Tài xế trong nhà đưa cô đến chỗ gặp mặt Tần Tiểu Ngư, lúc cô đến Tần Tiểu Ngư vẫn chưa tới. Cung Ngũ đứng trước cửa đợi, không lâu sau, trời bắt đầu mưa lất phất. Lúc này cô nhìn thấy Tần Tiểu Ngư mặc áo mưa, đạp chiếc xe đạp tồi tàn của mình xông tới: “Tớ đến rồi!”
Bảo vệ ở trước cửa trung tâm thương mại vội vàng cản lại: “Ở đây không cho phép để xe!” Tần Tiểu Ngư đành phải đội mưa mang xe đến chỗ để xe không có mái hiên, còn dùng túi1ni lông trùm ghế xe lại, lỡ bị mưa ướt thì không thể nào ngồi được. Cung Ngũ lấy một chiếc túi ở trước cửa trung tâm thương mại giúp cô ta đựng áo mưa, “Mưa to như vậy mà cậu còn đạp xe tới đây à?”
“Tiết kiệm tiền mà, tớ mà đón xe thì phải tốn mười bảy, mười tám tệ.” Tần Tiểu Ngư vừa nói vừa lắc lắc đầu tóc đã ướt mưa của mình, tiện tay vén ra đằng sau tai, cùng Cung Ngũ đi vào bên trong.
Trà sữa Đại Hỷ Nhạc đã được Cung Ngũ cầm8trên tay theo đúng ý cô. Cô vui vẻ vừa uống vừa nói: “Cậu cứ yên tâm, tớ trở về sẽ tìm ba dượng của tớ, đây chính là cơ hội để anh ta biểu hiện. Anh ta là tổng giám đốc của hai tập đoàn, một cái là tập đoàn của gia tộc, một cái là tự anh ta mở, chắc sẽ có một tập đoàn cần đến. Sau đó tới lại đi tìm mẹ tớ, xem xem bà ấy có công ty bạn bè nào cần cung cấp hay không.”
Tần Tiểu Ngư nghe cô nói một hơi, lập2tức tràn đầy hi vọng: “Được đấy, tốt hơn là một mình tớ cứ chạy khắp nơi thế này, nhất định phải có một đơn hàng lớn mới ổn. Thành tích tiêu thụ của tớ ở Dương Thành là tốt nhất nên tổng công ty rất xem trọng tớ, giá để lại cho tớ còn rẻ hơn cả lúc trước, điều này có nghĩa là tiền chúng ta kiếm được sẽ nhiều hơn.”
Tiền nhiều đúng là một chuyện đáng vui mừng. Cung Ngũ rất hài lòng, gật đầu: “Nào, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống, nhân tiện ký một4thỏa thuận, để tránh sau này kiếm được tiền rồi sẽ đánh nhau, được không?” Tần Tiểu Ngư gật đầu: “Được đấy, nhưng cậu không được lừa tiền tớ!” “Cậu là người kinh doanh chính, tớ chỉ dựa hơi của cậu mà thôi, tớ làm sao mà lừa cậu được.” Cung Ngũ hút trà sữa, hai người lại bắt đầu thảo luận vấn đề nội dung của bản thỏa thuận.
Sau đó Cung Ngũ dẫn Tần Tiểu Ngư đi ăn mì, quả nhiên là bị lỗ, vì một bát mì chỉ có mười ba tệ, hôm nay lại có hoạt động giảm giá. Tần Tiểu Ngư tức suýt chết: “Ngày nào không giảm giá, sao cứ giảm giá vào hôm nay!”
“Hôm nay giảm giá mới đúng đấy, trời mưa rồi, kinh doanh không tốt, phải giảm giá để thu hút mọi người chứ!” Cung Ngũ khinh bỉ: “Đã nói là cậu không thích hợp làm kinh doanh mà. Cậu xem đầu óc của cậu đi, thích tiền nhưng lại không biết phân tích cách kiếm tiền, như vậy thì làm sao được?” Tần Tiểu Ngư: “...”.
Hai người chọn chỗ ngồi bên ngoài quán ăn. Lúc đang ngồi đợi mì thì bên cạnh đột nhiên có tiếng người kinh ngạc hét lên: “Tiểu Ngũ!”
Cung Ngũ và Tần Tiểu Ngư cùng ngẩng đầu thì nhìn thấy Công tước đại nhân và Yến Đại Bảo đang đứng bên cạnh hàng rào đỏ được làm từ gỗ. Yến Đại Bảo trợn tròn mắt, biểu cảm như bắt gian tại giường, “Tiểu Ngũ, cậu và Tân Tiểu Ngư đến đây ăn mì, lại chẳng gọi tớ đi cùng!”
Cung Ngũ mím môi nhìn Yến Đại Bảo, lại nhìn Công tước đại nhân, một lúc lâu vẫn không phun ra được chữ nào. Tại sao đến chỗ này còn gặp được Công tước đại nhân và Yến Đại Bảo?
Có nhìn thế nào thì hai anh em nhà họ cũng không giống như người đang đi dạo trung tâm thương mại rồi vô tình gặp phải cô. Công tước đại nhân chủ động nói: “Buổi sáng lúc thức dậy, dao cạo đột nhiên hết pin nên anh cùng Đại Bảo đến đây mua pin.”
Để chứng minh anh thật sự đến đây mua pin, Công tước đại nhân còn giữ túi anh đang cầm trên tay lên để Cung Ngũ nhìn thấy.
Cung Ngũ: “...”
Một cục pin, còn ngay lúc trời mưa mà cả hai anh em cùng nhau đi mua, thật sự có chút... không được bình thường.
Yến Đại Bảo đã chạy qua, vốn dĩ định ngồi xuống bên cạnh Cung Ngũ, nhưng cô thấy để Tần Tiểu Ngư và Công tước đại nhân ngồi cùng một bên sẽ có chút không đúng nên lại đứng dậy chạy đến ngồi bên cạnh Tần Tiểu Ngư. Cô vẫy tay gọi Công tước đại nhân: “Anh qua đây ngồi này! Đã gặp Tiểu Ngũ rồi, mau ngồi xuống đi.”
Cung Ngũ trừng mắt, “Tớ nói trước nhé, hôm nay là tớ mời Tần Tiểu Ngư ăn. Yến Đại Bảo, đồ ham ăn như cậu tự mình trả tiền đi nhé, tớ không chịu trách nhiệm đâu.” Yến Đại Bảo mím môi, nhìn chằm chằm Cung Ngũ, uất ức: “Tiểu Ngũ... Cậu đúng là đồ keo kiệt! Tớ không vui, tớ đau lòng rồi, sao cậu có thể đối xử với tớ như vậy? Hu hu hu... Thật là đau lòng!”
Cung Ngũ: “Vậy tớ phải chọn món mì rẻ một chút mới được.”
Tần Tiểu Ngư nhìn Cung Ngũ, lại nhìn Công tước đại nhân, đột nhiên nói: “Ơ: Tớ nhớ ra rồi, đây là anh của Yến Đại Bảo, cũng là vị hôn phu, bạn trai của Tiểu Ngũ phải không? Tiểu Ngũ, thái độ của cậu thế này có phải hơi lạnh lùng rồi không? Lẽ nào hai người đang cãi nhau?” Cô ta lại che miệng: “Lẽ nào là chia tay rồi?”
Cung Ngũ: “...”
Yến Đại Bảo vừa nghe liền sốt ruột: “Không có! Làm gì có chứ! Anh tớ và Tiểu Ngũ chỉ cãi nhau thôi, sẽ nhanh chóng làm hòa lại thôi!”
Cung Ngũ vẫn mím môi không nói gì, Công tước đại nhân nhìn cô một cái, gật đầu với Tần Tiểu Ngư, sau đó nhấc chân đến ngồi bên cạnh Cung Ngũ.
Cung Ngũ ngồi nhích sang một bên khác, giữ khoảng cách, Công tước đại nhân cũng không để ý, chỉ nói với cô một câu: “Không ngờ hôm qua vừa gặp Tiểu Ngũ, hôm nay lại gặp nữa.”
Yến Đại Bảo ngồi bên cạnh vô cùng vui vẻ: “Đúng thật là có duyên, ha ha ha ha ha!”.
Thấy không ai cười, Yến Đại Bảo cười hai tiếng thì cảm thấy chẳng thú vị nữa nên cũng im lặng, hít hít mũi, cầm thực đơn qua: “Tiểu Ngũ các cậu đã chọn món gì rồi?”
Cung Ngủ không nói gì, Tần Tiểu Ngư đã mở miệng trước thay cô: “Tớ đã chọn một phần mì sườn, Tiểu Ngũ chọn mì thịt kho tàu.”
Yến Đại Bảo nhìn vào thực đơn: “Món nào ngon nhỉ?” “Mì thì đều như nhau, của tớ thì bên trên thêm xương sườn, của Tiểu Ngũ thì bên trên thêm thịt kho.” Tần Tiểu Ngư nhiệt tình giới thiệu.
Tầm mắt của Yến Đại Bảo lướt nhìn quanh một lượt, không chút do dự chọn ngay phần có giá đắt nhất, “Món này đắt, nhất định là ngon nhất!” Cung Ngũ lập tức nổi cáu: “Yến Đại Bảo! Đã nói là chỉ chọn món rẻ thôi mà.”
Công tước đại nhân ngồi bên cạnh mở miệng nói: “Không sao, Tiểu Ngũ cũng có thể chọn món khác mà em thích, trưa nay anh mời Tiểu Ngũ và các bạn khác ăn là được.”
Cung Ngũ dường như lập tức bị xoa dịu, vốn dĩ là bị Tần Tiểu Ngư đòi bữa trưa, kết quả lại không cần trả tiền mà còn được uống ly trà sữa Đại Hỷ Nhạc giá mười tám tệ một ly mà cô thích. Lời to rồi!
Tần Tiểu Ngư nhìn thấy Yến Đại Bảo đang chọn món, cũng không chút do dự mà chọn mấy đĩa rau. Ban đầu Cung Ngũ kiên quyết không chọn nhưng sau khi nghe thấy Yến Đại Bảo và Tần Tiểu Ngư bàn bạc, cô không kìm được mà kề sát đầu qua nghe: “Tớ muốn ăn cái này...”
Có lợi không chiếm thì là đồ ngốc! Khi ba cô gái trẻ đang chụm đầu lại bàn bạc chuyện nên ăn món gì, Công tước đại nhân ngồi bên cạnh yên lặng nhìn, chính xác mà nói là đang nhìn Cung Ngũ.
Cứ nhìn như vậy, ánh mắt có chút mơ màng, không kìm được mà nhìn vào chỗ không nên nhìn, đã vậy, trong đầu anh còn bắt đầu liên tưởng suy nghĩ lung tung. Mùa nè nóng nực, con gái đương nhiên sẽ không mặc nhiều quần áo. Cung Ngũ mặc một chiếc áo thun ngắn phối với một chiếc váy ngắn dễ thương. Anh ngồi ngay bên cạnh cô, cả người cô đứng nghiêng nghiêng nên đôi chân dài thẳng tắp xuất hiện ngay trong tầm mắt anh.
Eo cô hiện ra một đường cong lung linh theo tư thế nghiêng nghiêng của cô, áo thun ngắn lên một chút do tay đang chống lên chân để lộ ra một vòng eo thon gọn, làn da trắng ngần khiến cho tâm trạng anh có chút không yên, đầu óc bắt đầu hỗn loạn suy nghĩ về một phương hướng nào đó.
Những hình ảnh với các tư thế khác nhau giữa nam và nữ đầy màu sắc tối hôm qua bắt đầu hiện ra rõ ràng ở trước mặt anh.
À, tư thế này độ khó hơi cao, e là Tiểu Ngũ không dễ dàng làm được, cô sợ mệt, quả nhiên nên chọn những tư thế khác tốt cho cơ thể cô mới được...
“Anh, anh!” Yến Đại Bảo nói: “Anh!”
Công tước đại nhân lập tức định thần lại, giơ tay che nửa mặt, cảm thấy từ trên đỉnh đầu có một luồng khí nóng truyền tới. Anh ngước mắt, giọng nói vì trầm ngâm nên có chút khàn khàn: “Hả?” Yến Đại Bảo đưa thực đơn qua trước mặt anh: “Anh muốn ăn món gì?”
Công tước đại nhân chỉ đại một món, nói: “Món này đi.”
Nhân viên phục ngạc nhiên nhìn anh một cái, “Vâng thưa quý khách. Một phần đậu phộng rang, một phần nước thịt hầm... sau cùng vị này chọn món mì cật dê, tổng cộng là một trăm bảy mươi đồng, xin hỏi trả tiền mặt hay dùng thẻ ạ?”
Không ngờ nhìn dáng vẻ cao lớn khỏe mạnh nhưng vẫn cần bồi bổ phương diện đó. Người ở trước mặt ba cô gái xinh đẹp thế này chọn món mì này thật sự không nhiều, dù sao thì đàn ông cũng cần thể diện, lỡ bị người khác xem thường, có nói thế nào cũng không rõ được. Không ngại mất mặt thế này, xem ra vấn đề về phương diện đó khá là nghiêm trọng. Thật đáng tiếc, người đàn ông đẹp trai như vậy nhưng lại không được trọn vẹn. Haiz, quả nhiên đàn ông nhìn càng cao lớn khỏe mạnh thì càng có chỗ thiếu sót.