Công Tước

Chương 1006: Nói chuyện



Công tước đại nhân buông tay, cô lập tức xông ra ngoài, “Yến Đại Bảo!”

Lúc chạy qua thì nhìn thấy Yến Đại Bảo đang đẩy Yến Hồi ngồi lên ghế: “Ba, ba ngồi xuống ngồi xuống đi, hiện giờ con đang nói chuyện với bạn học và cả anh trai của Tiểu Ngũ, nói chuyện rất quan trọng. Lát nữa con sẽ đi tìm ba, ba phải tìm lại túi tiền cho con đấy!”

“Yến Đại Bảo!”1Cung Ngũ chạy qua, “Cậu và chú Yến đang làm gì đấy?” Yến Đại Bảo xoay đầu lại nhìn cô, “Tiểu Ngũ, cậu đi nhà vệ sinh lâu thế?”

“Tớ nói chuyện với anh Tiểu Bảo một chút.” Cung Ngũ nhìn thấy Bộ Tiểu Bát đang treo trên tay vịn của ghế bên cạnh Yến Hồi, nỗ lực nhấc chân nhỏ lên, hai cánh tay nhỏ ôm lấy tay vịn của ghế trèo lên trên.

Khó khăn lắm8mới trèo lên được, Yến Hồi ngồi trên ghế đột nhiên giơ ngón tay ra, chọc chọc nhẹ lên trán của Bộ Tiểu Bát, cậu bé lập tức rơi xuống, sau đó lại nhấc chân nhỏ lên tiếp tục trèo. Yến Hồi tiếp tục chọc cậu xuống, mỗi lần chọc xong, ông ta đều lấy khăn lau bàn tay, sau đó lại chọc. Bộ Tiểu Bát đáng thương trèo lên ba bốn lần nhưng đều bị2ngón tay ông ta chọc rơi trở xuống. Cậu nhóc mập chẳng chúng nản lòng, sau khi rơi xuống thì lại trèo lên, đến khi Yến Hồi chọc mệt rồi, không muốn động thủ nữa, cậu nhóc cuối cùng cũng thành công ngồi được trên tay vịn của ghế, lắc lư chân nhỏ, vẻ mặt đắc ý. Yến Hồi khinh bỉ nhìn cậu một cái, sắc mặt vô cùng chán ngán. Cuối cùng, video trên lầu4đã tìm được kẻ trộm, dưới lầu cũng có một chiếc xe nhanh chóng chạy ra. Phòng bảo vệ trên lầu mang theo tấm ảnh đã được in ra gửi xuống lầu dưới, người ở trong xe ngoài cửa đã bị bắt đưa tới. Tên trộm đi chân chấm chân phẩy ngẩng đầu lên, giống hệt như người trong tấm ảnh mà Yến Hồi đang cầm trên tay. Túi tiền của Yến Đại Bảo là do người đứng trước mặt lấy trộm. Đồng thời lúc này cả nhóm đồng bọn phân tán trên dưới lầu xung quanh trung tâm thương mại đều lần lượt bị người ta đưa đến. “Túi tiền của Yến Đại Bảo ở đâu?” Yến Hồi rung rung chân. Ông ta đã đợi được hơn mười phút, hoàn toàn mất hết kiên nhẫn. Tâm trạng của ngài Yến rất không tốt, nếu không phải Yến Đại Bảo ngồi bên cạnh trông chừng, dưới đất hiện giờ nhất định toàn là đầu ngón tay. Yến Đại Bảo vừa nghe, vội vàng xông qua, “Ơ: Chính là anh! Trước đó đụng tôi một cái, lén trộm mất túi tiền của tôi, túi tiền của tôi đang ở đâu?”

Yến Hồi gật đầu: “Túi tiền đâu?”

Túi tiền thì hắn không biết, nhưng dáng vẻ của Yến Đại Bảo thì hắn lại nhớ. Lí do hắn đụng vào Yến Đại Bảo không phải là vì cô xinh đẹp mà là vì trong dòng người ở đây, trên người Yến Đại Bảo mặc nhiều hàng hiệu đắt tiền nhất, đến cả sợi dây buộc tóc trên đầu cô cũng đáng giá bằng cả một chiếc điện thoại của người khác. Kết quả hôm nay chân lại đạp trúng bàn sắt, hắn ân hận đến mức tím ruột tím gan: “Tôi sai rồi! Tôi có mắt mà không biết Thái Sơn, tôi có mắt mà như mù, tôi tôi tôi...”

Yến Hồi nhìn kẻ trước mặt, hỏi: “Túi tiền của Yến Đại Bảo đâu?”

Hắn xoay người, tìm khắp nơi trong đám đồng bọn bị bắt đến: “Bị chuyển ra ngoài rồi.” Sau đó lại chỉ vào một tên mập vẻ mặt gian xảo khác nói: “Đó là lão Đại của chúng tôi, anh ta, anh ta, anh ta... anh ta phụ trách thu thập những thứ mà chúng tôi trộm được.” Vào lúc này, bên ngoài liên tục có xe dừng lại, có người liên tục chạy vào trong: Ngài Yến!” Một người đàn ông trung niên mập mạp bốn năm mươi tuổi xông qua, từ xa đã bắt đầu sà xuống dưới đất, “Thưa ngài, đám người của chúng tôi đều là súc sinh có mắt như mù, gan đã bị chó ăn mất, dám có ý đồ với cô Yến đây. Đúng là một lũ rác rưởi!” Nói xong, hắn ta hung hăng trừng mắt nhìn tên trộm kia một cái, sau đó khóc lóc om sòm sà qua, còn chưa chạm đến chân Yến Hồi thì đã bị đá một cước văng ra ba mét.

Yến Hồi chán ghét phủi phủi ống quần, lấy khăn lau qua lau lại rồi ném khăn xuống đất, “Ông đây sợ bẩn, đừng có thứ gì cũng đụng vào người ông đây.” Người đàn ông mập mạp kia gật đầu, lại bò tới: “Vâng vâng, ngài Yến nhắc nhở rất đúng, là tôi có mắt như mù... Ngài Yến, túi tiền tôi đã cho người mang đến trả lại cho cô Yến!” Người đàn ông mập mạp kia vội vàng xoay người, người bên ngoài cửa mang một chiếc túi màu trắng đi vào, “Đại ca, là cái này phải không?”. Người đàn ông mập mạp kia quỳ xuống đất, vẻ mặt sợ hãi nhìn sang Yến Hồi, “Ngài Yến, là cái này phải không?”

Yến Hồi ngước mí mắt lên, không nói gì, Yến Đại Bảo đã đi đến giật lấy túi, mở ra, “Chính là cái này! Các người đúng là người xấu!” Cô kiểm tra đồ đạc bên trong túi, thấy đồ bên trong không bị mất món nào thì rất hài lòng: “Ba, túi tiền của con tìm lại được rồi!” “Tìm được rồi?” Ông ta nhìn đồng hồ, “Tốn nhiều thời gian như vậy, đúng là đám ăn hại!” Cả đám người bị doạ không dám nói tiếng nào, Yến Hồi ngồi dựa ra sau ghế, hỏi Bộ Tiểu Bát: “Bóng thịt này, mày nói xem, đám người này lấy trộm túi tiền của Yến Đại Bảo, vậy phải xử lý thế nào để giải hận đây?” Bộ Tiểu Bát trừng to đôi mắt, không hiểu chuyện gì nghiêng mặt, nói: “Đánh vào mông!”

Yến Hồi gật đầu: “Chủ ý này rất hay!”

Mọi người xung quanh lập tức rớt quai hàm, một cậu nhóc bảo đánh vào mông, ông ta lại còn nói đó là chủ ý hay.

Yến Đại Bảo đã hào hứng chạy đi tìm Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, túi tiền của tớ đã tìm thấy rồi!” Cung Ngũ: “Tớ nhìn thấy rồi.”

Nhìn thấy Lam Anh đang ngồi cứng đờ cả người, Cung Ngôn Đình thì ngỡ ngàng đứng đó, cả hai người đều mang vẻ mặt không nói nên lời, Cung Ngũ hiếu kỳ: “Anh Tư tớ và Lam Anh làm sao thế?”

Yến Đại Bảo: “Không biết nữa! Đang yên lành thì như vậy.”

Cung Ngũ chu môi, vẻ mặt tỏ ra không tin, cô vội vàng đi qua, “Anh Tư?”

Cung Ngôn Đình nhìn cô, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cung Ngũ hỏi: “Anh Tư, làm sao thế?” Cung Ngôn Đình xoay đầu lại nhìn Lam Anh một cái, nói nhỏ với Cung Ngũ một câu: “Chuyện đó... bây giờ không tiện cho lắm, trở về rồi nói.” Cung Ngũ gật đầu, lại nhìn sang Bộ Tiểu Bát, lén la lén lút giơ tay ra định bế Bộ Tiểu Bát từ trên tay vịn của ghế xuống, Yến Hồi vừa xoay đầu lại thì bắt được, “Đồ xấu xí, làm gì đấy?”

“Cái đó, nếu Yến Đại Bảo đã tìm được túi tiền rồi, vậy thì cháu đưa Tiểu Bát trở về đây...” Lời còn chưa nói xong, Yến Hồi đã nhíu mày một cái, “Muốn trở về à? Được thôi, nhưng mà quả bóng thịt kia lại đây chơi, còn mày thì về đi.”

Cung Ngũ: “...” Tiểu Bát không đi mà được sao? Không cho Tiểu Bát đi, một mình cô trở về làm sao ăn nói với mẹ cô đây?

Vẻ mặt cô như đưa đám, định nói thêm vài câu lừa Bộ Tiểu Bát đi, đột nhiên sau lưng cô thò ra một đôi tay, thọt vào dưới hai tay Bộ Tiểu Bát, tiện tay bế Bộ Tiểu Bát từ trên tay vịn của ghế qua.

Cung Ngũ và Yến Hồi đồng loạt xoay đầu lại, liền nhìn thấy Công tước đại nhân đang bế Bộ Tiểu Bát, mỉm cười với Yến Hồi, nói: “Chú Yến, cháu đưa Tiểu Bát trở về, cháu nhận được lời mời của Tiểu Bát, hôm nay sẽ đến nhà em ấy làm khách.”

Bộ Tiểu Bát nghe vậy, đôi mắt to lập tức sáng lên, lập tức ôm lấy cổ Công tước đại nhân, nói: “Anh ơi, Tiểu Bát chơi với anh!”

Ngài Yến vừa định nói, Công tước đại nhân lại nói: “Mami nói tối nay mami đích thân làm sủi cảo cho cháu và Đại Bảo. Chú Yến bận như vậy, có lẽ là không về nhà kịp rồi...”

“Hừ!” Yến Hồi nổi giận: “Tên nhóc khốn khiếp! Gan của mày thật là lớn! Ông đây sẽ không chừa cho mày cái nào đâu! Yên Đại Bảo, về nhà!”

Đồ của Yến Đại Bảo đã tìm thấy, tự nhiên cô sẽ thấy vui vẻ, đứng khoe khoang trước mặt Lam Anh và Cung Ngũ một hồi thì tung tăng trở về nhà cùng với Yến Hồi.

Còn về đám trộm cắp kia được người dân lương thiện của Thanh Thành là Yến Hồi giao cho cảnh sát. Tuy cảnh sát rất bối rối đối với chuyện đám trộm cắp kia kẻ thì mặt mũi bầm tím kẻ thì thiếu tay gãy chân nhưng vẫn tuyên dương đồng chí Yến Hồi. Sau đó cảnh sát tìm hiểu mọi chuyện, qua quá trình điều tra và thẩm vấn, cuối cùng thì kết luận đây là một tập đoàn tội phạm quy mô lớn, bắt được các tên đầu sỏ, còn được lên tin tức giờ vàng của Thanh Thành.

Ngài Yến rất không hài lòng về chuyện mình xuất hiện trên truyền hình chỉ vỏn vẹn có năm giây ngắn ngủi, vừa ăn sủi cảo vừa tức giận nói: “Đáng lẽ phải cho ông đây thời gian năm phút!”

Yến Đại Bảo gật đầu hùa theo: “Đúng vậy, ba đẹp trai nhất!”

Triển Tiểu Liên chán ghét: “Hai cha con các người, ăn sủi cảo rồi vẫn không bịt miệng lại được! Ở? Không phải Tiểu Bảo cũng ra ngoài lúc chiều sao, người đâu?”

Yến Đại Bảo ngẩng đầu: “Tiểu Bát mời anh đến nhà làm khách, tối hôm nay anh không về ăn cơm đâu.” Yến Hồi nói: “Yến Đại Bảo, mau lo ăn đi, đừng có chừa cho tên nhóc khốn khiếp đó!” Nói xong, ông ta liền nhét một miếng sủi cảo thật to vào trong miệng.

Yến Đại Bảo trừng mắt: “Ba! Phải chừa cho anh nữa!”

“Không cho!”

“Phải chừa!”

Triển Tiểu Liên tức giận nói với cô giúp việc: “Dì Lưu, bưng sủi cảo qua đây, cho ông ta ăn, hôm nay ăn không hết thì đừng mong được ngủ!”

Sau đó dì Lưu vội vàng bưng ra ba đĩa sủi cảo: “Nhiều thế này có thể ăn hết được không?”

Yến Hồi: “. ”

Yến Đại Bảo cười trên nỗi đau của người khác: “Ba, cho ba ăn hết đấy, hôm nay phải ăn cho hết. Bằng không thì mami sẽ nổi giận!” Yến Hồi: “...” Triển Tiểu Liên nói: “Ăn đi! Cho ông ăn đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.