Công Tử Nhà Ta Là Hồ Ly

Chương 46



Hôm sau, Cố Viễn sắp xếp xong xuôi xe ngựa cùng người thủ hộ, hộ tống Phùng Vũ cùng Tuệ Không đi Thanh Chiêu tự.

“Làm phiền Phùng huynh .” Cố Viễn đưa bọn họ xuất thành.

Phùng Vũ vuốt cằm, nói : “Yên tâm, nếu hắn tỉnh lại, ta sẽ thông tri cho các ngươi.” Lại xoay người qua Thư Kỳ nói, “Thư cô nương không bằng đi cùng chúng ta đi?”

Thư Kỳ ngạc nhiên với đề nghị kỳ quái của Phùng Vũ, hắn sao có thể đột nhiên mời nàng cùng đi chung? Một cô nương khuê các ở chùa miếu nghĩ thế nào cũng không tiện đi?

Không đợi nàng trả lời, Cố Viễn đã giúp nàng cự tuyệt Phùng Vũ: “Kỳ nhi hai ngày này còn có việc trong người, chỉ sợ không thể lên núi.”

Phùng Vũ thần sắc tự nhiên cười gật đầu, lên xe mà đi.

Cố Viễn cùng Thư Kỳ hai người nhìn theo xe ngựa gập ghềnh trong đường núi càng lúc càng xa.

“Phùng huynh sao đột nhiên lại mời ta lên núi?” Thư Kỳ nghĩ mãi mà không rõ, liền hỏi.

Cố Viễn nghiêm túc suy nghĩ nói : “Chẳng lẽ là luyến tiếc ngươi?”

Thư Kỳ trừng mắt: “Nói bậy! Hắn không phải người như vậy.”

“Vậy hắn là loại người thế nào?” Cố Viễn thu liễm ý cười, hỏi, “Ngươi hiểu được hắn bao nhiêu?”

“Hắn. . . . . .” Thư Kỳ suy nghĩ, quả thật, cùng hắn ở chung vài ngày, bọn họ căn bản không có hỏi đối phương về thân thế, chỉ là bình thủy tương phùng,chơi thân bằng hữu. thật sự mình không biết gì về hắn.

“Cho nên ta sẽ không tùy tiện cho ngươi cùng hắn lên núi .” Cố Viễn thâm tình nhìn nàng, chân thành nói, “Ta không muốn ngươi đã bị bất cứ thương tổn gì.”

Buồn nôn, nổi cả da gà, hắn nói chuyện như thế nào càng ngày càng trực tiếp. . . . . . Nàng muốn không chịu nổi rồi, trước mắt mau chóng nói sang chuyện khác.

“Cũng đã lâu không gặp sư huynh của ngươi rồi?”

“Hắn mỗi ngày ở núi xanh thẳm cùng mình chơi cờ.”

“Cùng mình chơi cờ?” Thư Kỳ kinh ngạc, hắn sẽ không giống như Chu Bá Thông rỗi rãnh tán gẫu với chính mình “Tả hữu đánh nhau ” đi?

“Hắn đã quen thanh đạm, một mình rơi vào thanh tịnh.” Cố Viễn cười nói.

“Sau khi trở về ta muốn đi gặp hắn.” Thư Kỳ đối với Ân Hi Bạch rất kính nể .

“Hảo. Bất quá hắn nếu giữ ngươi lại cùng hắn đánh cờ, không cần cự tuyệt.” Cố Viễn đột nhiên ngập ngừng, nói, “Một mình hắn cũng thật sự quá tịch mịch đi.”

Thư Kỳ trong lòng không được tự nhiên . Rõ ràng hai sư huynh đệ đều quan tâm lẫn nhau, nhưng vì cái gì cũng đều lại biểu hiện lãnh đạm như vậy?

“Chơi cờ ta không chơi được.” Thư Kỳ vẫn là hồi học tiểu học được nghỉ hè khi ở cung thiếu nhi có học qua một chút cờ vây, bởi vì phát hiện mình ở phương diện này hoàn toàn không có năng khiếu, sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc thì đã không còn học nữa.

“Ngươi chắc chắn được.” Cố Viễn cười thần bí.

“Làm sao ngươi biết? Ngươi lại không có cùng ta chơi qua?” Thư Kỳ không đồng ý, không buông tha hỏi.

Cố Viễn cười không đáp, mang nàng vào nhã gian Minh Nguyệt Lâu.

“Hôm nay ở chỗ này dùng đồ ăn sáng đi. Ngươi tới lâu như vậy còn không có mang ngươi đi ra ngoài một chút. Chờ ăn xong rồi, chúng ta đi dạo.”

Vừa nghe nói có thể đi chơi, Thư Kỳ vô cùng vui mừng, vội vàng gật đầu: “Hảo, hảo.”

Đi trong đám người hối hả, Thư Kỳ lại nhớ tới cảm giác khi ở hiện đại. Đã lâu không náo nhiệt như vậy.

Nàng không ngừng chạy tới chạy lui ở các quán lớn nhỏ, đối với những đồ vật khéo léo tinh xảo ý yêu thích không muốn buông tay. Nhưng Cố Viễn kỳ quái, mặc kệ thích như thế nào, nàng lại chỉ xem không mua.

“Ta sớm muộn cũng phải đi , lại không mang những đồ đó đi được. Cứ để những người thích chúng mua đi. Cũng coi như giúp người thành đạt ý nguyện.” Thư Kỳ cười nói.

Cố Viễn nghe vậy, tâm tình lại nhất thời ảm đạm, cái gì cũng nói không, chỉ bình tĩnh đứng tại chỗ. Dòng người bên cạnh như dệt, thế giới của hắn lại giống như đình chỉ vận chuyển.

“Làm sao vậy?” Thư Kỳ đột nhiên phát hiện người đứng phía sau không thấy, nhìn lại, hắn sắc mặt âm tình bất định đứng cạnh quán nhỏ vừa rồi.

Thư Kỳ chỉ phải đi trở về, trong lòng suy nghĩ tám phần là do không thích đi dạo.Namnhân quả nhiên chán ghét bồi nữ nhân đi dạo phố.

“Ngươi làm sao vậy?” Thư Kỳ nghiêng đầu, đánh giá ánh mắt của hắn, hỏi.

Cố Viễn phục hồi tinh thần lại, vội vàng che dấu thất thần vừa rồi, thản nhiên đáp: “Không có gì.”

Rõ ràng là có cái gì, lại không chịu nói ra, một chút cũng không thừa nhận. Thư Kỳ vểnh miệng, nói : “Ta còn muốn qua bên kia nhìn xem.”

“Vậy đi thôi.” Cố Viễn cười nói, trong mắt chất chứa nồng đậm nhu tình, nhìn nàng nói, “Đi cho ngươi xem một chút thời đại phồn hoa tốt đẹp này, nói không chừng ngươi sẽ không muốn trở về .”

Trong lòng Thư Kỳ nổi lên một tầng sóng nhàn nhạt. Nguyên lai mới vừa rồi là hắn suy nghĩ điều này. Cảm giác áy náy tràn ngập trong lòng. Nàng có khả năng là sẽ cô phụ tình cảm của hắn . Không phải nàng không muốn lưu lại, mà là lưu lại có thể ảnh hưởng đến sự sống của nàng. Nàng không mang tư tưởng “Sinh mệnh đáng quý, nhưng tình yêu quý hơn”, nàng không phải là người xem tình yêu là tối thượng, cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ nói rõ tình yêu rất yếu ớt. Không có ai sẽ vẫn cùng ai đi đến cuối cùng. Hắn và nàng chính là ngẫu nhiên kết bạn mà đi cùng một đoạn đường, vận mệnh sau này của bọn họ vĩnh viễn sẽ không thể phát triển hơn nữa. Hoàn cảnh của họ lúc này không phải là quan niệm dòng dõi thế tục, mà là thời gian! Thời gian như dòng sông vĩnh viễn chảy không ngừng. Nhân sinh bất quá trăm năm, qua ngàn năm trong đó có bao nhiêu kiếp luân hồi?

Nàng vừa đi vừa nghĩ, bất giác đã rơi xuống phía sau cách xa hắn mấy trượng. Đang muốn bước nhanh hơn đuổi theo hắn, thình lình bị một thiếu niên cái xiêm y rách nát đụng phải.

Bên hông một trận truyền đến cảm giác đau đớn nho nhỏ.

Thiếu niên kia cũng không xin lỗi, sửng sốt một giây, nhanh chân bỏ chạy.

Thư Kỳ thấy cảnh tượng này giống như đã từng gặp qua. Quả nhiên, vừa sờ bên hông, trống trơn , túi tiền không cánh mà bay.

Nhất định là thiếu niên vừa rồi.

Nàng liền đuổi theo. Mắt thấy thiếu niên kia ở trong đám người linh hoạt chạy trốn, nàng như thế nào cũng đuổi không kịp.

Thiếu niên càng chạy càng nhanh, đảo mắt chui vào trong ngõ nhỏ. Thư Kỳ thở hồng hộc theo vào.

Nơi này ngõ nhỏ bốn phương lại thông suốt, căn bản không biết hắn chạy đường nào.

Thư Kỳ nhìn chung quanh.

Cách đó không xa Cố Viễn đã chặn đứng thiếu niên đang chạy trốn.

Thư Kỳ thở không ra hơi xông tới, hung hăng quát: “Nhanh chút giao ra đây!”

Thiếu niên kia hiển nhiên có chút sợ hãi, quanh co nói : “Cái gì?”

“Đừng đánh trống lảng! Mau đưa ví tiền của ta giao ra đây.” Thư ngạc nhíu mày trách mắng, “Nếu không ta sẽ gọi cảnh sát. . . . . . Không, đem ngươi giao cho quan phủ xử trí.”

Thiếu niên kia vừa nghe muốn đem hắn đưa quan phủ, trên mặt rõ ràng lộ ra sự sợ hãi, từ trong lòng ngực lấy túi tiền ra hướng Thư Kỳ ném tới.

Thư Kỳ mở ra thấy mọi vật đều đầy đủ. Lại nghĩ đến, thiếu niên này dễ dàng bị nàng hù dọa như vậy, có thể là lần đầu tiên làm chuyện như vậy. Lại tinh tế quan sát hắn, hắn bất quá mười ba mười bốn tuổi, thân thể gầy yếu, bộ dạng thiếu dinh dưỡng, quần áo cũ nát không chịu nổi, sắc mặt vàng như nến, nhưng ngũ quan thanh tú, trên trán còn mang theo chút non nớt, không giống như một tên côn đồ.

“Tại sao muốn trộm đồ?” Thư Kỳ lạnh lùng hỏi.

Thiếu niên cúi đầu, lúng ta lúng túng nói : “Mẹ ta sinh bệnh rồi, muốn ăn thịt, ta cũng đói, nhưng mà ta không có tiền. . . . . .”

Mẫu than sinh bệnh nhà lại nghèo, thân thể đói khát, sinh lý nhu cầu đều không thể thỏa mãn, pháp luật, đạo đức, tôn nghiêm cũng có vẻ bé nhỏ không đáng kể . Huống chi hắn vẫn chỉ là đứa bé. Thư Kỳ an ủi vỗ vỗ đôi vai gầy yếu của hắn. Hắn gầy đáng sợ, trên vai lởm chởm xương cốt đụng vào tay nàng bị đau.

Thư Kỳ ngẩn người, thở dài, trong mắt nhiều hơn một phần thương tiếc, đi đến bên người Cố Viễn thương lượng một phen.

Cố Viễn cười gật đầu đáp ứng.

Thư Kỳ nghiêm túc nhìn thiếu niên nói : “Như vậy đi, ta cho ngươi một việc làm kiếm tiền để sống, có thể trả tiền công trước, không biết ngươi có chịu làm hay không?”

Thiếu niên vốn trong lòng run sợ chờ Thư Kỳ cùng Cố Viễn đem mình hung hăng dạy dỗ một trận, hiển nhiên không lường trước Thư Kỳ sẽ nói những lời này, chỉ là kinh ngạc nhìn nàng.

“Chúng ta, công tử nói, ” Thư Kỳ cười nhìn phía Cố Viễn, “Trong phủ còn cần một người giúp đỡ quét dọn đình viện, không biết ngươi có bằng lòng đến làm hay không?”

Thiếu niên vừa nghe, mừng rỡ mãnh liệt gật đầu.

Thư Kỳ cười đem bạc vụn trong túi tiền đổ ra hết, đưa cho hắn, nói : “Nên dùng tiền của mình lao động kiếm ra. Không thể làm chuyện phạm pháp loạn kỷ cương.”

Thiếu niên mặt đỏ lên, cúi đầu nói: “Dạ, Thuộc Nghị về sau không bao giờ làm chuyện xấu nữa.”

Thư Kỳ hài lòng cười hỏi: “Ngươi tên là Thuộc Nghị?”

Thiếu niên gật đầu.

“Như vậy sang ngày mai ngươi đến Cố phủ thành đông, ta dẫn ngươi đi làm việc.” Thư Kỳ nói.

Thuộc Nghị nhận tiền, nhìn công tử tuấn mỹ trẻ tuổi cùng phi y nữ tử cao hứng đáp: “Dạ, đa tạ công tử cùng cô nương. Mẹ ta nếu biết Thuộc Nghị tìm được việc làm, lại đem theo tiền trở về, bệnh cũng sẽ khá hơn rất nhanh.”

“Vậy ngươi đi về trước đi.” Thư Kỳ cười nói, nghĩ rằng hắn là một đứa nhỏ thật thà đáng yêu, “Nhớ rõ ngày mai .”

“Dạ, cô nương, ta sẽ nhớ kỹ .” Thuộc Nghị cao hứng phấn chấn đem bạc cất đi xoay người chạy về nhà.

“Cám ơn ngươi.” Thư Kỳ cười với Cố Viễn.

“Suy nghĩ của ngươi không sai, làm cho hắn ý thức được về việc tự mình kiếm tiền, so với một lần bố thí cho hắn tốt hơn nhiều.” Cố Viễn cười nói.

“Cho nên người phải được cảm tạ là ngươi, ngươi cho hắn cơ hội làm việc, cứu vãn một thiếu niên thiếu chút nữa trượt chân.” Thư Kỳ cười nói.

“Bất quá, ” Cố Viễn ngừng một chút, không hiểu nói: “Hắn chỉ là một trong những thiếu niên lưu lạc trôm đạo trong Khang thành này, còn có rất nhiều, chiếu theo phương pháp của ngươi, ngươi quản được hết sao?”

Thư Kỳ cười, đang nhớ lại lúc trước xem qua một câu chuyện xưa. Nói rất đúng: Một đứa bé trai chơi đùa trên bờ biển, hắn phát hiện mỗi một lần sóng biển chụp lên bờ đều đem một ít cá nhỏ mang theo lên bờ. Mà một ít cá bởi vì không thể trở lại trong nước, sẽ ở trên bờ cát bị chôn sống hoặc phơi nắng mà chết. Vì thế tiểu nam hài này mỗi ngày ở bờ biển đem những con cá nhỏ theo sóng biển lên bờ này quay về với biển. Có người không rõ hắn tại sao làm như vậy,hỏi hắn: “Cá bị mang lên bờ nhiều vô số kể, ngươi cứu hết nổi sao?” Tiểu nam hài vui vẻ cười nói: “Có thể cứu được một con thì là cứu một con.”

Chẳng lẽ bởi vì những người cần giúp đỡ trên đời quá nhiều, lực lượng của mình thiếu, thì có thể bỏ mặc, khoanh tay đứng nhìn sao?

Tâm tình của Thư Kỳ lúc này cùng với tiểu nam hài đó rất giống nhau.

“Nếu giúp được, ta liền giúp hết khả năng.”

Cố Viễn trong lòng chấn động, nữ tử này trong lòng đến tột cùng là cất giấu cái gì? Nàng nhìn qua giống như mềm mại yếu ớt, nội tâm lại cứng cỏi chấp nhất, nếu người như vậy ở chung một chỗ, nội tâm trong sáng của nàng có thể ảnh hưởng đến tâm của mình, đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.