“Này, đồ keo kiệt!” Giọng nói của Lý Tư Không vang lên: “Ở đâu đó?”
“Ở trường, đang chuẩn bị đi nhà ăn ăn cơm với Yến Đại Bảo.” Đột nhiên nhớ đến việc anh ta nói mời khách: “Lý Tứ Không, khả năng giở thói vô lại của anh cũng được đấy, đã nói là anh mời khách mà?”
Lý Tư Không rầu rĩ nói: “Đừng nhắc nữa, tôi bị mẹ tôi nhốt ở nhà ba ngày, đến điện thoại cũng bị tịch thu. Việc đầu tiên tôi làm sau khi lấy lại được điện thoại chính là gọi cho cô đấy.”
“Thảm nhỉ? haha!”
Lý Tư Không đen mặt: “Cô cười trên nỗi đau của người khác lộ liễu thế hả. Cô ghét tôi vậy à?”
Cung Ngũ ngồi lên ghế: “Sao có thể chứ? Tôi là loại người như vậy sao? Hahaha, tôi chính là loại người đó đấy, ai bắt anh lừa bọn tôi!”
Lý Tư Không thở dài: “Đồ keo kiệt, cô đúng là xứng với cái tên keo kiệt mà. Không phải chỉ một bữa cơm thôi sao? Đến đây, cậu Hai tôi lại mời cô một bữa, cô nói thời gian địa điểm, được không?”
“Cơm của anh ai dám ăn?” Cung Ngũ bĩu môi: “Mở mồm nói mời khách, lúc sau thì chạy mất.”
Lý Tư Không buồn bực: “Danh tiếng của tôi đều bị cô hủy hoại. Cô đợi tôi ở kí túc, bây giờ tôi lập tức đến. Cô có ăn thịt rồng thì tôi cũng sẽ bảo người làm cho cô.”
Cung Ngũ cười lạnh: “Anh đến đây! Ai không đến người đó là con rùa!”
“Đồ keo kiệt, cô đợi đó, một tiếng sau tôi sẽ có mặt!”
Nói xong liền tắt điện thoại.
Yến Đại Bảo nhìn cô: “Tiểu Ngũ, là anh Màn Thầu của tớ có phải không?”
Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy, anh ta còn dám gọi điện cho tớ.”
Yến Đại Bảo vội vàng hỏi: “Sao vậy?.”
Cung Ngũ buồn bực: “Tối thứ sáu bọn tớ ra ngoài ăn cơm, anh ta nói anh ta mời, cuối cùng đến lúc trả tiền thì chạy mất, hại tớ phải trả, cậu xem có được không?”
Yến Đại Bảo nắm chặt tay:”Thế sao được. Tiểu Ngũ, tớ nói cho cậu biết, anh Màn Thầu là không đáng tin nhất!”
Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy!” Nghĩ một chút, cô lại nói: “Đúng rồi, lát nữa anh Màn Thầu của cậu qua đây lấy công chuộc tội, muốn mời tớ ăn cơm, cậu đừng đi đâu cả, đến lúc đó chúng ta cùng đi.”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Được, phải làm thịt anh ấy!” Cô mở to đôi mắt đen nhánh đưa chủ ý: “Tiểu Ngũ, xung quanh trường chắc chắn không được, chúng ta bảo anh Màn Thầu đưa đến Tuyệt Địa đi?”
“Tuyệt Địa? Có phải là cái nơi rất nổi tiếng chuyên tổ chức tiệc không? Cái nơi đắt cắt cổ ấy hả?”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Chính là cái chỗ đắt cắt cổ đó!”
Cung Ngũ suy nghĩ: “Chiều bọn mình có tiết học, liệu kịp về không?”
Yến Đại Bảo cười lộ ra hàm răng trắng: “Trưa nay chúng ta bắt anh Màn Thầu đưa đi Hoàng Triều, tối đi Tuyệt Địa.”
55 phút sau, Lý Tư Không quả nhiên gọi điện đến: “Đồ keo kiệt, tôi đến rồi!”
Cung Ngũ cầm điện thoại nói với Yến Đại Bảo rồi hai người vội vàng đi giày đeo ba lô đi ra ngoài. Lam Anh và An Hổ Phách không ở trong phòng, nếu không có thể cùng nhau đi làm thịt anh ta.
Bọn họ đi xuống, quả nhiên nhìn thấy Lý Tư Không đang đứng đợi. Cung Ngũ vẫy tay: “Anh Lý!”
“Đại Bảo, sao em cũng ở đây?”
Yến Đại Bảo chống nạnh: “Anh Màn Thầu, chẳng nhẽ anh định ra ngoài ăn cơm riêng với Tiểu Ngũ? Mơ đi.” Cô vòng tay ôm tay Cung Ngũ nói: “Em đã thảo luận với Tiểu Ngũ, trưa nay chúng ta đi Hoàng Triều ăn, tối đi Tuyệt Địa. Nếu anh không đi thì anh chính là đồ quỷ keo kiệt!”
Cung Ngũ gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy!”
“Đi Hoàng Triều thì không thành vấn đề, nhưng đi Tuyệt Địa làm gì chứ? Anh trai anh nhìn thấy nhất định sẽ lột da anh.”
Cung Ngũ kêu gào: “Đồ keo kiệt đừng viện cớ!”
Yến Đại Bảo kêu to: “Đồ keo kiệt đừng tiếc tiền!”
Lý Tư Không chỉ hai cô, nói: “Hai đứa thuộc bộ tộc chuyên lột da à?”
Nhưng dưới sự kích tướng của hai cô gái nhỏ, Lý Tư Không vẫn miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi được rồi, tôi sợ hai người, đi thôi!”
Yến Đại Bảo: “Anh muốn vứt bỏ em đi riêng với Tiểu Ngũ là chuyện không có khả năng xảy ra đâu!”
Cung Ngũ cười đắc ý: “Yến Đại Bảo, bây giờ mình mới biết cậu thật là tốt!”
Yến Đại Bảo đắc ý: “Đương nhiên!”
Yến Đại Bảo và Cung Ngũ tự giác chạy lại ngồi vào ghế sau, Lý Tư Không tức giận nói: “Một người ngồi lên trước cho tôi, coi tôi là lái xe à? Mau lên!”
Cung Ngũ cự tuyệt: “Tốc độ lái xe của anh quá nhanh, chỗ đó là nguy hiểm nhất, tôi không lên.”
Yến Đại Bảo cũng lắc đầu: “Không lên.”
“Đồ keo kiệt, cô ngồi lên trên cho tôi. Tôi sẽ lái chậm một chút, hai người các cô không hiểu phép lịch sự à? Mau lên!”
Cung Ngũ phồng má, đành nói: “Vậy tớ ngồi lên trước, Yến Đại Bảo cậu ngồi ghế sau đi.”
“Tiểu Ngũ.”
Cung Ngũ cười: “Dù sao Lý Tứ Không cũng là người mời khách.”
Cung Ngũ ngồi lên trên, Yến Đại Bảo ngồi đằng sau. Cô nhìn Cung Ngũ thắt dây an toàn, rồi lại nhìn Lý Tư Không.
Lý Tư Không bẹo má cô: “Làm gì vậy? Muốn ăn thịt người à?”
Yến Đại Bảo đẩy tay anh ta ra: “Anh Màn Thầu, cả ngày anh chạy lông nhông ngoài đường, anh Bánh Bao không giận sao?”
Lý Tư Không cười đắc ý: “Anh ấy không bắt được anh.”
Cung Ngũ hiếu kỳ: “Thì ra không phải anh trai anh không cho anh làm, mà là anh không muốn làm, muốn đối đầu với anh trai à?”
“Lời cô nói có ý gì? Tôi đang sống tự do tự đại.”
Cung Ngũ mỉa mai: “Anh Lý tự do tự tại bị mẹ nhốt ở nhà ba ngày, đến điện thoại cũng không cho dùng, giỏi quá!”
Nói xong, cô vỗ vỗ tay, giả vờ tỏ vẻ sùng bái.
Lý Tư Không mỉm cười liếc cô: “Đúng vậy, tôi rất lợi hại, cô nên sớm sùng bái tôi mới phải.”
Yến Tiểu Bảo tức giận móc điện thoại ra, ấn từng chữ một gửi tin nhắn: “Anh ơi, em cảm thấy anh Màn Thầu đang muốn cướp Tiểu Ngũ của anh!”