Công Tước

Chương 1024: Thỉnh giáo nhầm người rồi



Cung Ngũ không tự chủ được lui về phía sau một bước, cô liếc nhìn Yến Hồi, dè dặt nói: “Chú Yến, chú nói như vậy sẽ chỉ khiến cháu càng thêm cảnh giác anh Tiểu Bảo thôi.” Yến Hồi rung chân, cười nham hiểm: “Vậy thì càng tốt, ông đây thích nhìn thằng nhóc con đó khó1chịu, nó mà khó chịu là cả người ông đây đều thoải mái. Nếu như nó gào khóc, ông đây cảm thấy phụ nữ trên toàn thế giới đều xinh đẹp đoan trang. Nếu như nó sống tốt ngày nào, ông đây chỉ hận không thể bóp chết mấy thứ chướng mắt bên cạnh ngày đó...”

Cung Ngũ cảm8thấy mình không có cách nào lĩnh hội được loại cảnh giới tư tưởng thần thánh này của Yến Hôi. Cung Ngũ mím môi, sau đó ngồi xuống sofa. Do dự một lúc, cô ngẩng đầu lên nhìn Yến Hồi, hỏi: “Chú Yên, cháu vẫn luôn cảm thấy chú là người thông minh tài trí giả ngu. Bình2thường nhìn như không quan tâm gì, không để ý gì, nhưng trên thực tế chú Yến lại là người vô cùng thông minh, cháu có thể thỉnh giáo chú một chuyện không?”

Mặc dù Yến Hồi không hiểu ý của cụm từ “tài trí giả ngu”, nghe vừa là thông minh vừa là ngu xuẩn này, nhưng từ4trong câu nói sau đó của cô, ông ta nghe ra được hình như là lời khen. Yến Hồi được khen thì cả người thoải mái, còn thoải mái hơn cả nhìn thấy Công tước đại nhân khó chịu.

Ông ta vung tay lên, nói lớn tiếng: “Chuyện gì? Mặc dù mày quá xấu xí làm chướng mắt ông đây, nhưng nể tình mày rất có mắt nhìn, ông đây đồng ý mày thỉnh giáo ông đây vấn đề uyên thâm trí tuệ. Nói đi!”

“Giả dụ, cháu nói là giả dụ. Giả dụ có một người thật ra là vì muốn tốt cho chú nhưng phải lừa gạt chú. Lúc bị lừa dối chú thật sự rất đau lòng rất tức giận rất khó chịu, nhưng anh ta lại có chuyện thật sự vì suy nghĩ cho chú. Sau đó chú biết được chân tướng nhưng chú vẫn rất đau lòng, chú có tha thứ cho anh ta không?”

Người đang chà đạp dụng cụ thể thao trước mặt quay đầu lại liếc cô một cái, cười ghê rợn, “Tha thứ? Tha thứ là cái gì? Nếu như có đứa nào dám làm như vậy với ông đây, ông đây sẽ giết chết hắn! Sau này biết chân tướng rồi thì mang hai cái màn thầu đến mộ, đặt mỗi bên một cái, rồi đốt vàng mã hình nhân cô gái cho hắn. Còn tha thứ, ngốc à? Ông đây đau lòng cũng đau lòng rồi, tha thứ còn có ý nghĩa gì nữa?” Khóe miệng Cung Ngũ giật giật, “Vậy nếu như chú không thể giết chết anh ta thì sao? Cái người đã làm chuyện này vẫn còn sống, hơn nữa anh ta quay lại tìm chú, giải thích với chú tất cả lời nói và việc làm trước đó của anh ta đều là vì muốn tốt cho chú, chú sẽ làm thế nào?”

“Nghĩ ông đây là người chết à? Lúc đầu đã làm gì? Bây giờ nói chân tướng? Muộn rồi! Dao cũng đâm rồi, còn giả làm người tốt, không thể giết thì đánh cho tàn phế, sao có thể dễ dàng như vậy được?”

Dừng một chút, Yến Hồi đột nhiên ngồi xuống bên cạnh Cung Ngũ, còn tận lực kéo ra một chút khoảng cách, dùng tay vạch một cái: “Đừng có mơ quyến rũ ông đây, ông đây là người có vợ rồi!” Cung Ngũ: “Chú Yến, cháu cũng là người có lễ nghĩa, Yến Đại Bảo còn là bạn thân của cháu nữa, nếu như cháu làm như vậy, cháu còn là người à? Vả lại, nhân vật đại anh hùng như chủ Yến, loại nhân vật vai hề như cháu có thể quyến rũ được sao? Người biết tự lượng sức mình chắc chắn sẽ không làm loại chuyện như vậy.”

Yến Hồi suy nghĩ một chút, có vẻ rất hài lòng, “Coi như mày biết nói chuyện.” Ông ta lại bừng bừng hứng thú hỏi: “Nhóc xấu xí, cái giả dụ mà mày nói có phải là chuyện của mày và thằng nhóc con kia không?”

Không đợi Cung Ngũ trả lời, ông ta đã tự nói: “Ông biết ngay thằng nhóc con kia là một kẻ vô dụng rồi mà, từ nhỏ ông đây đã biết nó là một kẻ vô dụng...” “Anh Tiểu Bảo rất lợi hại, đâu có phải là vô dụng!” Cung Ngũ lẩm bẩm, thấy sắc mặt Yến Hồi không tốt, cô lại vội vàng nói: “Dĩ nhiên anh Tiểu Bảo chắc chắn không bằng được chú Yến. Nhưng mà đối với người bình thường như cháu, anh Tiểu Bảo thật sự rất lợi hại.” Yến Hồi rung chân: “Thiếu hiểu biết.”

Cung Ngũ chớp mắt, “A, vâng ạ, so với chủ Yến, cháu thật sự trải rất ít sự đời.”

Yến Hồi suy nghĩ một chút, lại nghển cổ lên chủ động nói với Cung Ngũ: “Nhóc xấu xí, có cần ông đây bày mưu tính kể cho mày không?”.

“Chú Yến muốn bày mưu tính kế cho cháu thế nào ạ?” Cung Ngũ tò mò hỏi. Yến Hồi: “Mày bỏ chút sức khiến bụng mình to lên, như vậy sẽ gài bẫy được nó.”

Cung Ngũ: “...”

Yến Hồi: “Mày có làm không?”

“Không làm!” Cung Ngũ từ chối ngay: “Bây giờ là cháu không cần anh ấy, cháu ngu hay sao mà để bụng mình to lên?”

Yến Hồi mất hứng: “Mày thật sự không làm à? Rốt cuộc có làm không?” “Đánh chết cháu cũng không làm.” Cung Ngũ dịch sang bên cạnh một chút, “Chú Yên chú rốt cuộc là giúp cháu hay là hại cháu thế? Sao cháu lại cảm thấy chú đang giúp anh Tiểu Bảo? Bây giờ cháu không tức giận, cũng không phải tha thứ hay không. Cháu cảm thấy cháu một mình tốt hơn trước kia, cháu muốn làm cái gì thì làm cái đó. Cháu tốt như vậy, tại sao còn phải đi tìm một người đàn ông cái gì cũng muốn quản, còn sẽ đá cháu nếu không vui?”

Yến Hồi nhìn chằm chằm cô: “Mày thật sự không làm à?” Cung Ngũ lắc đầu, “Không làm.” “Làm to bụng khó thế à?” Yến Hồi chống cằm. Cung Ngũ chớp mắt: “Làm to bụng không khó, mà là cháu không muốn, khó khăn lắm tâm tình cháu mới khôi phục lại tốt như vậy, cháu lại đi dây dưa không dứt với anh ấy, còn làm to bụng gì nữa. Cháu ngu sao?” Yến Hồi cảm thấy nhóc xấu xí này quá ngu xuẩn: “Ông bảo mày làm to bụng nhưng không nói là bảo mày làm với thằng nhóc con đó. Không phải bây giờ mày cảm thấy nó phiền sao? Vậy mày làm to bụng với người khác đi, nó tự nhiên sẽ hết hi vọng, có phải không? Như vậy không phải là mày hết phiền não, nó cũng không cần phải dây dưa bám dính nữa à?”

Cung Ngũ ngẩn tò te: “Chú Yến, cái chiêu này của chú là địch thương một nghìn mình hao tám trăm! À không, hình dung như vậy vẫn chưa đủ chính xác, là tiền mất tật mang mất cả chì lẫn chài. Chẳng lẽ cháu vì khiến anh Tiểu Bảo tức giận, phải tùy tiện tìm một người đàn ông làm to bụng à? Cháu cháu cháu... cháu không ngốc!”

“Một chút quyết đoán cũng không có?” Yến Hồi rung chân, hừ hừ, “Như này cũng không được, như kia cũng không được, thế cái gì được? Lằng nhà lằng nhằng như đàn bà...”

“Cháu là đàn bà mà!” Cung Ngũ trợn mắt, “Vả lại, những chiêu của chủ Yến vô dụng đối với cháu, bởi vì cháu là con gái, có thể đạt được mục đích rồi nhưng bản thân cháu lại chẳng có được một chút lợi ích nào, lại còn có thêm một quả bóng trong bụng, không được không được!”

Yến Hồi khinh thường: “Biết ngay phụ nữ mấy người thích càm rà càm ràm mà...”

Cung Ngũ xụ mặt, phiền muộn nhìn ra bên ngoài, nói: “Bình tĩnh suy nghĩ lại một chút, cháu có thể hiểu được tâm tình của anh Tiểu Bảo, nhưng cháu không thể hiểu được tại sao anh ấy phải lựa chọn cách thức như vậy... Hơn nữa, bây giờ nhớ lại hồi đó anh Tiểu Bảo như vậy, cháu cảm thấy anh ấy rất đáng hận, chỉ muốn đâm cho mấy dao...”

Yến Hồi vẫn khinh thường: “Cái con nhóc xấu xí vô dụng này.” Cung Ngũ bĩu môi: “Chú Yên, nếu như ai cũng giống chú thì không phải trên đời sẽ có rất nhiều chủ Yến sao? Cho nên chú Yến mới là độc nhất vô nhị!” Yến Hồi đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ông ta không biến sắc dịch sang bên cạnh một chút, nói: “Nhóc xấu xí, ông đây nói cho mày biết, ông đây không có hứng thú với người xấu xí như mày...” Cung Ngũ: “Chú Yến, mặc dù chú là độc nhất vô nhị, nhưng cháu cũng là người tự biết lượng sức mình. Cho nên chú không cần lo lắng cái khác...”

Cô không có hứng thú với lão biến thái, sao ba Yến Đại Bảo lại nghĩ là cô thích ông ta vậy?

Yến Hồi vẫn nghi ngờ, Cung Ngũ ngồi không yên: “Chú Yến, cháu về phòng đại đây.” Yến Hồi lại nói: “Ngồi xuống, ngồi xuống, còn chưa thảo luận ra kết quả mà. Không phải mày có thắc mắc muốn thỉnh giáo ông đây sao? Ông đây đang nghĩ cách giúp mày, mày lại muốn chạy? Ông đây thấy mày không cần chân nữa đúng không?”

Cung Ngũ: “...” Cô chỉ muốn hỏi một vấn đề, chẳng lẽ còn muốn chặt chân cô à? “Chú Yến, chú nói chuyện đừng dọa người như vậy được không?” Cung Ngũ run rẩy.

Yến Hồi bắt tréo hai chân lại với nhau, rung đùi nói: “Ông đây đã nghĩ được cách cho mày rồi.”

“Nhưng cách đó không được.” Cung Ngũ nói: “Không thích hợp với cháu. Hơn nữa, sao cháu lại cảm thấy cái cách của chú Yến căn bản không phải là giúp cháu thế?”

“Hết cách rồi.” Yến Hồi nhún vai: “Mặc dù ông đây không thích thằng nhóc con kia, nhưng Yến Đại Bảo và cái bà mập đáng chết đó bảo vệ nó, ông đây cũng không thể giết chết nó được. Chỉ có thể nghĩ cách từ mày thôi.”

Cung Ngũ khóc thành một dòng sông, biết ngay là như vậy mà.

Ba Yến Đại Bảo thật sự quá không đáng tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.