Công Tước

Chương 1014: Thật không biết xấu hổ



Mang theo tâm trạng mờ mịt, Cung Ngũ chào tạm biệt Công tước đại nhân và Yến Đại Bảo, lên xe trở về nhà. Công tước đại nhân muốn đưa cô về nhưng Cung Ngũ đã1có xe, tài xế đang đợi cô bên ngoài.

Trên đường trở về nhà, trong đầu Cung Ngũ vẫn còn nghĩ đến lời của Công tước đại nhân. Cô suy nghĩ, đột nhiên nhớ lại tên món8canh mà phục vụ nói.

Cô lấy điện thoại ra, lên mạng tra từ “canh cật dê” thì tìm thấy dòng chữ “ bổ thận tráng dương”. Cô ôm điện thoại, lập tức cười nghiêng ngả trên2ghế ngồi: “Ha ha ha ha ha...” Tài xế đang lái xe bị cô dọa cho giật mình, thông qua kính xe nhìn cô một cái, Cung Ngũ cười mãi không ngừng.

Cười một hồi, cô lại4cảm thấy không còn thú vị, xoa xoa mũi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hừm, ăn canh hay không bồi bổ hay không, liên quan gì đến cô chứ? Khi Cung Ngũ trở về thì Bộ Tiểu Bát đang ngủ trưa, hiếm khi được yên tĩnh thế này, Cung Ngôn Đình đang ngồi trong phòng khách xem tivi, nhìn thấy cô bước vào nhà, anh ngẩng đầu: “Tiểu Ngũ trở về rồi?”

Cung Ngũ gật đầu: “Vâng.”

Cô ngồi xuống bên cạnh Cung Ngôn Đình: “Anh Tư cũng xem loại phim này à?” Cung Ngôn Đình mỉm cười: “Đang rảnh rỗi nên xem một chút, lúc có Tiểu Bát thì rất phiền phức, nhưng không có nó thì lại rất buồn chán. Haiz, Tiểu Bát thật đáng thương.”

Cung Ngũ mỉm cười: “Em mới đáng thương này. Sau mấy lần em ra ngoài nhưng không dẫn nó theo, nó suýt chút nữa tuyệt giao với em đây. Không dẫn theo nó thì nó đứng chặn ở đầu xe không cho đi, bằng không thì cũng khóc ầm ĩ trời đất. Tiếu Bát ơi Tiếu Bát, em định bám lấy chị hết cả mùa hè này sao?” Cung Ngôn tình mỉm cười nói: “Chứng tỏ tình cảm giữa Tiểu Bát và Tiểu Ngũ rất tốt. Tiểu Ngũ làm chị rất thành công. Tiểu Bát là một đứa em trai cũng rất xứng đáng với chức vụ của mình. Người làm anh như anh rất ngưỡng mộ.” Cung Ngũ: “Chưa rơi trúng đầu anh thôi, đợi rơi trúng đầu anh rồi thì anh sẽ biết.” Đến ngày thứ ba thì cũng tạnh mưa, tối hôm trước mặt đất đã bắt đầu khô ráo, sáng sớm hôm sau đã có thể nhìn thấy mặt trời. Yến Đại Bảo mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho Cung Ngũ, nói muốn đi học lái xe. Cung Ngũ nhìn Bộ Tiểu Bát, lại thấy Bộ Tiểu Bát đang giương đôi mắt tròn xoe nhìn cô chằm chằm.

Cung Ngũ: “...”

Cô xoa đầu nhỏ của cậu, nói: “Tiểu Bát, đi, chị đi học lái xe, em với chị cùng đi nào!” Nhạc Mỹ Giảo cắn răng: “Con thật sự dẫn theo nó à? Con không sợ đến lúc đó nó làm ầm ĩ khiến con không chuyên tâm à?” Cung Ngũ ngẩng đầu, “Đâu phải là chưa từng đi, đây là lần thứ hai rồi, sợ cái gì chứ?” Bộ Sinh lại qua loa nói một câu: “Để nó đi đi, ở trong nhà rất phiền phức.” Cung Ngũ dẫn Bộ Tiểu Bát đi cùng. Xe đã chạy đi rất xa, Nhạc Mỹ Giảo mới phát hiện bình sữa sữa bột mà Cung Ngũ đặc biệt chuẩn bị cho Bộ Tiểu Bát đã quên mang theo. Thật ra Cung Ngủ không quên, nhưng cô bảo Bộ Tiếu Bát xách nên đã mang nhầm túi, túi mà Bộ Tiểu Bát xách lên xe là túi đồ chơi của mình. Đến trường lái xe thì Cung Ngũ mới phát hiện, cô trừng mắt nhìn Bộ Tiểu Bát: “Tiểu Bát, em mang nhầm túi rồi? Em nói xem hôm nay muốn uống sữa thì phải làm sao?”

Bộ Tiếu Bát vô cùng đáng thương uất ức bĩu môi, nhìn Cung Ngũ, không nói gì. Cung Ngũ thở dài, “Bỏ đi bỏ đi, hôm nay em cứ uống nước đi.” Cô nhìn vào đại sảnh, “Chúng ta đi hỏi xem mua sữa ở chỗ nào.”

Cung Ngũ mua cho Bộ Tiểu Bát một bình nước, ngồi trong đại sảnh đã được tu sửa đợi Yến Đại Bảo đến. Yến Đại Bảo vừa đến liền tung tăng chạy vào: “Tiểu Ngũ! K?Tiểu Bát cũng đến rồi à? Chả trách...”

Cung Ngũ: “Tiểu Bát đến thì chả trách cái gì?”

Yến Đại Bảo nhìn cô, sau đó Cung Ngũ nhìn thấy Công tước đại nhân cũng đi vào. Anh mặc đồ rất bình thường nhưng vẫn thu hút ánh mắt của mọi người, thậm chí còn có cô gái lén lấy điện thoại ra định chụp nhưng bị người khác cản lại.

Cung Ngũ liếc mắt, hứ, đúng là chưa bao giờ ngừng thu hút ong bướm! Bộ Tiểu Bát vừa nhìn thấy Công tước đại nhân, lập tức trượt xuống: “Anh ơi!”

Công tước đại nhân khom lưng bể cậu vào lòng, nói với Cung Ngũ: “Lúc Tiểu Ngũ và Đại Bảo học lái xe, anh sẽ trông chừng Tiểu Bát để tránh hai người bị phân tâm.”

Cung Ngũ vò đầu, Công tước đại nhân trông chừng Bộ Tiểu Bát cô rất yên tâm. Nhưng dù sao thì trước đó cô cũng đã nói rất nhiều lời nhẫn tâm nên không biết nên dùng thái độ gì để đối xử với anh. Công tước đại nhân mỉm cười nhìn Bộ Tiểu Bát, hỏi: “Tiểu Bát, hôm nay lúc chị đến đây, tâm trạng có tốt không?” Bộ Tiểu Bát gật đầu: “Tốt lắm, chị vui vẻ dẫn Tiểu Bát đây. Là tại Tiểu Bát không mang bình sữa đến nên không thể nào uống sữa bột được.” Công tước đại nhân mỉm cười: “Không sao đâu, anh có mang đến nay, sau này Tiểu Bát không cần mang theo, như vậy ngày nào anh cũng có thể mang đến, có phải rất tốt hay không?” Bộ Tiểu Bát vừa nghe, lập tức hào hứng: “Dạ! Như vậy chị sẽ không mắng Tiểu Bát!” Công tước đại nhân gật đầu: “Anh mang giúp cho Tiểu Bát, chị sẽ không mắng Tiểu Bát nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.