Vừa chia tay chẳng bao lâu, Cung Ngũ liền nhận được điện thoại của Cung Ngôn Đình: “Anh Tư?”
“Tiểu Ngũ?” Cung Ngôn tình hỏi: “Bọn em đang ở đâu? Bên ngoài mưa rất to, em dẫn theo Tiểu Bát, mẹ không yên tâm nên bảo anh đến1đón hai đứa. Em đã về chưa?”
Cung Ngũ dắt theo Bộ Tiểu Bát đứng trước cửa Tây của trung tâm thương mại. Tài xế chắc đã đến nhưng bọn họ không có ô, trời mưa to như vậy nếu xông ra ngoài thì nhất định sẽ bị8ướt. Cô thì không sao, nhưng nếu Tiểu Bát ướt mưa bị cảm thì sẽ rất phiền phức: “Bọn em đang ở... ở bên cửa phía Tây, bọn em chia tay nhau ra về hết rồi.”
“Ừ, anh đã đến trung tâm thương mại rồi.” Cung Ngôn Đình2nhìn xung quanh, “Anh đang đứng trước cửa chính, hai đứa đừng chạy lung tung, giờ anh đi qua đón hai đứa.” Cung Ngôn Đình nói xong thì cúp máy, vội vàng chạy tới chỗ cô, vừa xoay người thì suýt chút đụng trúng người, “Xin lỗi!”
Lam4Anh sững sờ, ngước mắt nhìn anh một cái, vội vàng tránh sang một bên. Cung Ngôn tình đã chạy được hai bước, lại xoay đầu lại: “Ơ...?”. Lam Anh xoay đầu lại nhìn anh, Cung Ngôn Đình hỏi: “Em là Lam Anh, bạn học của Tiểu Ngũ phải không?”
Lam Anh gật đầu: “Vâng. Chào anh.” Cung Ngôn Đình mỉm cười, “Chào em!” Anh đưa ô trong tay cho cô, “Mưa rất to, tốt nhất em nên đợi một chút rồi hãy đi.”
Lam Anh bị động cầm lấy ô, lúc còn đang sững sờ thì Cung Ngôn Đình đã chạy đi.
Cô cúi đầu nhìn cái ô được gấp gọn gàng trong tay mình, bên trên cò có vài cánh hoa nhỏ, lại ngẩng đầu lên thì Cung Ngôn Đình đã chạy đi không còn thấy bóng dáng, nhất thời không biết nên làm thế nào. Cung Ngũ và Bộ Tiểu Bát đợi chẳng bao lâu thì nhìn thấy Cung Ngôn tình chạy đến.
“Anh Tư.” Cung Ngũ dắt Bộ Tiểu Bát đi qua: “Anh thật sự đến đón bọn em à?” Cung Ngôn tình gật đầu: “Đây là giày chống nước và áo mưa của Tiểu Bát, đây là ô nhỏ của Tiểu Bát. Đây là ô của Tiểu Ngũ.”
Trên ô vẫn còn dính nước, Cung Ngũ nhìn vào cái ô trên tay mình, lại nhìn sang Cung Ngôn Đình: “Anh Tư, anh chỉ mang một cái ô thôi sao? Vậy một lát trở về, không phải người sẽ bị ướt sao?”
Cung Ngôn Đình mỉm cười nói: “Không phải lúc nãy gặp phải bạn học của em ở ngoài cửa, anh thấy cô ấy không có ô, cũng không biết cô ấy làm sao về nhà, nên đưa cho cô ấy rồi.” Cung Ngũ hỏi: “Bạn học nào thể? Là Yến Đại Bảo hay Lam Anh?”
Cung Ngôn Đình: “Lam Anh.” Cung Ngũ mím môi nhìn anh ta, “Anh Tư, cái đó... bạn học đó của em gia đình có chút đặc biệt, có lẽ là không được.” Cung Ngôn Đình mỉm cười nói: “Ừ, không được cũng không sao, nên giúp đỡ thì giúp thôi.” Cung Ngũ gật đầu: “Em biết ngay anh Tư của em cực kỳ tốt!” Bộ Tiểu Bát đã mặc xong áo mưa của mình, Cung Ngôn Đình bế cậu lên vai, đi giày chống nước cho cậu, Bộ Tiểu Bát vừa đi vừa nói: “Anh Tư, Tiểu Bát không cần dùng ô, anh cứ lấy ô của Tiểu Bát, một lát sẽ không bị ướt mưa.”
ô của Bộ Tiểu Bát cũng giống như vóc dáng của cậu nhóc, là một cái ô rất nhỏ, Cung Ngôn Đình cầm lên có lẽ chỉ che được mỗi phần đầu. Cung Ngũ chen vào nói: “Em dùng ô của Tiểu Bát, anh Tư lấy cái ô to là được.” Cung Ngôn Đình mỉm cười, “ô của Tiểu Bát để Tiểu Bát dùng là thích hợp nhất, Tiểu Bát không cần lo lắng cho anh.”
Ngẩng đầu thấy bên ngoài mưa đã nhỏ, Cung Ngôn Đình bể Bộ Tiểu Bát, dẫn theo Cung Ngũ, chạy về phía chỗ anh đậu xe.
Vốn dĩ đậu ở bãi xe dưới hầm nhưng không ngờ đã hết chỗ, trời to nên không ai muốn về, xe bên ngoài không thể vào, chỉ có thể dừng ở bên đường.
Cung Ngũ cầm ô, nỗ lực che lấy người Cung Ngôn Đình, ô lại xiêu vẹo nghiêng vào cổ Cung Ngôn Đình, anh mỉm cười nói: “Không sao đâu Tiểu Ngũ, em cứ tự che là được, xe ở trước mặt rồi, sẽ nhanh chóng đến nơi thôi. Mẹ nói hôm nay mưa sẽ không tạnh, phải mưa liên tục ba ngày, ở lại đợi thêm cũng như vậy, chi bằng cứ về sớm một chút.” Cung Ngũ đi theo phía sau, Cung Ngôn tình bế Bộ Tiểu Bát chạy đến chỗ đậu xe, lại quay đầu nhìn Cung Ngũ, đợi cô vào xe rồi thì anh mới ngồi vào. Lam Anh đứng ở cửa lớn, nhìn thấy trời mưa to nên vẫn chưa đi, thông qua cánh cửa kính, nhìn thấy Cung Ngũ đang cầm ô, còn Bộ Tiểu Bát thì đang mặc áo mưa nhỏ. Cô cúi đầu nhìn cái ô trên tay, mím môi, sau đó đi về phía cửa, mở ô ra, đi về phía bên kia, đón xe trở về.
Trên đường trở về, Cung Ngũ lấy khăn giấy lau mặt cho Cung Ngôn Đình: “Anh Tư em thật là phục anh, đem thêm một cái ô cũng được mà.” Bộ Tiểu Bát khoanh cánh tay nhỏ, nói: “Tiểu Bát dũng cảm, Tiểu Bát không sợ nước.”
Cung Ngũ gật đầu: “Ừ ừ, Tiểu Bát rất dũng cảm, không sợ nước chút nào, Tiểu Bát lợi hại nhất.”
Bộ Tiểu Bát nhe răng, cười hì hì nói: “Tiểu Bát có áo mưa, không sợ mưa.”
Cung Ngũ lấy điện thoại ra, nhìn thấy điện thoại có vài tin nhắn chưa đọc, không cần xem cũng biết là của Dung Trần gửi tới. Quả nhiên anh ta lại kể những chuyện giữa anh ta và người làm vườn, Cung Ngũ thở dài, trả lời tin nhắn.
Lại có một tin nhắn tới, tin nhắn của Công tước đại nhân cứ như có mắt mà xuất hiện ngay lúc này. Cung Ngũ trừng mắt, nhìn tin nhắn: [Tiểu Ngũ, em và Tiểu Bát đang ở đâu?] Cung Ngũ ngỡ ngàng, ý gì thế? Tuy rất không muốn trả lời nhưng cô vẫn trả lời lại một câu: [Anh Tư đã đến đón tôi và Tiểu Bát, chúng tôi đang trên đường trở về.] Công tước đại nhân đứng ở lầu một trung tâm thương mại nơi dòng người đang qua lại, nhìn dòng tin nhắn, không kìm được mà thở dài một hơi.