Công Tử Vô Song

Chương 7



“Thế này thiếu chút nữa đã đem ngón tay bản vương cắn rời, nếu thật sự phế đi tay ngươi, chẳng phải muốn cắn đứt của quý bản vương sao?”

Hoài Vương nói lý mang theo vài phần trêu đùa, nâng lên bàn tay cuốn đầy băng gạc của Mạch Ngọc, nhìn chung quanh một chút, “Ngự y nói không thương tổn đến gân cốt, thế nên dưỡng thương tốt sẽ không để lại di chứng.”

Trên mặt Mạch Ngọc chợt lóe lên kinh ngạc, ngay sau đó lạnh nhạt nói:

“Vương gia coi Mạch Ngọc như súc sinh mà giáo huấn sao? Đầu tiên cho roi sau lại cho ngọt. Chỉ tiếc Mạch Ngọc chịu đựng được roi, nhưng trời sinh không thích đồ ngọt.”

Sắc mặt Hoài Vương trầm xuống, quả thực so với đáy nồi còn đen hơn, thương xót trước đó nhất thời tiêu tan thành mây khói, hai bên khóe miệng khẽ nhếch, cười lạnh:

“Bản vương hiện tại hứng thú nhất, chính là chỉ bằng miệng lưỡi bén nhọn của ngươi, sao không đem ân khách kia đều gán tội hết đi, lại còn đám người sủng ngươi lên tận trời. Hóa ra bọn họ đều ăn đủ, liền vui vẻ đem mặt mũi bám theo… lạnh nhạt cái gì?”

Mạch Ngọc bên dưới lảo đảo, điềm nhiên mỉa mai lại: “Không phải đều nói ‘Báu vật không chiếm được, chỉ còn là cỏ cây. Vương gia lao tâm khổ tứ đi tìm kỳ trân trong thiên hạ, chẳng phải cũng giống đạo lý kia? Nếu như Mạch Ngọc bằng lòng gỡ xuống tư thái mặt tươi cười đón khách, e là hôm nay cũng không được ở chỗ này.”

Hoài Vương nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ, hay cho một Vô song công tử, miệng lưỡi sắc bén cay nghiệt, quả nhiên có thể nói là Thiên hạ vô song! Tức thì đứng dậy, chỉ vào chóp mũi Mạch Ngọc, nói:

“Cuối cùng bản vương sẽ có biện pháp thu thập ngươi, chờ đấy.”

Đi ra cửa, phía sau truyền đến thanh âm Mạch Ngọc lạnh như nước:

“Vương gia chuẩn bị xuống Nam Hải lần nữa tìm một con chim Bát ca có thể xướng khúc sao?”

Bóng dáng Hoài Vương biến mất ở ngoài cửa, Mạch Ngọc cúi đầu, giơ tay bị găng gạc bó chặt, nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt giống như nhẹ nhõm, sau đó mới chú ý vết máu trên vạt áo mình, bất giác khóe miệng giương lên, cười khiêu khích.


‘‘Công tử, trước mặt vương gia ngài không thể nói những câu dễ nghe sao?”

Tuân Hương dọn dẹp ly chậu lộn xộn đầy đất, không nhịn được oán trách.

Từ ngày Hoài Vương nổi giận rời đi, cho rằng sau này hắn sẽ không đến đây, không nghĩ tới vương gia lại quá rảnh, hai ba ngày lại chạy đến Nhã cư.

Tuân Hương một bên bưng trà rót nước thì không nói, chủ yếu chính là, chủ nhân nó thờ ơ, Hoài Vương thì ngạo mạn, đã định trước hai người không thể nói hai câu liền trở mặt.

Chính là vừa rồi, chủ tử nó đang dùng cơm, Hoài Vương mang theo một hộp đồ ăn đến, đi tới, sau đó mở ra:

“Bản vương mang cho ngươi chút mới mẻ – hồng muộn tiêm chủy.”

Tuân Hương đi lên nhận, vừa nhìn, đã không phải bồ câu hầm, lại còn gầy trơ cả xương.

Hoài Vương lấy đĩa, nhận đũa từ tay Tuân Hương, tự mình gắp một miếng thịt đưa đến bên mép Mạch Ngọc, “Đến nếm thử, đây chính là Bát ca mỏ nhọn ngươi tự mình dạy dỗ đó.”

Mạch Ngọc nhìn cái đĩa một chút, sau đó cười lạnh nói, “Nói cũng là ta nói, vương gia giận chó đánh mèo lên con chim không hiểu chuyện làm gì? Vương gia hầm được con này, liệu hầm được hết đám chim lẻo mép trong thiên hạ không?”

“Bản vương đương nhiên không hầm hết chim trong thiên hạ, thế nhưng…”

Tay Hoài Vương run lên, hất đổ kỷ trà, cơm nước rơi đầy đất:

“Muốn hầm ngươi bất quá chỉ là một cái phất tay mà thôi!”

Mạch Ngọc nghiêng một bên đầu:

“Vương gia thích giết liền giết, sống thối nát trên đời không bằng một hồi chết tử tế.”

“A!’’

Hoài Vương cười gằn một tiếng:

“Văn nhân nhã sĩ yêu nhất là bộ dáng khí phách. Không nghĩ tới nam quan trong Ỷ Hương Các cũng lưu hành chiêu này, bản vương thực sự càng ngày càng có hứng thú với ngươi.”

Chỉ cảm thấy trong lòng bị hung khoét một chút, Mạch Ngọc cắn răng, thanh âm nhỏ đến mức không thể nghe thấy, “Nếu Vương gia đặc biệt đến nhục nhã Mạch Ngọc, mục đích vương gia đạt được rồi…’’

Một bữa đang cơm tốt đẹp biến thành như vậy, Tuân Hương khóc không ra nước mắt.

“Công tử, Tuân Hương kêu ngươi tổ tông, vương gia là người thế nào? Chính là ca ca của hoàng thượng, dưới một người trên vạn người. Hắn hiện tại không động đến ngươi bất quá là mới mẻ chơi vui, trước đây chưa từng có người nào chống đối hắn, đợi khi hắn chán rồi…”

Quay đầu lại, đã thấy chủ tử nằm trên ghế đặt ngoài sân, lười biếng phơi nắng. Thở dài, đem hai tay đầy mỡ xoa xoa, vào nhà lấy thảm mang ra.

Liên tục bị phạt hai lần, thân thể Mạch Ngọc không tốt như trước, đại phu kê cho mấy vị thuốc an thần, vì vậy phần lớn thời gian trong ngày đều mê man.

Tuân Hương cầm thảm đang muốn đắp giúp Mạch Ngọc, quay đầu, một bóng lớn trùm xuống, chính là Thường quản gia.

“Người đâu, đem công tử đi.”

Thường Thanh lệnh một tiếng, một hộ vệ vóc người tráng kiện ôm ngang Mạch Ngọc khoác lên vai liền đi ra ngoài.

“Thường quản gia, các ngươi muốn đem công tử đi đâu?”

“Chính là vương gia bảo ta mang người đi, cụ thể muốn đến đâu ta cũng không rõ.” Dứt lời, xoay người.

“Công tử!” Tuân Hương ‘phịch’ một tiếng quỳ trên mặt đất, trong lòng lo lắng, các loại dự đoán không tốt đều hiện lên, chỉ có thể giương mắt nhìn bọn họ đi xa.

Mạch Ngọc đang ngủ, chỉ cảm thấy một trận long trời lở đất, hơi mở mắt ra, đập vào mắt tất nhiên là từng phiến từng phiến đá xanh. Chẳng biết đi bao lâu, giống như đi tới bên ngoài phủ, người khiêng y đến một chiếc xe ngựa thì dừng lại, quăng y vào.

Lưng chợt đụng mạnh vào sàn xe, Mạch Ngọc đau đến mức hai mắt tối sầm, đợi cho hoàn hồn, trước mặt hiện ra khuôn mặt tươi cười khinh khỉnh.

Ngoài xe, mã phu ‘giá!’ giục ngực chạy.

Mạch Ngọc vẫn như cũ nửa nằm trên mặt đất, có chút khó hiểu nhìn Hoài Vương.

Hoài Vương phe phẩy quạt trong tay, nói:

“Tổ tiên tri phủ Giang Châu truyền lại một khối huyết ngọc, có người nói, để nó trong người, đông ấm, hạ mát, có thể trị bách bệnh, vô cùng trân quý. Bản vương thỉnh rất nhiều lần, đều bị đối phương lấy lý do vật tổ truyền không thể cho người ngoài, khéo léo cự tuyệt. Bây giờ nghĩ một chút, vật nhân gia tổ truyền sao có thể tùy ý tặng người, vì vậy bản vương liền phái người thăm dò, sau đó nghe ngóng, mới biết được. Nguyên lai tri phủ Giang Châu vốn thích nam phong…”

“Bộp!’’ Gấp lại chiết phiến.

Hoài Vương chấp nhất nâng cằm Mạch Ngọc lên, “…nhất là nam tử tuấn tú.”
Hết chương 7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.