , nàng nhanh chóng che miệng lại , hai mắt mở to nhìn , mắt đỏ bừng . Trời ạ , mình điện rồi , rõ ràng định nói “ lão Cố” như thế nào lại kêu thành “ Lão Công.”? Thân hình hắn thật mê người nhưng dù sao nàng cũng là đại cô nương! Bất quá nhìn trộm bộ dáng của hắn , giống như không có phản ứng , cũng không có ý cười nhạo , đành phải âm thầm cầu nguyện : Hắn không nghe thấy !~ Không nghe thấy ! Nghe thấy cũng không hiểu! Tai hắn bị lãng..
“ Làm sao thế?”. Cố Viễn kinh ngạc thì thầm nhìn nàng tại sao lại đột nhiên im lặng.
Xem ra hắn cũng không biết “ lão Công” có một hàm nghĩa. Thư Kỳ dần dần yên long , hắn cũng chỉ là cổ nhân của một ngàn năm trước , không thể hiểu được.
“ Cố Viễn , rốt cuộc ngươi có chịu hay không?”. Thư Kỳ đỏ mặt mang theo sự tức giận trừng mắt nhìn nam nhân keo kiệt.
Cố Viễn nhìn chằm chằm nàng , cảm thấy có hứng thú , nhịn không được cười một tiếng , một phen kéo nàng lại , đưa vào trong ngực:” Ngươi đều gọi ta là Lão Công , cho ngươi dựa vào một chút thì có ngại gì?”
Không đợi Thư Kỳ hành động trước , ôn nhu nói :” Chỉ cần Tiểu Kỳ thích , yêu dựa vào bao lâu cũng được.”
Một tia cảm giác ấm áp chậm rãi từ đáy lòng trỗi dậy , mặt Thư Kỳ lúc đỏ lúc trắng , thân thể hoàn toàn cứng ngắc . Lại bị hắn đùa giỡn.!
Cố Viễn nhìn bộ dáng khốn cùng của nàng , không khỏi cười ra tiếng :” Có ngủ được không?”
Đối mặt với mỹ nam như vậy , giãy dụa vô dụng , Thư Kỳ vô lực cúi đầu , cười một cách khó khắn :” Ngươi nói tốt thì tốt.”
Nửa đêm gió xuân nhẹ nhàng lướt qua , sợi tóc được hắn dịu dàng vén lên , đột nhiên hắn cảm thấy được tối nay gió cũng hết sức triền miên , coi như say rượu.