Công Tử Tiếu

Chương 7: Người yêu kẻ giàu, chó cắn kẻ nghèo



Giang Hán khu, trời dần về đêm, không khí lúc này có vẻ dịu mát đi rất nhiều, trên đường xá lúc này người đi lại cũng nhiều hơn, nhất là Giang Hán khu này.

Cái nóng mùa hè ở Vũ Hán không dễ chịu chút nào, phải biết đêm xuống khi mà mặt trời đã lặn, sức nóng vẫn không hề suy giảm, không giống như Thượng Hải, dù cho ban ngày rất nắng nóng, nhưng đêm đến có gió làm giảm sức nóng. Người ta thường ví Vũ Hán như “lò lửa lớn” của lưu vực sông Trường Giang cũng là vì vậy.

Lúc này ở một tiểu quán ăn ven đường, lúc này ở một góc yên tỉnh không khỏi khiến người ta chú ý, lúc này ngồi đấy là một đôi nam nữ, nam thì rách rưới nhếch nhác, bộ dáng chẳng khác nào một tên khất cái đầy mao bệnh.

Mà đối diện hắn lúc này là một siêu cấp mỹ nhân, nàng mặc một bộ quần áo không mất đắt tiền nhưng ngay ngắn, sạch sẽ. Càng làm tôn lên vẽ đẹp đầy nét thánh thiện của nàng.

Sự xuất hiện của họ lúc này lại làm tâm điểm cho mọi người trong tiểu quán ăn lúc này. Họ vậy mà trở thành tâm điểm cho người nghị luận chỉ chỏ, cũng không ít ánh mắt bất thiện cùng thù địch lúc này cũng là đang tập trung vào tên thanh niên có bộ dáng rách rưới kia khiến cho hắn không khỏi rùng mình, trong lòng càng là cười khổ không thôi.

Đôi trai gái này không là ai khác chính là Diệp Hiểu Phong cùng Hạ Lộ. Lúc này nàng có chút thất thần, đôi mắt có chút miên man say đắm dán chặt lấy Diệp Hiểu Phong người, như thể sợ rằng chỉ một cái chớt mắt hắn sẽ trước mặt nàng tan biến mất vậy. Nàng lúc này đâu thấy những âm thanh xung quanh đang nghị luận, những ánh mắt bất thiện, ghen ghét, thù địch đang nhìn về phía họ.

“Nhìn tên tiểu tử kia trông thật thảm bại a.”

“Hắn vậy mà nhìn rất quen mắt a, không biết là nhìn thấy ở đâu rồi!”

“Nhìn hắn kìa cứ như là ở bãi rác cho móc đi ra” Một đôi trai gái đang không ngừng chỉ chỏ nghị luận về Diệp Hiểu Phong.

“Cô gái kia cũng quá tốt bụng quá đi”

“Ngươi thì biết gì, Hạ cô nương thật là người tốt a. Ta đến đây ăn thường xuyên cũng là mong được nhìn thấy nàng đây này.”

“Hài! Ngươi cũng là một cái hoa si a! Không biết người ta là có biết không này”

“Ngươi thì biết gì, nàng là ta nữ thần trong mộng a! Chỉ cần nhìn thấy nàng mỗi ngày là đủ với ta đâu rồi!” ở một góc khác lại là hai tên thanh niên đang không ngừng thầm thì, trong đó một người ánh mắt si ngốc chăm chú nhìn về phía Hạ Lộ như thể thế giới lúc này chỉ có mình nàng tồn tại.

“Hạ cô nương cũng quá thiện lương đi! Hôm nay lại mời một tên khất cái dùng cơm nữa”

“Nhìn hắn tuy có chút ốm yếu, nhưng mà thanh niên như vậy không lo kiếm việc làm, lại đi làm khất cái cũng thật là đáng trách a”

“Có khi nào Hạ cô nương lại bị hắn ta cho lừa gạt không a?”

“Ta cũng nghĩ vậy a! Không lý nào, trước giờ nàng vẫn hay giúp đỡ người khác, nhưng sẽ không giống như vậy cùng một người khác giới dùng cơm a”

“Hắn vậy mà cho đạp phải cứt chó gì vận mà được cùng Hạ cô nương dùng cơm a, thật làm ta có chút ghen tỵ đây này.”

“Nhìn kìa vẫn là không đúng a, Hạ cô nương vậy mà có chút si ngốc nhìn hắn a. Ta thật là không nhìn nhầm a”

Chủ quán vậy mà cùng một tên tiểu nhị vậy mà xúm lại một chổ nghị luận, Hạ Lộ là khách quen ở quán này, có lẽ là từ khi Hạ Lộ xuất hiện sinh ý của quán hắn vậy mà không ngừng tăng lên, hên hắn đối với Hạ Lộ vẫn là có chút để ý cùng quan tâm đặc biệt một chút. Phải nói là trong tiểu quán lúc này những lời nghị luận chói tai hơn nữa cũng là có thể nghe ra một hai.

Cũng phải nói nàng là mẫu con gái dễ thu hút sự chú ý của người khác, ngoài vẽ đẹp thánh thiện nàng còn thường xuyên giúp đỡ người khác coi đó là niềm vui.

Nhưng hôm nay sự xuất hiện của nàng cùng Diệp Hiểu Phong lại gây cho người không những càng thêm chú ý mà càng khiến cho Diệp Hiểu Phong phải chịu thêm không ít ánh mắt ghen ghét cùng địch ý, mà nàng thì lại không hề hay biết.

Nàng vẫn hồn nhiên không để ý những người xung quanh, với nàng thế giới quan lúc này chỉ co hắn Diệp Hiểu Phong người. Nàng vẫn hồn nhiên quan sát hắn, thỉnh thoảng lại vì hắn điểm chút thức ăn.

Hành động của nàng càng khiến cho sự đố kỵ của nhiều người càng lúc càng lên cao, thậm chí nhiều người chỉ ước không thể đem Diệp Hiểu Phong người đem cho bóp chết a. Hắn không hiểu là dùng đến chiêu gì mà khiến cho Hạ nữ thần vậy mà tâm đều bị câu mất.

Có lẽ nhân sinh đi qua hôm nay có lẽ là một bữa cơm khó nuốt nhất với Diệp Hiểu Phong hắn, cũng phải a, làm sao mà nuốt cho nổi khi bao nhiêu ánh mắt thù địch, ghen ghét đang không ngừng đem hắn soi mói, như muốn đem hắn mổ sẻ ra để nghiên cứu.

Hắn càng là cười khổ không thôi. Đúng là “nhân ái thú đích, cẩu giảo cùng đích”. Người yêu kẻ giàu, chó cắn kẻ nghèo. Người giàu được kính yêu, người nghèo bị khinh rẻ.

Cuộc đời như một cái chớp mắt, mới ngày nào hắn còn đứng ở đỉnh phong biết bao nhiêu người ở đây còn nhìn hắn đầy ước ao ghen tỵ, mà lúc này mới một cái chớp mắt, những người ở đây lại nhìn hắn đầy khinh rẻ cùng coi thường.

Nhưng có lẽ cả thế giới này đều thay đổi nhưng chỉ có một mình Hạ Lộ vẫn vậy, nàng là từ trước tới nay là chưa hề thay đổi qua.

Có một kiểu người rất thích sự ổn định, họ để mãi một kiểu tóc, mặc mãi những kiểu phối quần áo quen thuộc. Đi ăn uống bên ngoài, cũng chỉ đến những quán mà mình từng đến. Vào quán, cũng chỉ gọi những món mình đã ăn rồi.!

Rất ngại thay đổi. Rất lười khám phá sự mới mẻ... Những người kiểu như vậy, khi yêu một người họ muốn giành cả một đời để yêu... Khi phải quên một người, họ cũng mất cả một đời để quên. Có lẽ Hạ Lộ là kiểu người này!

Diệp Hiểu Phong có chút thở dài, hắn lúc này tâm càng loạn như ma, trước hắn còn có ý định sau hôm nay sẽ lại trốn chạy, nhưng lúc này hắn đã đem ý định đó cho ma diệt đi.

Nếu hắn trốn chạy, Hạ Lộ có thể dành cả một đời để đi tìm, cái điểm này tính cách của Hạ Lộ nếu luc này hắn còn không rõ ràng thì hắn thật là uổng quen biết Hạ Lộ người. Hắn trong mắt có một chút áy náy nhìn Hạ Lộ khẽ lên tiếng.

“Lộ Lộ xin lỗi! Em thật tốt!”

“Ân!” Hạ Lộ lúc này mới bị hắn câu nói cho giật mình tỉnh lại.

“Lộ Lộ! Anh thật không xứng với tình cảm của em!” Diệp Hiểu Phong có chút chua chát nói ra, hắn vậy mà thua thiệt cho cô gái đang ngồi trước mặt hắn rất nhiều.

“Phong tử anh không cần mặc cảm như vậy! Bố em từng nói “Người đàn ông càng trưởng thành, càng chín chắn khi người ấy dám chấm nhận vấp ngã để rồi từ chổ ấy đứng lên mà trưởng thành”. Nên Phong tử anh không cần chán nản. Hạ Lộ càng là vì Diệp Hiểu Phong mà động viên an ủi.

Diệp Hiểu Phong cỡ nào mà không nhìn ra tâm tư của Hạ Lộ là đang động viên hắn a. Nhưng trong tâm hắn không hiểu vì sao lại thấy ấm áp, thấy chờ mong. “Hắn vậy mà có chút ích kỷ a” Hắn không khỏi tự mắng bản thân, càng là cười khổ không thôi.

“Lộ Lộ! Xin lỗi vì gặp lại em trong hoàn cảnh này!”

“Phong tử! Anh không cần tự trách, chỉ cần anh biết mình ngã từ đâu và đứng lại là được!”

“Lộ Lộ!... Xin lỗi vì đã khiến em phiền lòng!”

“Có gì mà phiền chứ! Lúc trước nhà em nghèo. Anh vẫn là thường xuyên gửi tiền về giúp đỡ. Những lúc ấy anh cũng đâu có suy nghĩ a”

Hạ Lộ là đem chuyện lúc xưa nhắc lại cho Diệp Hiểu Phong nhớ. Nàng vẫn là đem chuyện này canh cánh trong lòng nhớ mãi không thôi. Nhưng có lúc Diệp Hiểu Phong hắn cũng chưa chắc đã nhớ, lúc đầu hắn mới rời Ân Thi tới Vũ Hán thì vẫn thường xuyên gửi tiền về giúp đỡ gia đình Hạ Lộ, về sau này thì có quản gia thay hắn làm, nên hắn cũng dần là quên lãng việc này mãi cho đến khi Hạ Lộ nhắc đến.

Diệp Hiểu Phong càng là có chút xấu hổ, hắn thật sự những năm này đã quên đi rất nhiều, đã quên đi những điều hạnh phúc giản đơn trước kia. Hăn cứ liên tục trốn chạy, để rồi khi quay đầu lại hắn mới phát hiện ra mình đã không còn là chính bản thân mình nữa. Hắn cúi đầu áy náy không thôi.

“Lộ Lộ! Xin lỗi anh việc này cũng là đã quên mất!”

Hạ Lộ cũng là có chút buồn bã, nhưng cho dù hắn có quên thì nàng cũng không trách hắn, dù sao hắn cũng là đã giúp đỡ nàng cùng gia đình nàng rất nhiều. Cho đến một năm trước khi hắn gặp tai nạn thì khoản tiền đều đặn hàng tháng kia mới ngừng chuyển về An Thi.

Có lẽ dù hắn vô tâm, nhưng hắn vẫn là làm việc tốt. Có lẽ hắn từng là một tên “nhị thế tổ” một tên công tử ăn chơi trác tán đúng nghĩa. Nhưng hắn vẫn đã từng là người tốt, hắn vẫn là trong lúc vô tình vẫn là không ngừng làm việc tốt mà hắn đã quên mất. Có lẽ vì vậy mà thượng thiên mới cho hắn hết lần này tới lần khác mở ra những kỳ tích tưởng chừng với người khác đã là tử lộ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.