Công Tử Vô Song

Chương 34



Mấy ngày liên tiếp mưa to, khiến cho mực nước sông tăng cao, đê điều nhiều năm chưa tu sửa rạn nứt khắp nơi cuối cùng cũng không chịu nổi gánh nặng mà sụp đổ.

Mạch Ngọc cùng Hoài Vương bị nước sông cuộn trào mãnh liệt như xối thẳng vào đầu hất khỏi lưng ngựa, nước sông ngang ngược tàn phá khắp nơi cuốn theo đất đá và cây cối, cuồn cuộn chảy mang theo sức mạnh thôn tính tất cả.

Hoài Vương ôm Mạch Ngọc ngã vào trong nước, thấy bên người có cây đại thụ, ngược dòng bơi tới đó, một tay nắm lấy cành cây, một tay ôm Mạch Ngọc, còn con ngựa kia từ lâu đã chẳng biết bị cuốn đến nơi nào rồi.

Mưa rơi như trút, che trời lấp đất, trời đất giống như bị nước nối liền thành một, đê vẫn đang sụp, nước sông tràn vào cuốn theo đá vỡ, cành cây, nhà sập cửa đổ lộ ra, những người không kịp trốn cũng bị nước cuốn đi, chẳng biết trôi tới nơi nào.

Hoài Vương siết chặt cánh tay đang ôm Mạch Ngọc: “Nắm chặt lấy bản vương, ngàn vạn lần đừng buông tay!”

Cứ trôi nổi trong dòng nước xiết như vậy, khốn đốn yếu ớt không nơi nương tựa, nước chưa tới ngực bọn họ, một cơn sóng đánh qua, nước sông tanh sạn liền tràn vào miệng. Cũng không biết bọn Hoài Nhị đã thoát khỏi phủ nha của Tri phủ chưa, lại càng không biết lúc nào mới có người tới cứu bọn họ.

Hoài Vương nắm cành cây bằng một tay lại chịu trọng lượng của hai người, chẳng bao lâu đã có chút lực bất tòng tâm, mà lúc này, lỗ thủng trên đê điều ở xa xa lại rộng ra một chút, những chỗ khác cũng liên tục xuất hiện vết nứt, sợ rằng đoạn đê này cũng không kiên trì được bao lâu.

Hoài Vương ngẩng đầu nhìn, sau đó nói với Mạch Ngọc: “Bản vương nâng ngươi lên trên, ngươi túm lấy thân cây sau đó leo lên…”

Leo lên? Là leo lên trên cây? Mạch Ngọc đột nhiên hiểu ý của Hoài Vương, nếu như đoạn đê còn lại cũng vỡ, như vậy cái cây này chắc chắn không thể nào chịu nổi trọng lượng của hai người mà vẫn đứng vững trong dòng nước xiết, biện pháp duy nhất cũng chỉ có…

Hai tay Mạch Ngọc ấn lên ngực Hoài Vương, hai mắt mở to, lắc đầu.

Hoài Vương cúi đầu, hôn lên trán y: “Ngoan, chẳng lẽ ngươi muốn bản vương đến âm tào địa phủ mới tính sổ với ngươi?”

Mạch Ngọc vẫn kiên trì: “Vương gia không đi, Mạch Ngọc cũng không đi!”

Con đê ở phía xa lại sụp thêm một chút, tình thế nguy cấp, Hoài Vương không cho phép y cứng đầu, một tay nâng y từ trong nước lên, lớn tiếng ra lệnh: “Mau leo lên đi!”

“Ta không đi!” Mạch Ngọc cũng lớn tiếng cự tuyệt.

“Ngươi nháo cái gì chứ? Đến lúc này rồi còn muốn chống đối bản vương!”

“Ta…”

Mạch Ngọc nói không lên lời, cúi đầu đối diện với ánh mắt kiên định của Hoài Vương, không cho phép y chống đối một chút nào, cũng như bình thường luôn ngang ngược lại mạnh mẽ thay y đưa ra quyết định, khiến cho y vì một việc làm, một câu nói của hắn mà chẳng thể không do dự, không khổ sở hay không vui vẻ.

Những ngày ở Khởi Hương Các, dưới sự che chở của Phong Nhược Trần, bình tĩnh lại thản nhiên, mà ở bên cạnh hắn, toàn bộ sinh mệnh tựa hồ nhiễm thêm những màu sắc rực rỡ, mọi thứ đều tươi đẹp sáng sủa lên, vốn tưởng rằng rời chốn phong trần, có thể sống những ngày tháng yên bình thư thái, rảnh rỗi lại đánh đàn trồng hoa đã thấy thỏa mãn lắm rồi, nhưng sau khi gặp được hắn, tất cả đều khác…

Chắc là… Thích hắn đi!

Khác kiểu tình cảm với Phong Nhược Trần, đây lại là một loại tình cảm mãnh liệt, sự điên cuồng tự nhiên mà sinh ra ở đáy lòng, ngăn không được, quản không nổi, tựa như thiêu cháy tâm can.

Những ngày chung sống vừa qua, y hiểu được, thực ra hắn cũng không giống như người đời vẫn nói, mang danh Nhàn vương thế nhưng là đang trong tối ngoài sáng điều tra dò xét, làm việc vì giang sơn vì bách tính… Mà bản thân chẳng qua chỉ đánh mấy bản đàn, hát mấy khúc, cũng không làm được gì khác…

Thấy Mạch Ngọc nhìn mình mà ngẩn ngơ, Hoài Vương giục y, nhưng không ngờ đôi mắt người nọ bỗng ươn ướt, một giọt chất lỏng ấm áp rơi trên mặt, lẫn trong nước mưa đang rơi như trút, vẫn ấm áp nóng bỏng như vậy.

Y… Là vì mình mà rơi lệ?

Vừa nghĩ như thế, trong lòng Hoài Vương trở nên kích động, một người kiêu ngạo quật cường đến vậy lại vì hắn mà rơi lệ, phải chăng có nghĩa là…

Có được thân thể của y lại muốn đạt được tâm của y, được tâm của y lại muốn có tình của y, mà bây giờ, có được tình của y rồi, cũng là lúc…

Ánh mắt của Hoài Vương trở nên mềm mại, tinh tế nhìn y, ánh mắt miêu tả từng chút theo dung nhan vô song của y: “Lúc sơ ngộ ngươi, đối tốt với ngươi hơn một chút thì tốt rồi…”

Mạch Ngọc vươn tay ôm cổ Hoài Vương, đưa môi mình lên: “Mạch Ngọc chưa từng trách Vương gia…”

Nhân sinh nếu như lúc mới quen…

Đêm hôm đó, bên tường viện, ngước mắt cúi đầu vội vàng lướt qua, đã đem hai người buộc vào với nhau…

Nước mưa lạnh như băng cũng chẳng thể dập tắt sự nóng bỏng giữa hai đôi môi, Mạch Ngọc vươn lưỡi quấn lấy Hoài Vương, chủ động như vậy khiến cho Hoài Vương cũng đánh mất tự chủ, đuổi theo dây dưa, môi lưỡi vương vấn quấn quýt, tựa như một đời cũng không tách ra.

“Ngươi còn nói chưa từng trách bản vương, ngón tay của bản vương cũng xém bị ngươi cắn đứt!” Hoài Vương trêu đùa, tay nắm nhánh cây từ lâu đã không còn cảm giác, còn tay giữ Mạch Ngọc cũng dần trở nên vô lực, đẩy Mạch Ngọc lên thêm một chút, giúp cho y càng gần cành cây ở trên hơn.

Mạch Ngọc không vươn tay túm lấy cành cây mà lại cởi đai lưng của mình, Hoài Vương không khỏi nhìn y đầy nghi ngờ, đã thấy y cởi đai lưng xong dùng nó quấn chặt tay đang nắm cành cây của mình vào với nhánh cây.

“Ngươi đang làm gì?” Hoài Vương quát.

Mạch Ngọc không lên tiếng, mãi đến khi buộc xong rồi mới cúi đầu xuống, đôi mắt hồng hồng nhìn về phía Hoài Vương, bỗng ôm lấy Hoài Vương hôn thật sâu.

“Rốt cuộc ngươi… Muốn làm gì?” Môi lưỡi quấn quít, nỗi lòng ly biệt truyền tới rõ ràng, Hoài Vương nghiêng đầu sang chỗ khác tách khỏi y, lại bị Mạch Ngọc ôm lấy mặt, tránh cũng tránh không thoát.

Nụ hôn triền miên, trong tiếng đê sập ở sau lưng mà quyến luyến dừng lại, Mạch Ngọc nhìn Hoài Vương, ánh mắt cố chấp để đánh giá: “Ta muốn trong lòng vương gia…”

“Ngoại trừ giang sơn, chỉ còn Vô Song!”

Nước sông vẩn đục mang theo sóng lớn lao tới, bàn tay ôm hắn buông ra từng chút từng chút.

“Không!” Hoài Vương vùng vẫy cánh tay trói chặt nhưng cũng không thể thoát ra: “Không, bản vương không cho phép ngươi làm như vậy! Ngươi có nghe thấy không?”

Mạch Ngọc chỉ nhếch miệng cười nhạt, hòa vào màn sương hư vô mờ mịt.

Sóng lớn đánh tới, tay Hoài Vương nới lỏng, bóng trắng kia đã bị cuốn xa mấy trượng.

“Mạch Ngọc ──!”

Y nhìn thấy ánh mắt kinh hoảng của hắn, nghe được tiếng kêu thế lương của hắn, vậy là đủ rồi… Thiểu Diễn, ta hứa với ngươi, kiếp sau, chỉ làm Vô Song của ngươi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.