Đừng nói là người trước mặt vẫn còn mối quan hệ dây mơ rễ má với cô, dù là người xa lạ, cô cũng hi vọng đối phương có thể sống thật tốt, dù sao thì sống vẫn quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
“Có phải anh lại đến gần hơn với tiêu chuẩn của Tiểu Ngũ hay không?” Anh hỏi. Khóe môi Cung Ngũ giương lên cao, sau đó cô mỉm cười: “Thì ra anh Tiểu1Bảo muốn nói chuyện này!” “Ừ, anh vẫn luôn hướng về tiêu chuẩn này mà nỗ lực. Dù sao thì ban đầu anh cương quyết muốn chia tay với Tiểu Ngũ là vì anh sợ anh không thể sống được bao lâu, anh sợ anh chết rồi, Tiểu Ngũ sẽ đau lòng.”
Cung Ngũ ngồi xuống một chiếc ghế, cô nhích ra đằng sau, hai chân giơ lên khỏi mặt đất, lắc lư qua lại. “Biết anh Tiểu Bảo không sao, tôi cũng rất vui mừng.” Cô8nói, giọng điệu hờ hững, không chút nhiệt tình.
Công tước đại nhân đứng ở vị trí gần cửa sổ, thỉnh thoảng ho hai tiếng. Phòng bệnh rất sạch sẽ, sàn nhà có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng hai người. Anh có thể nhìn thấy bóng đôi chân xinh xắn của cô in ngược dưới đất, mang một chút sự hấp dẫn ngây thơ.
Anh lặng lẽ di chuyển tầm mắt, “Tiểu Ngũ và cậu Dung vẫn tốt chứ?”
Cung Ngũ: “Bởi vì sự ảnh hưởng của2anh Tiểu Bảo ở Gaddles, anh ta sợ chết nên chạy mất rồi.” Cô mím môi nói: “Đợi tôi trở về trường, xem tôi xử lý anh ta thế nào? Một ngày được đối xử như bạn gái cũng chưa có mà đã chia tay rồi. Tôi sẽ không tha cho anh ta đâu!”
Nhìn thấy Công tước đại nhân cười nhìn mình, cô trừng mắt: “Anh Tiểu Bảo, anh đang vui trên nỗi đau của người khác à?” “Không phải. Anh rất vui vì Tiểu Ngũ4lại trở về trạng thái độc thân, điều này có nghĩa là cơ hội của anh lại tăng lên rồi.”
“Dù có độc thân, tôi cũng có thể tìm người khác mà! Ngựa tốt sẽ không ăn lại cỏ đã cũ, anh Tiểu Bảo chưa từng nghe qua câu nói này à?” “Có nghe qua. Anh không phải là con ngựa tốt, bất luận là có gì anh cũng tình nguyện ăn. Chỉ cần đạt được mục đích, có gì anh cũng ăn.”
Cung Ngũ: “...”.
Cô suy nghĩ rồi lấy điện thoại ra, nói: “Anh Tiểu Bảo, tôi có một chuyện muốn nói với anh. Ngày nào anh cũng gửi tin nhắn kể truyện cười cho tôi, cái này anh không cần gửi, tôi có thể tự mình lên mạng tìm...”
Công tước đại nhân hỏi: “Không buồn cười sao?”
Cung Ngũ ngẩng đầu: “Cái đó... cũng tạm, chủ yếu là không cần thiết...” “Nếu mỗi ngày đều có thể khiến cho Tiểu Ngũ mỉm cười thì chuyện đó là cần thiết.”
Lúc anh nói lời này, Cung Ngũ rõ ràng nhìn thấy được sự đắc ý ngầm trên mặt anh.
Cung Ngũ nuốt nước bọt, định đánh cho mình hai bạt tai. Cô nên nói lời thật lòng với anh, thật ra chẳng buồn cười chút nào, đã vậy còn có chút ấu trĩ.
Cung Ngũ xoa xoa mũi, thôi đi, nể tình anh đang bị bệnh, tốt nhất là không nên nói. Cô nhìn đồng hồ, “Anh Tiểu Bảo này, đã không còn sớm nữa, tôi phải về rồi.”
Công tước đại nhân đứng thẳng người dậy: “Trở về sao?” Cung Ngũ ngạc nhiên ngẩng đầu: “Không về lẽ nào ở lại đây?”
Công tước đại nhân cúi đầu, lẩm bẩm: “Anh không có ý kiến gì...” Cung Ngũ: “...” Cô đứng dậy, đi đến bên cửa lại xoay đầu nhìn anh một cái, nói: “Nghĩ rằng tôi độc thân thì có thể tùy tiện ngủ với anh sao?”
Công tước đại nhân: “...”
“Anh Tiểu Bảo, anh nói với Yến Đại Bảo một tiếng, tôi phải về nhà, không đợi cậu ấy nữa, về muộn quá mẹ tôi sẽ lo lắng.”
“Anh đưa em về.” Công tước đại nhân quay trở về phòng, cầm lấy áo khoác ngoài.
Cung Ngũ trừng mắt lùi về sau một bước: “Không cần đâu, anh đang bị bệnh, không cần phiền như vậy, tài xế đang ở dưới lầu, tôi tự trở về được, tôi đi đây.” Cô bước vào thang máy, Công tước đại nhân cũng bước vào thang máy, ấn vào nút tầng một, nói: “Anh đưa em vê.”
“Tôi không cần người bệnh đưa về.” Bên ngoài lầu một có người khác đang đứng đó, thấy hai người không bước ra, vẻ mặt họ tỏ ra kinh ngạc. Công tước đại nhân quàng qua vai Cung Ngũ, dẫn cô ra ngoài, “Đi thôi.”