Công Tử Nhà Ta Là Hồ Ly

Chương 55



“A Viễn, xin ngươi buông tha cho ông nội của ta!” Tạ Thanh Ca xuống ngựa chạy vội tới trước mặt Cố Viễn.

“Thanh Ca!” Tạ Đông Lâu thấp giọng kêu, “Sao ngươi lại tới đây?”

Tạ Thanh Ca quay đầu nhìn lại, ông nội của mình sắc mặt trắng bệch ôm miệng vết thương đứng ở phía sau, nhanh tay đỡ lấy hắn, nổi giận đùng đùng nhìn về phía Cố Viễn: “Ngươi đã đồng ý điều kiện không tổn thương ông nội của ta! Ngươi. . . . . .”

Tạ Đông Lâu lập tức ngăn hắn lại, khó khăn mở miệng cười nói: “Việc này không liên can tới Cố công tử . Hiện tại ngươi đã đến rồi là tốt , nếu không gia gia còn tưởng rằng ngươi thật sự là một phế vật chỉ biết ăn uống vui đùa.”

Tạ Thanh Ca thẹn đỏ mặt: ” Ông nội, đừng nói chuyện, chúng ta mau đi về chữa thương.”

Tạ Đông Lâu gật đầu, để tùy ý tôn tử giúp đỡ lên ngựa rời đi.

Cố Viễn quay đầu nhìn về phía Thư Kỳ mỉm cười: “Chúng ta cũng trở về thôi.”

Thư Kỳ tùy ý để hắn nắm tay mình, đến cạnh một con tuấn mã đỏ thẫm, hai người phi thân lên, giục ngựa chạy đi.

Ánh trăng như nước. Ban đêm gió trong rừng ôn nhu thổi lướt qua mặt của hai người, ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Đột nhiên một giọt lệ nóng rơi trên cổ nàng ,thân mình Thư Kỳ cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Hồi lâu, hắn mới mở miệng: “Cám ơn ngươi.”

Thư Kỳ nghiêng đầu, phát hiện trên mặt của hắn một chút bi thương cũng không có, mà thay vào đó là một loại thanh nhã, bình thản.

“May mắn gặp ngươi, ta mới biết được toàn tâm toàn ý yêu một người là như thế nào. Nếu không, có lẽ ta cũng thật sự rất khó lý giải nỗi đau khổ của mẫu thân. Có thể ta sẽ hận bà ấy cả đời.” Cố Viễn vùi đầu vào trong cổ của nàng thở dài.

“Mẫu thân ngươi kỳ thật cũng là rất yêu ngươi.”

“Việc này tất nhiên.” Cố Viễn cười nói, thần sắc trên mặt làm cho người ta không thể nhìn ra cảm xúc, “Nhưng mà bà ấy lại càng yêu cha ta hơn.”

“Chẳng lẽ ngươi còn muốn tranh giành với cha ngươi?” Thư Kỳ chế nhạo nói.

Cố Viễn nghiêm túc suy nghĩ, lại nói : ” Nếu như chúng ta có đứa nhỏ, ta sẽ thương yêu chúng thật nhiều, thậm chí cũng giống như nương của ta, càng yêu ngươi nhiều hơn yêu hắn. . . . . .”

“Nói gì đấy!” Thư Kỳ sửng sốt, vừa thẹn lại quẫn, cáu giận nói.

Cố Viễn mỉm cười như có như không, tiếp tục nói: “Nếu có thể, ta muốn giống như lời mẹ nói, cùng ngươi sống cuộc sống như những người bình thường, cùng ngươi uống rượu ngâm thơ, cùng ngươi bơi thuyền trên hồ, cùng ngươi xem mặt trời mọc mặt trời lặn, cùng ngươi đi đến Sơn Cùng Thủy Tận, cùng ngươi sống cuộc sống thật bình yên, cho ngươi dựa vào cả đời.”

Thư Kỳ không nói gì, chỉ để mặc hắn ôm mình thật chặc. Hắn là một nam tử thông minh, hắn biết mình nên bỏ vứt bỏ cái gì tranh thủ cái gì.

Nàng quyến luyến sự ấm áp của hắn, nhưng nàng có thể sống ở chỗ này lâu dài?,ở lại bên cạnh hắn sao?

“Ngươi đừng lo lắng .” Hắn ghìm chặt ngựa, xoay người xuống ngựa, lại giống như ảo thuật đưa bàn tay mở ra. Lòng bàn tay chính là một hạt châu sáng trong.

“Chu Thần châu?” Thư Kỳ kinh ngạc nói.

“Phải”

“Không phải đã giao lại cho Tuyết Tình sao?”

Cố Viễn cười nói: “Thứ này đối với người tu hành mà nói, tác dụng cũng không quá lớn. Nhưng đối với ngươi,lại rất trọng yếu. Có thể bảo trụ tánh mạng của ngươi. Cho nên ta bí mật thỉnh Tuyết Tình đem hạt châu thật sự tặng cho ta .”

Thư Kỳ cẩn thận cầm hạt châu lên, lại nghĩ tới cái gì đó, thở phì phì đem hạt châu thả lại trong tay hắn, trừng mắt nhìn hắn nói: “Ta không cần.”

Cố Viễn nhíu mày: “Vì sao?”

Thư Kỳ xoay người đưa lưng về phía hắn, thấp giọng không được tự nhiên nó: “Không tại sao, không cần chính là không cần, , không cần. . . . . .”

Cố Viễn đột nhiên giương lông mày cười, kéo thân thể của nàng, nâng cằm của nàng lên, trực tiếp hôn.

Thư Kỳ lúc đầu còn mím môi sống chết chống cự. Ai ngờ hắn được một tấc lại muốn tiến một thước giống như câu dẫn lưỡi nhẹ nhàng vẽ bề ngoài cánh môi xinh đẹp của nàng.

Thư Kỳ có một chút lơi lỏng phòng bị.

Trong lúc bất tri bất giác, hạt châu trong tay đã bị hắn lặng lẽ bỏ vào túi áo của nàng.

Ánh trăng nhàn nhạt , hai người ở dưới bóng cây nhiệt tình ôm nhau, bong dáng quấn quýt kéo dài.

Con ngựa kia cũng giống như thẹn thùng, quay đầu đi chỗ khác gặm cỏ xanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.