Công Tử Vô Song

Chương 20



Màn giường rủ xuống, một bàn tay theo khe hở sa mạn vươn ra, khẽ buông, quần áo hai người như cánh bướm bay lả tả.

“Vương gia….” Tiếng gọi nhẹ tựa như ngâm nga, vẻ mặt ẩn nhẫn khiến cho người ta càng muốn khi dễ.

Nụ hôn tinh mịn để lại từng điểm hồng ngân rõ ràng dọc theo cần cổ một mực đi xuống, đồng thời nhấc lên một bên chân thon dài, Hoài Vương cười không có hảo ý: “Đừng nóng, bản vương dạy ngươi từ từ cảm thụ….” Vừa nói, vừa hôn lên cái chân nhỏ nhắn tinh xảo, bàn chân trơn nhẵn, ngón chân mảnh khảnh, đầu lưỡi liếm qua từng kẽ ngón chân, mút vào, khiến cho y từng đợt run rẩy, phát ra tiếng than nhẹ không biết là thoải mái hay khó chịu.

Tình triều ở trong tứ chi bách hài không ngừng đấu đá lung tung, kêu gào muốn thoát ra. Mạch Ngọc nắm thật chặt chăn đệm dưới thân, trên ngón chân bị trêu đùa truyền đến cảm giác ngứa ngáy, tiếp đó bị một nơi ấm áp ẩm ướt bao vây, ngón chân khó chịu vặn vẹo trốn tránh, nhưng lại bị đầu lưỡi mềm mại từng chút một chọc chọc.

Da thịt trắng noãn bị nhuộm thành màu hồng phấn, rịn ra một lớp mồ hôi mỏng càng thêm trong suốt.

“…. Không muốn.” Thanh âm nức nở vô lực khẩn cầu. Y mong muốn nhiều hơn, nhưng cũng không biết bản thân khát vọng cái gì.

Hoài Vương bỏ qua cho bàn chân đã bị đùa bỡn đến đỏ lên, chuyển qua hôn lên bắp chân của y, răng nhọn nhẹ cắn, ở trên làn da mềm mại lưu lại một điểm hồng ngân, dọc theo bắp chân đi lên, thẳng đến đùi. Tiếp tục đi lên, bên trong bụi cỏ mềm mại đen bóng, dục vọng của y dưới sự kích thích của Khởi La Hương run rẩy đứng thẳng, trên đỉnh rỉ ra chất lỏng trong suốt, dọc theo ngọc hành thanh tú nhỏ xuống.

Tựa hồ phát giác tầm mắt sáng quắc của đối phương, Mạch Ngọc chỉ hận không có cái động nào để chui vào, đưa tay che kín dục vọng của mình.

“Không nên nhìn….”

Hoài Vương cầm lấy tay y, “Tại sao không nên nhìn? Màu sắc này, hình dáng này, dáng dấp xinh đẹp bao nhiêu…. Tựa như con người ngươi vậy….”

Lời nói này khiến cho Mạch Ngọc càng mắc cỡ đỏ mặt, nhắm chặt mắt lại quay đầu sang chỗ khác, nhưng một khắc sau lại sợ hãi kêu lên, mở mắt ra, dục vọng bị nắm trong tay đối phương, động tác ôn nhu chuyển động lên xuống, móng tay thỉnh thoảng cọ xát chóp đỉnh cùng phần gốc, khoái cảm lưu chuyển ở tứ chi bách hài giống như nhận được ám chỉ, dồn dập chảy xuống bụng dưới tụ tập. Ngay cả tự mình động thủ đều rất ít, lại càng chưa trải qua trêu chọc như vậy, Mạch Ngọc ngẩng đầu lên hổn hển thở sâu mấy cái, sau đó thân thể chấn động, ở trong tay Hoài Vương đạt đến cao trào.

Ánh mắt mờ mịt nhìn màn trướng, thất thần trong chớp mắt, sau khi chìm đắm trong khoái cảm thân thể có chút mệt mỏi. Có người bao phủ trên người y, da thịt chạm nhau, một khuôn mặt anh tuấn cương nghị xuất hiện ở trước mắt, lông mày nhấc lên, môi câu lên một nụ cười, yêu thương nhìn y.

Y cảm giác được hông của mình bị nâng lên….

“A ──!”

Dị vật xâm nhập mang lại khó chịu cùng với đau đớn kịch liệt, khiến y hồi tưởng lại kí ức không mấy vui vẻ, thân thể theo bản năng căng thẳng kháng cự, ngăn cản đối phương tiến vào.

“Đáng chết!” Hoài Vương khẽ mắng một tiếng, rút ngón tay ra. Sau khi thấy biểu tình sợ hãi của y, giọng lại mềm mại, “Lần này tuyệt đối sẽ không làm ngươi bị thương….” Rồi lật tìm cái gì đó trong ngăn ngầm ở đầu giường.

Đối phương cố gắng chịu đựng, ma sát ở trên đùi y, nhiệt độ nóng bỏng dọa người. Hắn là Vương gia cao cao tại thượng, chưa bao giờ phải vì người khác nhẫn nhịn, thanh âm Mạch Ngọc nhỏ như muỗi kêu, “Vương gia cứ tiếp tục…. Không cần chiếu cố đến ta.”

Hoài Vương từ trong ngăn ngầm tìm ra một chiếc hộp chạm ngọc, “Biết ngay con heo kia sẽ có loại đồ vật này.” Sau đó nhéo mũi Mạch Ngọc một cái, “Đây là chuyện khoái nhạc của nhân gian, đừng nói giống như bị hành hình vậy, ngươi nguyện ý, nhưng mà bản vương không tình nguyện.” Vừa nói vừa mở nắp hộp ra, dùng ngón tay lấy ra một khối.

Dược cao tản ra mùi thơm thanh nhã nhàn nhạt như hoa lan, Mạch Ngọc nhìn Hoài Vương nhấc lên chân của y, tay dò xét đi xuống. Không bài xích giống như trước, dược cao lành lạnh bị đẩy vào bên trong, sau đó nhanh chóng hòa tan, chỉ cảm thấy trong thân thể nhanh chóng dâng lên một cỗ nóng ran, ngón tay ra vào mang theo màu sắc sáng bóng, dâng lên một trận cảm giác kỳ dị.

Muốn hắn…. Càng tiến sâu vào….

Không tự chủ nâng eo lên, để cho đối phương dễ dàng xâm nhập càng sâu bên trong, ngón tay từng bước tiến vào sâu hơn, mang theo thanh âm ướt át làm người ta xấu hổ. Trong con ngươi Mạch Ngọc hiện lên thủy quang, tựa như hồ nước sâu, đôi môi diễm lệ, bị tình dục thao túng, vô tình lại phá lệ mê người.

Hoài Vương cúi thấp xuống, ngậm lấy cái miệng đang hé ra, thâm tình hôn lên, Mạch Ngọc đầu tiên là rụt rè tiếp nhận, sau đó từ từ đáp lại, miệng lưỡi dây dưa, hương diễm vô cùng.

“Diễn, là trùng điệp không dứt, Thiểu Diễn, là tên tiên đế ban cho….” Thanh âm trầm thấp mê hoặc lòng người rơi ở bên tai, đồng thời, ngón tay chôn sâu ở trong thân thể y rút ra.

Nhất thời cảm giác trống rỗng khó chịu khiến cho Mạch Ngọc có chút bất mãn nhíu mày, tiểu huyệt được khuếch trương hé ra hợp lại. Hoài Vương đem y kéo vào trong ngực, ôm lấy y, dục vọng sớm đã sưng trướng để ở chỗ đó, liền có cảm giác bị hút vào chặt chẽ, ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn khéo léo, khẽ trêu chọc: “Nói ngươi muốn ta…. Ngươi nói, ta mới cho.”

Mạch Ngọc lắc đầu một cái, thấp giọng nghẹn ngào không rõ.

“Gọi tên bản vương, sau đó khẩn cầu bản vương cho ngươi…. Nếu không khổ sở chính là ngươi….” Người nọ càng quật cường, lại càng muốn nhìn y cúi đầu, bởi vì che giấu đằng sau quật cường cao ngạo lại là vô tận nhu hòa, đấy mới là điều hắn mong muốn, không, hắn muốn có được hết thảy, từ thân cho đến tâm.

Cả người vô lực, chỉ có thể dùng tay nắm lấy bả vai hắn để giữ thăng bằng. Vừa cúi đầu liền nhìn thấy hung khí đang trướng đến đỏ tím của Hoài Vương đỉnh ở phía dưới, ác ý ma sát qua lại nhưng khăng khăng không chịu tiến vào, dược cao lúc trước dùng để khuếch trương toàn bộ hòa tan, có một chút chảy ra, sau đó thuận theo phân thân của hắn trượt xuống. Cảnh tượng quá mức dâm loạn khiến cho y có chút chịu không nổi, khát vọng kêu gào trong thân thể cuối cùng hóa thành nước mắt rơi xuống.

“Cho ta…. Vương gia….” Khi y lên tiếng đồng thời cũng không khống chế được mà khóc nức nở.

Hoài Vương vuốt ve sống lưng run rẩy của y, sau đó dời tay đến trên hông, “Là Thiểu Diễn, ngươi phải nhớ rõ, hôm nay là ai ôm ngươi, tiến vào ngươi…. Ngày khác nếu muốn đòi lại công đạo, cũng không sợ không biết tìm ai.” Vừa nói vừa giữ chắc eo y ấn xuống.

“Ô ── a a ──”

Thân thể bỗng chốc bị xuyên qua đem đến khó chịu, khiến cho Mạch Ngọc tràn ra một tiếng rên rỉ, không tự chủ ôm chặt lấy tay Hoài Vương, “…. Hắc a…. Thiểu Diễn…. Thật khó chịu….”

“Bởi vì ngươi đem ta toàn bộ nuốt vào….” Lời nói đầy tình sắc, cùng với xưng hô mơ hồ của hắn, mang theo một loại ý tứ khác.

Trong thân thể Mạch Ngọc ẩm ướt nóng bỏng lại vô cùng mềm mại, vừa mới tiến vào, cảm thụ tuyệt vời kia khiến cho hắn thiếu chút nữa tiết ra, thật vất vả mới kiềm chế được, Hoài Vương đỡ lấy eo y chậm rãi luật động.

Thân thể ngấm dược hiệu của Khởi La Hương, mẫn cảm mà nóng bỏng, phân thân to lớn ở bên trong luật động, nghe hắn gọi tên mình, Mạch Ngọc không nhịn được cúi đầu hôn lên môi hắn, mà cái hôn này, đem tình triều hóa thành hồng thủy, triệt để đem hai người nhấn chìm. Khi đối phương ở trong cơ thể y phóng thích, y cũng đạt tới cao trào.

Tình cảnh sơ ngộ đêm đó hiện lên trong đầu, dưới ánh trăng khuya, bên cạnh tường viện, đôi mắt kiệt ngạo của nam nhân….

Từ đó, trầm luân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.