Yến Đại Bảo nhoẻn miệng chạy qua, ngồi xuống, lôi kéo làm quen Cung Ngôn Đình, nói: “Anh trai của Tiểu Ngũ, anh đừng lo lắng, ba em rất thích Tiểu Bát, Tiểu Bát cũng rất thích ba em, hai người bọn họ
là bạn tốt. Tiểu Ngũ và anh em cũng rất tốt, chỉ là mấy ngày nay Tiểu Ngũ và anh cãi nhau. Haiza, em cảm thấy tính tình Tiểu Ngũ thật bướng bỉnh, đã giận cả nửa kỳ nghỉ hè rồi mà giờ1vẫn còn giận, em cũng không biết phải làm sao mới ổn, khi trở về anh có nên khuyên cô ấy một chút không?”
Khóe mắt Cung Ngôn Đình giật giật, sau đó anh ta gật đầu lấy lệ, dè dặt bước về trước, giữ khoảng cách thích hợp với Yến Đại Bảo. Anh ta vẫn còn nhớ lời Cung Ngũ nói lúc trước, có quan hệ thân thiết với ai cũng được nhưng không được có quan hệ thân thiết với Yến Đại Bảo, hơn8nữa người ba biến thái của Yến Đại Bảo lại đứng cách đó không xa.
Lam Anh đứng ở một góc, cô cũng nhìn thấy sắc mặt Cung Ngôn Đình trắng bệch như không được khỏe nhưng cô không nói gì.
Yến Đại Bảo ngồi nhìn Cung Ngôn Đình, lại nhìn nhìn Lam Anh đang đứng, đột nhiên cô lại nhiệt tình nói với Lam Anh: “Anh Anh cậu đến đây ngồi này, đừng khách sáo, đứng mãi mà không mệt sao? Đến đây ngồi này.”
Yến Hồi2lúc này xoay đầu lại nhìn một cái, Lam Anh lập tức đi về phía Yến Đại Bảo. Cô muốn ngồi ở một bên còn lại của Yến Đại Bảo, kết quả Yến Đại Bảo lại nhấc mông lên né qua ngồi góc còn lại của ghế, để trong một vị trí ở giữa.
“Anh Anh cậu ngồi xuống đi. Đây là anh trai của Tiểu Ngũ, cậu có biết không? Anh trai của Tiểu Ngũ đấy.”
Lam Anh ngồi xuống, gật đầu với Cung Ngôn Đình,4trên tay vẫn còn cầm cây ô lúc Cung Ngôn Đình đến đưa cho. Cô cúi đầu ngồi giữa Yến Đại Bảo và Cung Ngôn Đình.
Yến Đại Bảo nhe răng, “Anh trai của Tiểu Ngũ, đây là Lam Anh, anh có biết không? Cậu ấy là bạn học của em! Vừa xinh đẹp vừa thông minh lại lợi hại!” Thấy Cung Ngôn Đình mỉm cười không nói gì, Yến Đại Bảo quyết định tiến thêm một bước nhắc nhở: “Lam Anh vẫn còn độc thân đấy!”
Suýt chút nữa là đem Lam Anh trực tiếp chào hàng với Cung Ngôn Đình.
Thật ra trong lòng Yến Đại Bảo, họ hàng thân thích có đồng ý hay không chỉ là thứ yếu. Cung Ngũ cảm thấy có ảnh hưởng nên có hoàn toàn là hùa theo lời của Cung Ngũ. Bây giờ không có Cung Ngũ ở đây, cô lập tức thay đổi, bắt đầu nói theo lời mình: “Anh trai của Tiểu Ngũ cũng đang độc thân!”
Nói rõ ràng như vậy nhưng hai người họ lại chẳng có chút biểu hiện gì.
Yến Đại Bảo không từ bỏ, tiếp tục nói: “Anh trai của Tiểu Ngũ, anh có bạn gái chưa?” Cung Ngôn tình sững sờ, lắc đầu: “Vẫn chưa có.”
Yến Đại Bảo lập tức nói: “Anh Anh của bọn em vẫn còn độc thân đấy!”
Cung Ngôn Đình: “...” Cô gái à, cô nói rõ ràng quá rồi, Tiểu Ngũ cũng đã nói với anh, con gái người ta cảm thấy không thích hợp, cô còn cố ý gán ghép làm gì? Lam Anh thật lòng muốn đi chết cho rồi vì cô cảm thấy rất ngại. Hôm nay bọn họ ra ngoài là để mai mối cho cô, đối tượng chính là anh chàng bên cạnh. Nhưng mà... cô thật sự cảm thấy thân bất do kỷ, bằng không cô cũng muốn đồng ý thử. Người cùng tuổi bên cạnh ai cũng có người yêu cả rồi, nói không hiểu kỳ không ngưỡng mộ thì là giả, chỉ là có một số chuyện không phải các cô muốn quyết định là được. Vì thế, các cô chỉ có thế tôn trọng, từ chối hết tất cả sự theo đuổi của những người con trai bên cạnh. Đó là chuyện đầu tiên của quy luật mưu sinh, đó là có trách nhiệm với bản thân, cũng là để bảo vệ những người con trai có thiện cảm với các cô.
Yến Đại Bảo vẫn không ngừng cố gắng: “Anh Anh, An Hổ Phách và La Tiểu Cảnh trong ký túc xá của chúng ta đã ra nước ngoài du học. Tiểu Ngũ tuy còn đang giận nhưng người ta cũng đã có đối tượng. Tớ cũng có anh bánh Bao rồi!” Tuy nhìn thấy ánh mắt quyết liệt của Yến Hồi nhưng Yến Đại Bảo vẫn giả vờ như không thấy, tiếp tục nói: “Cậu xem cậu kia, đến giờ cậu vẫn không có đối tượng yêu đương! Trong trường có nhiều người theo đuổi cậu như vậy, cậu cứ đánh đuổi người ta, làm như vậy sao được chứ?”
“Lam Anh cậu nói đi, có phải cậu thích con gái rồi không?” Lam Anh trừng to mắt: “Hả? Làm gì có!”
Yến Đại Bảo kề sát lại, hỏi: “Vậy cậu nói đi, cậu có thích tớ không? Tớ nói cho cậu biết, tớ tuyệt đối sẽ không thích con gái đầu!”
Lam Anh ra sức lắc đầu: “Không có, tớ thật sự không phải là kiểu thích con gái đâu!”
Yến Đại Bảo bĩu môi: “Vậy thì tại sao? Họ hàng của cậu làm sao thế? Thật là quá đáng, cậu đã lớn như vậy rồi mà còn không cho cậu yêu đương! Ông ta là người cố hủ à? Có phải ông ta không có ai cần không ai muốn yêu đương nên cũng không cho người khác được yêu đương không?” Biểu cảm của Cung Ngôn Đình hơi sững sờ, từ trong lời nói của Yến Đại Bảo đã nắm bắt được chuyện gì đó. Anh ta nhíu mày nhưng vẫn không nói gì. Yến Đại Bảo lại khiến anh ta phiền lòng, quên mất chuyện sợ hãi Yến Hồi.
Lam Anh rũ mắt xuống không nói gì, im lặng đưa mắt nhìn về phía trước.
Yến Đại Bảo càng nói càng tức giận, vén tay áo: “Tớ phải đi giáo huấn ông ta một trận! Anh Anh, ông ta ở đâu thế? Tớ sẽ cho ông ta biết tại sao máu có màu đỏ, để ông ta biết sự lợi hại của tớ!”
Lam Anh im lặng nhìn cô: “Yến Đại Bảo...”
Cung Ngôn Đình đã đứng dậy, tuy vẫn đang nghe nhưng giữ khoảng cách rất an toàn với Yến Đại Bảo. Yến Hồi đã hỏi: “Yến Đại Bảo, con muốn giáo huấn ai? Ba giúp con, cái đó, con cảm thấy súng bazooka loại mới của ba thế nào? Đúng lúc ba muốn thử...”
Yến Đại Bảo lập tức gật đầu: “Được đấy, được đấy!”
Cung Ngôn Đình: “...”
Lam Anh: “...”
Bên này đang ầmĩ tối mặt tối mày, bên kia Cung Ngũ dẫn theo Công tước đại nhân đi vệ sinh, lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh thì cô nhìn thấy Công tước đại nhân đã đứng đợi ở đó.
Cung Ngũ nhìn anh, “Đi thôi.” Công tước đại nhân đi theo cô, “Tiểu Ngũ và người họ Dung, Dung Trần đó ở bên cạnh nhau có vui không?”
Nói đến Dung Trần, Cung Ngũ suy nghĩ, cơ bản chẳng hề ở bên nhau. Lúc trước ở trường chỉ là quen biết nhau trong khoảng thời gian ngắn, còn về con người, vóc dáng thật sự không tệ, dù sao cũng là minh tinh thần tượng, không đẹp trai thì sẽ không thành danh. Lúc ở bên cạnh Dung Trần, Cung Ngũ chỉ có một suy nghĩ: Con người này hình như hơi phiền phức.
Nhưng vẫn chưa đến mức đáng ghét, nếu đứng ở một góc độ nào đó quan sát thì Dung Trần có những lời nói và hành động khá ấu trĩ. Lúc tâm trạng thoải mái nhìn vào thì cảm thấy rất đáng yêu, anh ta cũng chỉ là làm phiền cô một chút mà thôi.
Cảm xúc này hoàn toàn khác với kiểu trong lòng cô cảm thấy Công tước đại nhân đẹp trai muốn ngã vào lòng anh, còn đối với Dung Trần, cô có nói ra nhưng trong lòng lại cảm thấy rất bình tĩnh, bình tĩnh giống kiểu cảm giác có hẹn Yến Đại Bảo cùng đi ăn cơm.
Cung Ngũ qua lại với Dung Trần phần nhiều là muốn giảm bớt sự ảnh hưởng của Công tước đại nhân đối với cô. Cô muốn thử xem qua một khoảng thời gian hơn nửa năm, cô có thể chấp nhận từ bỏ tình cảm trước đó, một lần nữa có tình cảm mới hay không. Nhưng gần đây Cung Ngũ phát hiện Công tước đại nhân hết lần này đến lần khác tiến đến trước mặt cô,
mang đến một sự ảnh hưởng khá lớn cho cô, lớn đến mức thỉnh thoảng khi nhìn thấy anh, cô lại nhớ đến những chuyện vui vẻ hạnh phúc trong khoảng thời gian hai người ở bên nhau.
Mỗi lần như vậy Cung Ngũ đều ra sức nhớ lại những lúc anh khiến cô đau lòng, như vậy mới có thể đè những chuyện đó xuống. Cô trầm ngâm đi phía trước, nghe thấy Công tước đại nhân hỏi chuyện của cô và Dung Trần, cô dừng chân, xoay đầu lại, nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy rất vui vẻ, vốn dĩ Dung Trần là một người rất thú vị, nói chuyện với anh ấy tâm trạng của tôi thấy rất thoải mái.” Nhìn thấy ánh mắt anh càng ngày càng u ám, Cung Ngũ tiếp tục nói: “Có lẽ tôi sẽ về trường sớm, dù sao thì bây giờ một mình anh ấy ở trong ký túc xá cũng sẽ thấy rất cô đơn. Anh Tiểu Bảo, anh không cần đợi tôi, thời gian của tôi không xác định, một lúc nào đó tôi sẽ lên máy bay đến bên anh ấy...”
“Tiểu Ngũ!” Giọng của Công tước đại nhân hơi cất cao lên: “Đừng ở trước mặt anh khen người con trai khác, bằng không, anh sợ là anh sẽ làm trái lại những lời mà anh đã hứa với em.”
Cung Ngũ sững sờ, “Anh đã hứa chuyện gì?” “Anh từng hứa với em, anh sẽ không tổn thương anh ta. Nhưng bây giờ anh lo lắng anh sẽ đích thân giết anh ta.”