Công Tử Vô Song

Chương 11



Cả đêm điên cuồng, cơ hồ đem người ta quên hết dấu vết quá khứ.

Hoài Vương tỉnh lại, giật giật cánh tay có chút đau xót, đổi lại nghe được tiếng than nhẹ mềm mại mang theo chút kháng nghị, nghiêng người, thấy người kia nằm trong ngực, mới nhớ tới đêm qua chính mình không khống chế được

Hắn chạm y, không chỉ chạm, mà còn lôi kéo y cùng nhau ngã vào bể dục. Cái loại tuyệt vời lúc tiến vào cơ thể y, bây giờ lại muốn đứng lên, vẫn là thực cốt tiêu hồn, mềm ướt chặt khít, dễ dàng làm tăng dục vọng của hắn, tiếng khóc nức nở, âm thanh thở dốc, còn có phản ứng ngây ngô khiến kẻ khác không nhịn được ức hiếp, không thể không khiến cho hắn trầm mê.

Phong tình không phải là tất cả trong tưởng tượng của hắn, mà so với tưởng tượng còn gấp trăm nghìn lần.

Người nọ tựa hồ ngủ rất say, trên mặt vẫn còn lưu lại lệ ngân, vùng xung quanh lông mày nhíu chặt.

Hoài Vương đưa tay giúp y vuốt giữa lông mày, thấp  giọng nói, “Khuôn mặt Vô Song, cầm nghệ Vô Song, cái gì cũng không so được với công phu trên giường, xem ra, một đêm ngàn vàng, này cũng thật không uổng…”

Lông mi đối phương rung động, sau đó chậm rãi mở mắt ra. Con ngươi giống như được một tần sương che phủ, tựa hồ còn chưa tỉnh táo.

“Tỉnh?”

Lông mày Hoài Vương giương lên, xoa xoa mặt y sau đó nắm cằm, bức y ngẩng đầu nhìn về phía mình, miệng tấm tắc:

“E là chỉ có lên giường, mới có thể lý giải được lời bình thế nhân, nguyên lại dụ nhân nhất không phải xinh đẹp quyến rũ, cũng không phải lắm mánh khóe, mà là dục cự còn nghênh, chặt như xử nữ, mới khiến cho người thực tủy biết vị…  Quả nhiên là mỹ nhân như ngọc, chỉ mình Vô Song.”

Nghe vậy, vẻ mặt Mạch Ngọc nói không rõ có bao nhiêu phức tạp. Hối hận, sợ hãi, xấu hổ, giận dữ, toàn bộ hiện lên trên khuôn mặt trắng bệch, sương mù lấp đầy cặp con ngươi trong sạch, phảng phất ngay tức khắc sẽ tan thành nước, nhưng lại bị kiềm chế xuống.

Hoài Vương gỡ gợi tóc bị mồ hơi thấm ướt bên tai y, “Sao vậy, lại muốn cùng bản vương giảng khí tiết tôn nghiêm?”

Mạch Ngọc bỗng chốc giật mình, vẻ mặt chán ghét đẩy Hoài Vương ra, đứng dậy xuống giường, giống như chạy trối chết, chỉ là chân mới vừa chạm đất, liền lảo đảo ngã xuống.

Trước đó tâm tình Hoài Vương vẫn còn tốt như trên mây, bị hành động này của y nhất thời chọc giận, tùy ý khoác áo choàng xuống giường, đi tới kéo cánh tay y từ dưới đất xốc lên, tức giận nói.

“Làm sao phải bày ra bộ dáng như bản vương ép bức ngươi? Lẽ nào ngươi quên, đêm qua là ai dưới thân bản vương khóc lóc cầu xin tha thứ? Là ai dùng nơi nào đó quấn lấy bản vương chặt chẽ không tha?”

“Đừng nói nữa…”

Mạch Ngọc lắc đầu, sớm đã không còn lãnh ngạo ngày thường không cho ai thân cận, lại càng không còn một miệng lanh lợi trước kia.

“Ngươi không muốn nghe, bản vương lại càng muốn nói, bản vương hận không thể để khắp thiên hạ đều đến xem, bề ngươi ngươi thanh cao như thế này thân thể lại cất giấu dâm loạn bất kham bên trong!”

“Không! Đừng nói nữa!”

Mạch Ngọc hoảng sợ kêu lên, vùng khỏi kiềm chế của Hoài Vương, lùi lại một khoảng.

Hoài Vương ngây người một chút, sau đó ánh mắt nhìn xuống nơi giữa hai chân y, bạch tích chảy trên đùi, vài hồng tuyến nhỏ giống như là tia máu, cực kỳ bắt mắt.

Nghĩ thầm, chính mình làm y bị thương. Bất giác khẩu khí trùng xuống một chút, hướng y đưa tay, “được rồi được rồi, chính là bản vương áp bức ngươi, ngươi trước tiên hạ hỏa.”

Mạch Ngọc lắc đầu, tay nắm chặt vạt áo, khớp xương ngón tay nổi lên, dưới lớp da tái nhợt gần như trong suốt, mơ hồ có thể thấy được mạch máu, “Đừng chạm ta!” Lớn tiếng nói, phảng phất như con thú bị thương.

Hoài Vương tiến lên chụp lấy cánh tay, đưa y kéo lại trước người, “Ngươi tối qua không thỏa mãn? Bây giờ liền trở mặt?”

Mạch Ngọc cắn răng nghiêng đầu sang một bên, mặc cho Hoài Vương nửa ôm mình, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

“Chắc Nhược Trần công tử của ngươi nhất định yêu biểu hiện ngươi trên giường, mới lưu luyến không quên được đi?”

Tay Mạch Ngọc để trên ngực Hoài Vương, khiến cho giữa hai người tạo ra chút khoảng cách, ngẩng đầu:

“Có phải ở trong mắt các ngươi, lưu lại phong trần, thì sẽ khó giữ mình… Có đúng hay không?”

Hoài Vương ngẩn ra, sau đó lại nghĩ đến phản ứng y đêm qua, trong đầu hiện lên ý niệm, vừa nghĩ lại cảm thấy hoang đường, thế nhưng so sánh lời y vừa nói… liền thử thăm dò, “Mạch Ngọc, lẽ nào tối hôm qua ngươi là… lần đầu tiên?”

Mạch ngọc nhắm mắt lại, gật đầu.

Hoài Vương cảm thấy đầu bị dội một chậu nước lạnh, trách không được y sẽ có phản ứng trúc trắc cũng khó trách trên người y không nhiễm tục khí phong trần, ngạo khí thanh lãnh kia, lại luôn đem khí phách tôn nghiêm đặt ở trên miệng.

Thế nhưng… Điều này sao có thể?
Hết chương 11

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.